Vệ Lễ bỏ  nàng một   thuyền, là  hù dọa nàng vài câu  đó   rời ,  đó  xem rốt cuộc nàng    ,  sợ  , về  còn dám   lời  .
 bây giờ  nàng, tâm Vệ Lễ  chút rung động, trong mắt giống như trào  một cơn sóng, trái tim thiếu niên đập còn kịch liệt hơn so với ngày xưa, là kịch liệt hơn cả những thời điểm  kịch liệt, tất cả lời  đều kẹt  trong cổ họng, phun  .
Tạ Thanh Úc   yêu Triệu Hi Hằng,   , nhưng giờ phút ,   nhịp tim đập khó an của , giống như cảm thấy  càng yêu nàng hơn so với ngày thường .
Muốn ôm nàng cùng  táng  tại trong mảnh hồ sen , loại ái dục đó, nồng đậm mà dữ tợn.
Cùng c.h.ế.t trong mảnh hồ sen , đời  sẽ  xa rời , cũng   nhiều chuyện   ghê tởm phiền chán như .
"Ngươi đang nghĩ gì ." Triệu Hi Hằng giơ tay hất lên một bụm nước,  hỏi . Hơi nước lạnh lẽo lan   mặt , gọi thần chí của  trở về.
Vệ Lễ giơ tay lên tát một vốc nước còn lớn hơn, cơ hồ như tạt tới  mặt nàng , "Nghĩ  thế nào để dìm c.h.ế.t đuối ngươi."
Hắn thật là nửa điểm cũng  lưu tình, tóc Triệu Hi Hằng   tạt ướt sũng , dán lên hai bên má nàng.
Nàng chớp chớp mắt, những hạt nước theo đôi mi thon dài lăn xuống,  thấy dáng vẻ nàng  vô tội  đáng thương, hạt nước cũng  ướt luôn cả n.g.ự.c áo ngắn vốn mỏng manh khinh bạc, còn  một phần miếng lụa khoác.
Lụa mỏng dán lên  làn da nàng, lộ  màu sắc của da thịt.
"Ngươi quá mang thù ." Nàng chùi chùi nước  mặt.
Nàng liền nhẹ nhàng tạt  một  nữa.
Vệ Lễ dời mắt ,  dám  nàng, dứt khoát dùng mái chèo đẩy thuyền , đẩy nàng đến càng sâu trong bụi hoa sen,   bụi hoa sen rậm rạp, nàng   lên Vệ Lễ mới  thể  thấy bóng dáng nàng.
Trong nước ẩn ẩn hiện hiện lên một bóng dáng mảnh dài, cẩn thận thì kỹ thì  vẻ dài đại khái hai mét,   trong chốc lát, bóng dáng  liền biến mất, uốn éo theo  sen leo lên.
Triệu Hi Hằng bỗng nhiên thất thanh kêu tên Vệ Lễ, trong thanh âm mang theo rung rẩy cùng nức nở  dễ phát giác.
Trong lòng Vệ Lễ  thót ,  chút suy nghĩ liền chấm mũi chân thả , vượt qua tầng tầng lá sen, nhảy đến  thuyền.
Triệu Hi Hằng níu lấy tay áo của , chôn mặt ở trong lòng , "Có rắn!"
Trên hoa sen lẳng lặng  một con rắn nước đang ,  thể vặn vẹo,  ngẩng đầu, vảy đang  lấp lánh  ánh nắng.
Lớn bằng ngón cái,   dài, đuôi rắn uốn lượn chìm  trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-164-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Ao    ai xử lý,   ếch   muỗi, khó tránh khỏi sẽ gọi mấy thứ  đến.
Vệ Lễ thấy chỉ là một con rắn, nhẹ nhàng thở , lấy chủy thủ bên hông xuống, tiện tay ném ,  thể con rắn  liền  cắt  hai, đầu rắn rơi  trong nước,  rắn còn đang giãy dụa.
"Đã  khỏi ?" Bàn tay Triệu Hi Hằng từ vị trí bắt lấy vạt áo của , chuyển thành ôm lấy hông của .
"Đinh." Hắn lấy vỏ chủy thủ phủi  rắn rơi  trong nước, chậm rãi mở miệng, "Ngươi đợi hai khắc nữa  ( 30 phút)."
"A, ngươi cẩn thận một chút." Nàng  nghi ngờ, chỉ rầu rĩ mở miệng.
Vệ Lễ  xuống, tay choàng lên  thắt lưng của nàng xiết chặt.
Triệu Hi Hằng nhẩm tính chút, hai khắc , liền ló cái đầu  khô  ướt từ trong lòng  ,  chung quanh một chút,  đó nhẹ nhàng thở .
"Một chút tiền đồ cũng  , chỉ là một con rắn,  thể cắn c.h.ế.t ngươi ?"
"   sợ hãi cũng là bình thường nha." Triệu Hi Hằng  bao giờ keo kiệt lời khen của , đặc biệt đối với  hữu dụng với nàng như Vệ Lễ . Vì tăng cường thái độ cảm kích của , nàng mềm mại dán  lên, dùng ánh mắt sùng bái  ,  đó nhẹ giọng  nũng, thuận tiện dùng hai má cọ cọ .
"Chủ công  nhất ~   chủ công sẽ  mặc kệ  mà ."
Quỷ  nũng.
Vệ Lễ nâng mặt nàng, để nàng ngửa đầu  , bàn tay cơ hồ  thể bao trùm  hết gương mặt nhỏ của nàng, vén mớ tóc   ướt của nàng đến  tai, ngón cái tinh tế vuốt nhẹ đôi môi  đào hồng hào của nàng.
Nàng hôm nay vì  ngoài chơi, cố ý thoa son, màu đỏ tươi , cánh môi nhỏ mịn màng như một cánh hoa  đào.
Hiện tại son  lem , dính  bên môi của nàng, còn dính  ngón tay của Vệ Lễ.
Ánh mắt  híp híp, dần dần kề sát nàng.
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng sâu của Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng cảm giác  là  hôn .
  chỉ cúi đầu, khắc chế chỉ chạm  khoé môi của Triệu Hi Hằng,  đó ôm ngang nàng lên.
Triệu Hi Hằng xem như hiểu ,   chỉ  hôn hôn đơn giản như , nàng cào cào tay áo Vệ Lễ, sốt ruột ló đầu , "Ta  ngắm hoa sen đủ mà. "