Cách đó  xa, hô hấp của nàng vững vàng  an tường, rõ ràng nhỏ đến mức  thể  thấy, Vệ Lễ cũng  lưu tâm ,   tự giác chú ý, cảm thấy tiếng hít thở của nàng thật chói tai.
Hắn ngủ  ,  Triệu Hi Hằng ngủ đến an ,    nghiến răng.
Thân hình cứng đờ  trong chốc lát, tia mùi thơm hoa Yên Chi   Triệu Hi Hằng thật là   khó  thể  ngơ,  chợt đá văng đệm chăn bùm một cái.
"Nóng  chết!"
"Triệu Hi Hằng!"
"Hở?" Triệu Hi Hằng nhíu nhíu mày, nàng theo Vệ Lễ ở bôn ba  lưng ngựa cả ngày, vốn  thể  mấy to lớn căn bản   chịu nổi,   mộng liền khó tỉnh, tuy loáng thoáng cảm thấy   gọi tên , nhưng   nửa khắc  lơ mơ rơi  trạng thái   ý thức.
Vệ Lễ đợi nửa ngày,  thấy nàng  gì cũng  thấy động tác của nàng, vì thế  từ  giường sưởi b.ắ.n tới, sâu kín  bên cạnh  Triệu Hi Hằng.
Chỉ thấy Triệu Hi Hằng co rút   tấm đệm trải  đất, cuộn   trong đệm chăn thành một cục, thoạt  ngủ thật sự thoải mái,  cho Vệ Lễ mất ngủ bất mãn.
"Triệu Hi Hằng?" Hắn chậm rãi mở miệng.
"Ưm......"
Nàng vẫn  tỉnh, Vệ Lễ mất kiên nhẫn.
Triệu Hi Hằng là do hít thở  thông mà tỉnh ,  mở mắt,  thấy gương mặt  thảo hỉ  của Vệ Lễ , mắt đen bình tĩnh  nàng, phục sức bạc  lỗ tai trái của   ánh trăng phát  ánh sáng lóng lánh.
Hắn   từ khi nào  bò lên giường của ,  đúng, là bò lên  cái đệm  trải,  thở đe doạ như lệ quỷ đòi mạng.
Mà tay ......
Đang bóp  cổ .
Cơn buồn ngủ  của Triệu Hi Hằng đều  dọa  .
Bôn ba một ngày, đến đêm  ở trong cùng một gian phòng với cái tên bệnh tâm thần còn  tính, mấu chốt là tên bệnh tâm thần  nửa đêm ngủ  , bóp cổ nàng như hận  thể b*p ch*t nàng cho ,  đời    thể  ai tuyệt vọng hơn nàng nữa chứ?.
 xét thấy tay Vệ Lễ đặt  cổ nàng càng bóp càng chặt, nàng ho khan vài tiếng, khóe mắt bức  nước mắt, nhu nhược như Vệ Lễ suy nghĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-14-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Chủ công!" Vệ Lễ!
"Cầu  buông  !" Ta g.i.ế.c cả nhà ngươi!
Vệ Lễ buông lỏng tay , như ngại dơ mà chùi chùi ở tay   chăn nàng,  đó , "Triệu Hi Hằng,  nóng, ngươi tắt bếp lò ."
"Khụ khụ khụ......" Triệu Hi Hằng che cổ   đệm ho đến tê tâm liệt phế, nàng  từ từ chậm rãi thôi, bằng  chỉ sợ khống chế    sinh  ý tưởng  cùng Vệ Lễ đồng quy vu tận, liều mạng cũng  đập c.h.ế.t .
Tay nàng giấu trong chăn  nắm   mở , liên tục  khẩn thiết, "Chủ công,    ."
"Không  ? b*p ch*t ngươi  thì ngươi     , cũng   cả, đúng ?" Vệ Lễ hỏi  một câu, quỳ một gối  mép đệm  chằm chằm nàng, giống một con rắn độc tùy thời mà động, ánh trăng sâu kín rọi  khuôn mặt tái nhợt của ,  cho mặt  tựa như  chết.
Sau lưng Triệu Hi Hằng thoáng nổi một tầng da gà, nghiêng ngả lảo đảo bò  khỏi đệm, đốt đèn lên, ánh sáng vàng ấm áp hoặc nhiều hoặc ít cũng bình   bất an trong lòng nàng, "Ta ,  ."
Vệ Lễ nghiêng đầu  về phía nàng, khóe miệng kéo lên, môi  mỏng, còn đỏ hơn vài phần so với nữ nhân, "Nhanh lên nga ~"
Hắn âm tình bất định như  đúng là dọa , Triệu Hi Hằng sợ , ghét ,  nhịn   ngắm vài , ánh mắt dừng   chỗ cổ áo lót của .
Cái cổ áo đang bọc  gắt gao   từ khi nào  lỏng  chút, lộ  nửa tấc phần da cổ, bên  hình như  ấn ký gì đó giống như vết thương.
Triệu Hi Hằng nheo nheo mắt, xoay  nhấc cây gắp than lên, tóm    Vệ Lễ  bao nhiêu chỗ kỳ quái đều  liên quan gì đến nàng. Hiện tại điều duy nhất nàng  là  thế nào giữ  tánh mạng trong tay Vệ Lễ,  đó  cho ngày tháng của  cố gắng thoải mái một chút.
Nếu  hơn chút nữa,  nhất  thể  cần ngủ cùng .
Càng  một chút nữa, chính là Vệ Lễ ngày nào đó c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nàng gom tiền tài bỏ trốn,   về hoàng cung cũng   hòa .
Triệu Hi Hằng dùng móc câu khơi khơi bếp lò, tiếng dụng cụ thiết cọ xát , phát  xèn xẹt.
Than bên trong  cháy  đượm, ngọn lửa màu đỏ tươi cam vàng l**m láp lò vách tường, vì tiếp xúc  với  khí, càng bốc càng cao.
Mặt nàng  ngọn lửa sưởi ấm, cả  cũng ấm áp thập phần thoải mái.
Triệu Hi Hằng lui về  hai bước, phát hiện Vệ Lễ   ghế xếp, bộ mắt  như chán đến c.h.ế.t đang   móng tay của chính , nàng mới thoáng buông lỏng tâm thần.