Triệu Hi Hằng     giường sưởi của riêng , tuy ăn một trận lạnh tê  ban nãy, nhưng cũng thực đáng giá.
Tỳ nữ dẫn nàng một  nữa rửa mặt xong, liền lui xuống.
Triệu Hi Hằng ngã    giường sưởi nóng hầm hập, lăn  qua một cái,  ấm bao bọc    tứ chi của nàng đều tê dại, như là  dùng nước ấm ngâm  .
Trong óc nàng  thình lình toát  gương mặt  của Vệ Lễ, trong lòng giật  một cái, lê  thể khóa cửa nội thất , giống như   mới  thể  cho  an tâm.
Khi Triệu Hi Hằng xuất giá từ Tấn Dương, là giữa tháng 11,  một chặng đường bôn ba hết cả tháng, hiện giờ chắc  là giữa tháng 12 .
Bên đường, bá tánh các Châu đang bắt đầu chuẩn  ăn tết, thu mua hàng tết, cho dù  là  nghèo khổ thì  mặt đều toả sáng, nơi chốn đều là cảnh tượng náo nhiệt, thậm chí ban đêm khi nghỉ tạm ở dịch quán, đều  thể  thấy pháo hoa nổ tung   trung.
 là Bình Châu thanh lãnh quá mức, từ Đan Đông đến Tập An,  đường   một bóng ,  tiếng , tiếng hoan hô, cũng   giăng đèn kết hoa, bầu  khí  chút nào giống ăn tết, thậm chí còn an tĩnh quá mức.
Nếu    đường nàng  thấy tiếng trẻ con rấm rứt  trong mấy ngôi nhà bên đường, chỉ sợ  cho rằng Bình Châu là tòa quỷ thành trống rỗng nào đó.
Ngay cả trong phủ thái thú Tập An cũng  treo đèn kết hoa, bình đạm giống như bọn họ căn bản  nghĩ đến chuyện đón năm mới .
Nàng nghĩ nghĩ, mí mắt càng thêm nặng nề, cuối cùng rơi  cảnh trong mơ.
Triệu Hi Hằng hy vọng đêm nay dài thêm một chút, như  là nàng  thể càng trễ một chút   bản mặt của tên Vệ Lễ súc sinh .
Nếu nàng    thêm vài  nữa, chỉ sợ  giảm thọ.
Tỳ nữ gác đêm bên ngoài ngủ  , đốt một cái đèn nhỏ, tay trái cầm kéo, tay  cầm giấy đỏ, cẩn thận cắt chữ.
Một  khác đại kinh thất sắc, đoạt lấy giấy trong tay nàng  một phen, hạ giọng nhắc nhở, "Ngươi điên ? Dưới mí mắt Vệ tặc mà dám  thứ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-16-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trước mặt Vệ Lễ, bọn họ nơm nớp lo sợ,  lưng, bọn họ đều kêu Vệ Lễ là "Vệ tặc". Đã mang theo sợ hãi,   căm hận.
"Ta...... Ta chỉ cắt một cái để tưởng niệm thôi mà." Tỳ nữ cắt giấy cúi đầu,  thút thít, bả vai run lên  run lên.
Một tỳ nữ khác đoạt lấy giấy đỏ trong tay nàng , ném  bếp lò, "Ngươi điên ? Hắn  thấy bộ dáng  khác vui vẻ thôi   g**t ch*t, hiện giờ ngươi còn dám  cái ,  c.h.ế.t ? Còn tính kéo theo  cùng chết?"
Răn dạy một trận, hai   rì rầm  một lát,  đó tắt đèn  xuống.
Vốn dĩ quận thủ cùng quận thủ phu nhân cho rằng Vệ Lễ  mật dắt tay Triệu Hi Hằng như , nhất định là một  thất  sủng ái, rốt cuộc thì bá vương của cả Châu, ai    mấy nữ nhân quyến rũ?
Tục ngữ  Diêm Vương dễ tính, tiểu quỷ khó chơi. Sức mạnh thổi gió bên tai  bao giờ  phép khinh thường, bởi  quận thủ phu nhân mặc kệ là thiệt tình  giả ý, cũng đều vô cùng khách khí với Triệu Hi Hằng, thậm chí còn mang theo áo lông chồn của   cho nàng mượn chống lạnh.
Chuyện Vệ Lễ tiệt đoàn đưa  gả con của thiên tử còn  truyền , nên   cũng  hiểu  đó chính là Kính Thành công chúa, vốn dĩ  hoà   Cao Lệ.
"Chủ công  ý gì chứ? Tiểu cô nương     thất của  ?"
Nửa đêm lăn lộn như , trời  lạnh, quận thủ phu nhân    ngủ , kéo quận thủ  chuyện. Bởi vì Vệ Lễ  Triệu Hi Hằng   là  của , vì thế quận thủ phu nhân đổi giọng gọi nàng là tiểu cô nương.
"Nàng để ý   ý gì  chi, quản chuyện tiểu cô nương    gì? Có lẽ là  đoạt khuê nữ kiều dưỡng nhà  , mấy chuyện đốt g.i.ế.c đánh cướp  còn  , chuyện   gì mà  thể.
Mấy ngày nay  căng  lên cảnh giác, lừa     là vạn sự đại cát. Hai  cứ cố gắng hết sức, đừng để  nắm  b.í.m tóc." Quận thủ trở , đưa tay cất b.í.m tóc  trong áo.
"Đêm nay thật đúng là doạ  sợ  chết. Tiểu cô nương  nếu thật sự   đoạt tới, cũng thật là  đáng thương." Quận thủ phu nhân kéo lỗ tai quận thủ để   nghiêng  đối mặt với , như  tiện  chuyện cùng .
Bà nhỏ giọng oán giận , "Gần cuối năm mà  đoạt Bình Châu, thật là đen đủi, bây giờ đến mừng năm mới cũng  cho."
Quận thủ nhắm mắt: "Đừng  năm nay ăn tết nhất gì,  một ngày  chết, Bình Châu một ngày  giống như toà thành c.h.ế.t thôi, về  ăn tết cũng hẳn là  . Thôi  , đừng  nữa, đỡ cho họa từ miệng mà ."