"Ngươi  ?" Vệ Lễ gọi nàng .
Triệu Hi Hằng khoác   một cái áo choàng mỏng, tươi  kiều diễm, Vệ Lễ mơ hồ   chút khiêu khích trong mắt nàng, "Ngắm hoa sen, ngươi  ?"
Nàng tháng   thề, sẽ ngay  mặt Vệ Lễ, quang minh chính đại   ngoài một .
Tay Vệ Lễ nắm chặt, trái tim nhảy dựng, "Đi cùng ai ? Cùng tên tiểu bạch kiểm  ?"
"Ta ngắm hoa sen thì gọi   cái gì? Tự   dạo   ?" Triệu Hi Hằng oán giận .
"Vậy ngươi tự   dạo , còn gọi   cái gì?"
"Ngươi   thì thôi ." Nói đạo lý với  cũng   rõ ràng nổi, Triệu Hi Hằng dứt khoát từ bỏ, xoay   .
Bọn thị nữ  theo  lưng trong tay mang theo mấy cái rổ nhỏ, trong rổ chứa điểm tâm, quạt, lư hương thơm và nhiều thứ vụn vặt khác, còn  dù che mưa phòng cháy nắng , các nàng đều cúi đầu,  dám tham dự  trận cãi  .
"Đứng ." Vệ Lễ chắn  mặt nàng, "Ta cho ngươi  ngoài ?"
"Ngươi  cho    ngoài,   hỏi nhiều như   cái gì?" Triệu Hi Hằng cũng mặc kệ , lập tức  về phía .
Hai  cằn nhằn một lát cũng dây dưa  đến cửa sân viện.
Vệ Lễ đỡ lấy khung cửa, "Trở về, ngươi dám bước   một bước,  liền đánh gãy chân của ngươi."
Triệu Hi Hằng  chút do dự  phía , bước  một bước,  lúc đạp lên ngưỡng cửa liền xoạch một tiếng nhảy  ngoài,  đó  đầu  Vệ Lễ,  đó dùng ánh mắt hỏi, đánh  !
Hắn mới  , nếu  dám   khỏi cái nhà  một bước, liền đánh gãy chân nàng.
"Ngươi thật sự nghĩ   dám đánh ngươi   ?" Vệ Lễ trợn tròn mắt, tay đập  cánh tay của nàng, "Trở về, đừng để cho     thứ hai."
"Chủ công  nỡ, đúng  ?" Triệu Hi Hằng ôm cánh tay Vệ Lễ lay lay,  nũng , "Ta  lâu lắm    ngoài,  cố gắng nhịn nữa thì đầu óc cũng hỏng mất."
Vệ Lễ, "..."
Hắn mím môi, ôm eo Triệu Hi Hằng một phen nhấc lên,  đó  đám thị nữ đang ngớ  ở  lưng , "Cút về! Đừng theo ."
Triệu Hi Hằng cào cào lên vai của , "Vậy điểm tâm còn  dù của   ai mang."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-162-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ vỗ lưng của nàng một cái, tiếp tục  về phương hướng hồ sen, "Không  thì cút về."
Tạ Thanh Úc từ đầu tới cuối tận mắt  thấy  bộ quá trình,   Vệ Lễ ôm Triệu Hi Hằng  xa, cổ họng ngứa một chút, ho khan hai tiếng. Không    là do khí hậu  ,  ở Bình Châu một tháng mà gầy yếu   nhiều, thậm chí thần sắc lộ   chút tiều tụy.
Hai  thị nữ thất kinh chạy tới, "Tạ lang quân  cảm lạnh  ?."
"Bình Châu tháng 6 chỉ  ấm áp, còn  nóng, lang quân buổi sáng sớm  tối muộn cũng mặc thêm ít xiêm y ngừa gió lạnh."
Tạ Thanh Úc yên lặng trở về, chỉ  chính  , đây   là phong hàn từ bên ngoài, mà là tâm bệnh.
Vệ Lễ ôm eo Triệu Hi Hằng, n.g.ự.c của nàng đặt  vai Vệ Lễ, cấn   chút đau. Nàng ngọ nguậy, b* ng*c m*m m** cọ cọ lên vai Vệ Lễ,  cho xương cốt  phát mềm.
Hắn vỗ  lưng Triệu Hi Hằng một cái, "Đừng động, động nữa  ném ngươi xuống  mồi cho cá."
Triệu Hi Hằng cúi đầu,  làn váy đang phất phơ cách mặt đất một  của , còn  mũi chân như ẩn như hiện bên trong váy, đột nhiên hiểu.
Đây chính là Vệ Lễ  theo như lời ,  thể để nàng bước  khỏi sân một bước.
Đích xác, nếu  bước  khỏi sân, tất nhiên là  dùng chân, nhưng hiện tại hai chân nàng cách mặt đất một , là  ôm  , nên đây  gọi là  .
...
Ừ, Vệ Lễ thật là một tay hiểu   đổi khái niệm.
Nàng vòng tay ôm lấy cổ Vệ Lễ ,  định   ,  đó  chôn mặt  trong xương quai xanh của , "Ngươi ôm  một chút,  thì  té  xuống bây giờ."
Hơi thở ấm áp của nàng thổi   gáy Vệ Lễ, tê tê dại dại , mà thứ cũng dạng tê tê dại dại như , còn  trái tim đang nhảy lên của .
"Ngươi ngẩng mặt lên , thích dụi dụi cọ  như thế, ngươi là chó  ?" Tiếng  của   phần ấp úng, mang theo chút run rẩy  dễ phát giác.
Triệu Hi Hằng  nhúc nhích, thậm chí lắc lắc tay, tận lực rũ tay áo xuống, dùng tay áo bao  cả nắm tay, "Không , hôm nay mặt trời quá nắng ,  sợ  phơi đen."
Vừa  nàng bảo thị nữ mang theo dù che nắng, nhưng thị nữ  theo kịp.
"Tiểu cô nương của Tấn Dương ngươi đều phế vật yếu ớt giống như ngươi  ?" Vệ Lễ giễu cợt .
"Không dám  nhá,  đây là   yếu ớt nhất ." Nàng lắc đầu, sợi tóc  cọ  bờ vai Vệ Lễ , càng ngày càng ngứa , "Mà tiểu cô nương yếu ớt một chút   ? Nếu như ngươi  nữ nhi, ngươi nỡ lòng đối xử với nàng    ?"