Vừa  chỉ uống  một nửa thuốc, hiệu quả căn bản  phát huy  .
Người bệnh chính là thần trí  rõ, thích  nũng, Vệ Lễ cũng  ngoại lệ,  vốn dĩ cũng   mấy khí lực, hiện tại trực tiếp đổ   trong lòng Triệu Hi Hằng, vùi đầu  n.g.ự.c của nàng, nắm váy của nàng, giống như tiểu hài tử, nhỏ giọng , "Không uống."
Triệu Hi Hằng  nhét  trong miệng  một khối mứt, "Uống, uống   Triệu Hi Hằng sẽ   ."
Vệ Lễ trầm mặc ăn mứt, nhai nửa ngày cũng  nuốt xuống, Triệu Hi Hằng  thấy liền bóp cằm  .
"Ngươi   ?"
"Không cắn nổi."
Vệ Lễ phát sốt phát cả  mềm nhũng, ngay cả ăn ngụm đậu hủ đều tốn sức.
Ha ha ha ha ha ha ha, Triệu Hi Hằng khẽ vỗ vỗ mặt  nín , tuy rằng  đáng , nhưng nàng  thể  .
Vệ Lễ  thảm như  , nàng  nữa thì    giống    !
 mà, "Ha ha ha ha ha, hức." Thật sự quá mắc  a.
Nàng    lấy cái khăn hứng  chỗ cằm của , "Phun  ."
Vệ Lễ ngoan ngoãn phun , Triệu Hi Hằng  nhét cho  một khối kẹo mạch nha.
Hắn nhắm mắt , mơ mơ màng màng   ngủ.
Vệ Lễ phát sốt thật dễ dỗ dành, Triệu Hi Hằng  lấy hai khối đường, dỗ dành  uống thêm một chén thuốc nữa, tuy rằng vẫn  nôn hết một nửa, nhưng   gì hai  một nửa cũng coi như một chén.
Hắn miệng ngậm kẹo đường ngủ .
Triệu Hi Hằng qua nửa canh giờ  sờ sờ trán của , sốt vẫn  lui chút nào.
"Gọi y sư đến, nhanh chút."
Vệ Lễ nắm vạt áo của nàng, mày gắt gao nhíu chặt, thoạt    thoải mái, nhưng mà rên cũng  rên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-159-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Ý của Y sư là,    sinh bệnh một khi phát bệnh lên thì thế bệnh sẽ rào rạt, xem   thể chỉ uống thuốc, còn  dựa  châm cứu, nhưng c.h.ế.t thì nhất định là  c.h.ế.t , chỉ cần chú ý chút, đừng để cho sốt đến hỏng đầu là .
Đầu óc Vệ Lễ vốn    lắm,  sốt hỏng thì triệt để xong  .
Triệu Hi Hằng hiện tại còn trông cậy  Vệ Lễ để ăn cơm mà, ước gì  nhanh chóng  lên.
Trần Nhược Giang cũng  nghĩ đến Vệ Lễ    bệnh nặng như . Vệ Lễ  mới phấn đấu   bao lâu, ngày tháng an  của  cũng  duy trì  thêm bao lâu,    giờ  tìm nơi nương tựa khác, vì thế  xổm  tiền đường cả một ngày.
Vừa rót thuốc   ghim kim, vẫn luôn giày vò đến sáng sớm ngày thứ hai, Vệ Lễ mới  dấu hiệu hạ sốt, Triệu Hi Hằng dựa lưng  sát tường, khuỷu tay chống  đầu, mê man ngủ quên.
Vệ Lễ nắm một bàn tay của nàng mãi  buông , giống như chỉ  như  mới  cảm giác an , xác định Triệu Hi Hằng sẽ  chạy trốn.
"Phu nhân, ban nãy  đưa y sư xuống núi,  thấy  núi  mấy  đang ,  qua mới  , mấy ngày  chủ công dẫn   hủy chùa miếu ở phía Đông thành Bất Hàm, tượng Phật, tượng Quan Âm gì của   đều đập. Chỗ chùa miếu  hương khói luôn luôn thịnh vượng, cho nên dân oán  chút sôi trào."
Trong những năm tháng chiến loạn nổi lên bốn phía,   đều  tìm kiếm một phần tín ngưỡng mới  thể an lòng sống sót, đây cũng là nguyên nhân vì  mấy năm nay Phật học Đạo giáo càng thêm hưng thịnh.
Phật đạo đều dạy  chịu khổ để kiếp  càng  hơn. Đời  vốn  sống khốn khổ,    kiếp  an lành để  an ủi, ngày tháng liền   cách nào sống nổi.
Triệu Hi Hằng lơ mơ liền tỉnh, bóp bóp mi tâm, nghĩ thầm Vệ Lễ  phát điên cái gì? Nhàn rỗi  chuyện gì   phá chùa miếu    cái gì? Phật tổ  trở ngại gì  chứ ?
Tuy nàng  tin mấy thứ , nhưng sẽ  ngăn cản  khác tin, cuộc sống hiện tại dù  cũng   chút tín ngưỡng theo đuổi.
"Trần phó tướng,  cho ngươi chút tiền, ngươi xuống núi tìm  xây  chùa miếu  nữa ." Triệu Hi Hằng bảo   mở khố phòng, "Sau đó ngươi  dẫn   trong thành bố thí nửa tháng."
Nàng  dặn dò một bên thị nữ, nhỏ giọng , "Phiền ngươi  xuống núi một chuyến, hỏi y sư một chút xem, nếu thêm hoàng liên (*)  thì  gây xung đột gì với dược tính của thuốc ."
(*) Hoàng liên: vị thuốc  tác dụng hạ sốt nhanh, nhưng  đắng ;))
Thị nữ liếc Vệ Lễ  ở  giường một chút,  đó đáp ứng .
Người đều  , Triệu Hi Hằng vỗ vỗ tay Vệ Lễ, mắng , "Ngươi   của nợ  , phá chùa miếu    chi! Hiện tại thì chính  bỏ tiền  xây   nữa ."
Vệ Lễ còn mê man ngủ,   phản ứng gì.
Triệu Hi Hằng    một tháng nay Vệ Lễ tâm tình  , nhưng    vì    râm tình  .