"Cho bát  sữa,  nhiều sữa ít, thêm nho khô ..." Một  khác giữ c.h.ặ.t t.a.y tiểu nhị phân phó xong, xoay  , "Mới an định  vài ngày  đánh  ,  gì  đừng đánh chỗ  đây là  ."
"Hẳn là  thể ." Lại một  hạ giọng, "Vệ Lễ tuy rằng súc sinh chút, nhưng súc sinh cũng  chỗ  của súc sinh."
Tất cả  chuyện, hiện tại Triệu Hi Hằng đều  để ý quan tâm , ngay cả Vệ Lễ  với nàng, Triệu Minh Cẩn  phái tới một đợt sứ thần nữa, nàng cũng tai trái  chạy qua tai .
Tối hôm qua  rơi một đợt tuyết mỏng, mấy cây nhân sâm non nàng tân tân khổ khổ nuôi   bộ đều c.h.ế.t .
Nàng hiện tại bực bội  đánh , Vệ Lễ còn  bên cạnh đến gần lải nhải mãi, nàng hận  thể bóp cổ Vệ Lễ lay lay cho  câm miệng.
"Sao  thể c.h.ế.t chứ,   như  !" Nàng chọc chọc cây non,  tức giận  khổ sở.
"Ui, c.h.ế.t ." Vệ Lễ  thấy Triệu Hi Hằng chọc chọc cái cây non ỉu xìu kìa, phát  cái âm mới lạ.
Triệu Hi Hằng âm thầm trừng  một chút.
Dáng vẻ Vệ Lễ giống như thật cao hứng, Triệu Hi Hằng mấy ngày  chuyên tâm  đám cây non,   chuyện mười câu nàng    thể  lọt  một câu  , c.h.ế.t thì .
"Hay là đừng trồng nữa." Vệ Lễ đưa chân đá đá cây non,  chút nheo  mắt, đưa hạt dưa  miệng cắn lách tách, "Nuôi con mèo cũng   ."
Hắn cắn hạt dưa càng vang, Triệu Hi Hằng càng phiền lòng.
Cẩu Đản vểnh đuôi chạy lên bàn, đưa đầu ngửi ngửi hạt dưa trong tay Vệ Lễ, Vệ Lễ búng lên đầu nó một cái  nó ngã văng ,  đó lột lấy ruột mấy hạt dưa đặt trong lòng bàn tay, mở  cho Triệu Hi Hằng.
"Ăn  ? Vị ngũ vị hương ."
Triệu Hi Hằng bóc mấy hạt,  ăn,  u oán  mấy cây nhân sâm non  chết, ừm, ruột hạt dưa cũng  thơm, hỏi Vệ Lễ, "Còn nữa ?"
"Còn a,  bảo ngươi đem  cho ngươi thêm chút hạt giống nữa."
"Ta  hạt dưa á."
Triệu Hi Hằng ngước mặt lên,  vẫn  xổm  đất nhưng vẫn đưa tay về hướng Vệ Lễ.
"À." Vệ Lễ trút đám hạt dưa trong bàn tay   trong tay Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng  nhúc nhích, Vệ Lễ hỏi nàng, "Sao ngươi còn  ăn?"
"Không  ăn ." Triệu Hi Hằng cong miệng,  nhét hạt dưa   tay , "Thôi  , ngươi ăn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-134-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Ngươi đúng khác ." Vệ Lễ  một câu.
Trong lòng Triệu Hi Hằng còn đang nhỏ máu, nghĩ   nhất định  rút kinh nghiệm, buổi tối  đem cây nhân sâm con  trong phòng.
Bả vai  chọc chọc, nàng  đầu , chỉ thấy Vệ Lễ vốn dĩ đang   cái giường sạp nhỏ, hiện tại cong eo, khuỷu tay chống lên bắp đùi , đang  ý bảo nàng vươn tay.
"Cái gì?" Triệu Hi Hằng theo bản năng đưa tay tới.
Vệ Lễ  thả  trong lòng bàn tay nàng một nhúm ruột hạt dưa ngũ vị hương  bóc xong, "Ăn ."
Sau đó  vỗ vỗ tay, s* s**ng  cái dĩa  bàn, bóc tiếp một cái khác.
Lúc  khom lưng, đuôi tóc ở phái  lắc lư đổ   mặt,  nâng tay lên, hất nó trở về ,  đó nghiêm túc bóc hạt dưa.
Triệu Hi Hằng  mấy ruột hạt dưa nhỏ xíu trong lòng bàn tay, còn  Vệ Lễ đang bóc hạt dưa, trong lòng  chút xôn xao.
Nàng một ngụm nhét hết  bộ hạt dưa  bóc xong  trong miệng, nhai đến quai hàm phồng phồng lên.
Vệ Lễ mắng nàng, "Thứ phá của, ngươi  thể ăn chậm một chút ?"
Nói xong  tiếp tục nhét mớ hạt dưa  bóc xong  trong tay nàng.
"Triệu Hi Hằng  quá  ngươi, ngươi chính là lười, cái gì   ăn chứ, ngươi  ăn ruột hạt dưa bóc sẵn thì ."
Triệu Hi Hằng từ mặt đất  thẳng dậy, xoạch một phát rướn  về phía , hôn lên hai má , nũng nịu , "Chủ công thật ."
Vệ Lễ che miệng của nàng một phen, "Đang ăn mà còn  chuyện, một nắm hạt dưa lớn như  cũng  bịt nổi miệng của ngươi?"
"Chân, chân, chân." Triệu Hi Hằng cào cào cánh tay của , kêu lên, "Chân   tê rần ."
Vệ Lễ ấn nàng  xuống giường kế bên cạnh ,  đó đá đá bụng bắp chân của nàng, "Thế   đau ? Đau quá thì chặt bỏ  nha, mỗi ngày đều c.h.ế.t dí trong phòng  thèm hoạt động,  chân cũng vô dụng thôi."
Cảm động   củaTriệu Hi Hằng biến mất  còn một mảnh,  mím môi,  thò tay lên bàn bốc một nắm hạt dưa  bóc nhét cho , "Ta còn  ăn." Đừng ngừng.
Triệu Hi Hằng vẫn còn  đám cây nhân sâm con  chết, thở dài thở ngắn gần nửa buổi.
   nàng quá bi thương, chủ yếu là   nũng để Vệ Lễ bóc hạt dưa cho ăn.
 cái thứ hạt dưa   thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ dễ dàng  nóng, sáng sớm hôm  khi nàng từ  giường  lên, trong khoang miệng liền mọc  một cái đẹn (nhiệt miệng), ăn cái gì cũng đau, chỉ  thể uống cháu.