Đồ vật Triệu Hi Hằng mua từng rương từng rương  nâng ,  cho  đất trống  nhỏ trong phòng ngủ   chất đến đầy ắp  tính, còn đang để chồng lên phía .
Nàng ho nhẹ hai tiếng, mặt   đỏ, cầm lá bài  che che mặt, vẫy vẫy tay cho những thị nữ  ám chỉ, đừng đưa  trong nữa.
Vệ Lễ thấy nàng  động tác nhỏ,   nghiêng đầu, đuôi ngựa phía  lưng thuận thế nghiêng về phía ,  lay lay lá bài  tay Triệu Hi Hằng, lộ  mặt nàng, nhếch môi , lộ  cái răng nanh nhọn nhọn.
"Ta  chút xem, ngươi đỏ mặt ?"
Hắn đảo mắt qua mấy cái rương chồng chất như núi đặt  đất , ném bài xuống  bàn, "Ta      lúc ngươi mua  vui vẻ ? Hiện tại   đỏ mặt? Nhìn thần sắc ngươi   hưng phấn như ngươi ."
Triệu Hi Hằng chột ,  ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, chủ yếu là, tiêu...tiêu   nhiều."
Mua thì vẫn  mua những thứ cần thiết dùng tới, mấu chốt là  mấy thứ nàng nóng đầu nóng não lên mua, thì... thì    ngượng ngùng .
Triệu Hi Hằng nàng cũng hiếm khi ngượng ngùng thế .
"À." Vệ Lễ tính tính ngân khố của , Triệu Hi Hằng  mua hết  bộ thành Bất Hàm về đây,  cũng  tiền.
  thấy mặt nàng đỏ thành như , Vệ Lễ tất nhiên sẽ  nhẹ nhàng bỏ qua cho nàng, ấn đầu của nàng về phía  bên , đưa tay búng một phát lên  trán nàng  thủng lỗ, "Nữ nhân phá của."
"Ngươi bảo  tùy tiện mua ." Triệu Hi Hằng nhíu nhíu mắt   một chút, nhỏ giọng oán giận.
Vệ Lễ   nhào qua búng lên trán nàng thêm một cái, Triệu Hi Hằng   thông minh né tránh, Vệ Lễ nhịn    lên một tiếng, "Lại còn cãi bướng với ."
"Thôi , mở   xem nào." Hắn xoay   đám   mặt .
"Ta  xem ngươi mua bảo bối gì chứ." Vệ Lễ  thấy mấy thứ  phía  cũng cảm thấy  kì quái, nuôi một tức phụ khó khăn như thế ? Nhiều đồ vật như   sử dụng đến khi nào mới xong ?
Nữ nhân thật đúng là phiền toái, trong lòng  cảm thán.
Thị nữ  lượt mở rương , hai rương nhỏ phía  đều là son phấn, chứa đầy một hộp nhỏ  một hộp nhỏ.
"Đồ của nữ nhi mà, ngươi liền đừng xem." Nàng trong lòng mắng Vệ Lễ lão cẩu,   lắm, tùy tiện mua , hiện tại đồ vật mua về  còn  hỏi qua.
Cái lọ sứ nhỏ đặt mạnh lên bàn lên phát  một tiếng cạch, động tĩnh  lớn.
Bỏ xuống xong, Vệ Lễ cảm thấy  thích hợp,  thì chứng tỏ     kiến thức ,   chỉ là chút son phấn thôi ? Bên tai  đỏ chút.
Hắn gật gật đầu, "À,  đương nhiên  ."
Triệu Hi Hằng: "? ? ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-104-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Ngươi  cái gì? Ta thấy rõ ràng ngươi  giống  cái gì cả.
Nàng cầm cái lọ sứ chỉ to bằng hai hột đào ở  bàn,  chút đau lòng cất .
"Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa." Vệ Lễ  thấy nàng như , hắng giọng một cái, "Không  chỉ là chút yên chi thôi ."
"Là son môi." Triệu Hi Hằng sửa , "Mua mắc lắm đó."
Vệ Lễ  phục, nhéo nhéo vành tai đang phiếm hồng nóng lên, "Mắc đến cỡ nào ?"
"Mua mất vài xâu tiền lận!" Triệu Hi Hằng dựng thẳng lưng, nhịn   biện giải với .
Nam nhân  hiểu mấy thứ ,  còn thích  vẻ  rành rẽ lắm, Triệu Hi Hằng  liền tức giận, cũng mặc kệ Vệ Lễ   mới trở về  , nàng mà cao giọng    sẽ dễ dàng  chọc  tức giận bỏ  tiếp.
"Ngươi  mua mất vài khối vàng thì nó cũng chỉ để bôi lên miệng!" Vệ Lễ  chút điểm ghét bỏ.
Triệu Hi Hằng  với   thông, mất hứng thu dọn son môi yên chi gì cũng gom .
Vệ Lễ thấy nàng  , cũng trầm mặc xuống, qua một lúc, nàng còn   lời nào.
Vệ Lễ xé tờ giấy  mặt  xuống, chọc chọc cánh tay của nàng, "Trong mấy rương bên  đều là thứ ?"
"Ừ." Triệu Hi Hằng rầu rĩ ứng một tiếng.
"Vậy mặt ngươi dùng thế nào cho hết?" Vệ Lễ xoa xoa khuôn mặt Triệu Hi Hằng, trơn mịn, cũng  lớn, mà ở đây   đến vài thùng đầy luôn, "Ngươi tích cóp cho khuê nữ dùng hả ?"
Cũng    thể sinh  khuê nữ    , Vệ Lễ nghĩ.
Vạn nhất sinh    khuê nữ,    bây giờ?
"Rất nhiều màu ." Triệu Hi Hằng  đầu, tránh tay .
Tay  thô ráp, còn luôn thích bóp bóp mặt của , tê tê phát hoảng lên .
Vệ Lễ chau mày, cái thứ nho nhỏ  còn  đến nhiều màu nữa  ?
"Không  đều là đỏ ?"
Hắn  về phía miệng Triệu Hi Hằng, cánh tay chống lên  bàn đưa  gần, kéo tờ giấy  mặt Triệu Hi Hằng xuống một cái, "Miệng ngươi  đỏ  mà."
Triệu Hi Hằng lui về phía  hai bước, mặt  chút phiếm hồng, hất cao cằm, "Đỏ cũng  nhiều loại đỏ, thật nhiều thật nhiều đỏ,  mỗi ngày dùng một loại."