Triệu Hi Hằng nghi hoặc cào cào tóc,   chỉ là xăm lên  thôi ? Cũng   cái gì quá bí mật mà.
Có một  địa phương là họ sùng bái đồ đằng (*), cho nên họ sẽ xăm đồ đằng ở  , bất quá phần lớn khu vực thì hình xăm vẫn là dùng cho   phạm nhân.
(*) Đồ đằng: đó là vật tổ (totem),  các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ  nguồn gốc của .
Cho nên hình xăm   Vệ Lễ  dám để nàng  thấy, là vì    phạm nhân  xăm lên? Hình như giải thích như  tương đối hợp lý chút.
"Phu nhân, Trần cô nương cầu kiến."
Trần cô nương trong miệng thị nữ chính là   Trần Nhược Nam của Trần Nhược Giang , từ lúc Triệu Hi Hằng tặng nàng  son môi, nàng  liền thường thường  thư cho Triệu Hi Hằng, hai  cũng dần dần quen thuộc với  hơn.
Trần Nhược Nam so với   gặp thì đẫy đà hơn một ít, khí sắc cũng  ,  thể thấy  ngày tháng trôi qua   tồi , nàng  ôm cái tráp tiến ,  thấy Triệu Hi Hằng, bước chân đang hấp tấp cũng chậm , thậm chí  chút ngượng ngùng, nhịn   sửa sang tóc của .
Nàng  mặc một  xiêm y màu yên chi đỏ thẫm, vóc  cao gầy thoạt   già dặn, là chiều cao mà Triệu Hi Hằng hâm mộ.
Trong thư lời   nhiều, nhưng khi gặp mặt ngược  bắt đầu ngại ngùng, nàng  đem tráp đẩy đến bên cạnh Triệu Hi Hằng, "Đưa cho ngươi."
Nàng   bộ như  thèm để ý,  thực tế trong lòng  một con  nhỏ chạy lăng quăng khắp nơi kêu loạn xạ.
Triệu Hi Hằng là công chúa nha, nàng  vật gì  gì mà  từng thấy, vạn nhất ghét bỏ lễ vật của  tặng thì   bây giờ?
Thôi   mặc kệ , ghét bỏ thì ghét bỏ,  đưa đến là  .
Trong tráp chứa một chiếc trâm cài kiểu dáng đơn giản, dùng tơ lụa màu đỏ thắt lên, "Là lễ vật thêm trang(*) cho  ?"
(*) Thêm trang: hình thức bà con bạn bè nhà gái tặng thêm quà, giống như thêm của hồi môn cho cô dâu.
Triệu Hi Hằng cầm lấy, dáng vẻ giống như  thích, "Chỉ là một hôn lễ bổ sung thôi, ngươi còn tiêu nhiều tiền như thế để thêm trang cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-171-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Dù cho  là bổ sung thì cũng là hôn lễ nha." Trần Nhược Nam  thấy Triệu Hi Hằng   ý ghét bỏ, âm thầm nhẹ nhàng thở , "Ngươi còn đưa   mời đại hôn,  cũng  thể tay  mà đến,  mất mặt."
Triệu Hi Hằng từ nhỏ   ít đồ quý hiếm, mấy cái trâm cài  thể  là quá đơn sơ như  thật  đáng , nhưng nàng   cao hứng.
Trước  khi  hòa , bởi vì  tính là thành   đắn, gả  ngoài cũng sẽ  về , các mệnh phụ trong triều phỏng chừng cũng cảm thấy nàng   cái gì cần  lấy lòng, thêm ám chỉ của hoàng hậu, cho nên  ai đến đưa gả thêm trang cho nàng. Mà bằng hữu thời còn tuổi nhỏ   nhiều năm   qua , tình cảm cũng đều nhạt, cho nên lúc gần  nàng cũng chỉ lạnh lẽo cô đơn chẳng  gì .
Tính như thế, cho nên lễ vật của Trần Nhược Namvẫn là lễ vật thành  đầu tiên nàng nhận .
"Ta đặc biệt đặc biệt thích nha!" Triệu Hi Hằng sờ sờ trâm cài, nhỏ giọng  về hướng nàng   một tiếng.
Trần Nhược Nam cảm giác tim  đột nhiên mất một nhịp, nàng  che ngực, ánh mắt dại .
Ngươi  , một đại mỹ nhân  ngươi , ngươi  thể chịu nổi ? Mỹ nhân thật ngọt ngào!
Bản  nàng  vốn là cảm xúc tới cũng nhanh, cho nên đặc biệt dễ dàng   đánh trúng tim.
Vẫn duy trì trạng thái chóng mặt như , nàng  cùng Triệu Hi Hằng  vài lời, bước chân mơ hồ   ngoài. Đi  ngoài rẽ ,  vặn  thấy Tạ Thanh Úc đang   cổng viện phơi nắng, Tạ Thanh Úc  nàng   nhẹ.
Cái thần tiên gì ?
Trần Nhược Nam   đánh trúng trái tim, ngay cả  về nhà như thế nào đều  .
Nàng  lúc  đột nhiên nhớ  cảnh tượng lúc  Vệ Lễ quăng túi tiền ở  mặt nàng , tựa hồ cũng   rung động đến như , cũng  cảm thấy quá ,    khuynh thành  như nụ  của hai mỹ nhân   chứ.
Trần Nhược Nam cảm thán  lúc  đúng là tuổi trẻ kiến thức nông cạn, cho nên mới  mê hoặc tâm thần.
Sau khi Khương Tố nhận   mời đến từ Bình Châu liền rơi  một trạng thái táo bạo, cảm giác   lường gạt . Triệu Minh Cẩn thề son sắt ,  đem Triệu Hi Hằng gả cho ,  đợi hai tháng, kết quả là chờ  một phong  mời thành  ném đến từ Bình Châu như chọi chó.
Bây giờ cách thời điểm thành    mời chỉ   đến mười ngày,   mọc cánh bay đến cũng  kịp, Vệ Lễ căn bản chính là  thành tâm mời , bất quá là dùng một phong  mời thành   đến nhục nhã , dùng hôn lễ để tuyên thệ chủ quyền.