Con hồ ly tiếp tục vẽ đường đất, chẳng mấy chốc vẽ xong lộ trình cho .
Nếu nơi đó thật sự Nguyệt Hoa Thảo, thì chắc chắn yêu vật trấn giữ, đám ngũ tiên dám đến gần nên lấy hộ, yêu vật đó nhất định dễ đối phó.
nheo mắt , mạo hiểm vì tên ngốc Trương Thần Lăng , đáng ?
Thấy vẻ mặt do dự, con chồn vàng ngửa cổ "chít chít" hai tiếng, cả đám đại tiên vứt Trương Thần Lăng như con ch.ó chết, đầu chạy thẳng rừng. Gần như trong chớp mắt, biến mất khỏi tầm mắt chúng .
tròn mắt theo bóng lưng biến mất của bọn họ, gì ? Dàn cảnh đòi đền hả?
Tống Phi Phi cũng ngơ ngác: "Linh Châu, bọn họ bỏ chạy? Là sợ chúng ?"
dở dở con đường trống trơn, bản đồ đất thì vẽ cực kỳ chi tiết rõ ràng, xem chúng gần Nguyệt Hoa Thôn .
"Trương Thần Lăng là dẫn đến, mở miệng phá hỏng phong ấn của ngũ tiên, trừ phi chết, bằng gánh một nửa nhân quả."
"Bọn họ bỏ chạy vì sợ, mà là sợ chịu ."
Tống Phi Phi xoay cổ, bước đến chỗ Trương Thần Lăng:
"Vậy thì g.i.ế.c , thôn Nguyệt Hoa chắc chắn khủng khiếp, về!"
"Cái gì? Hai đùa , Linh Châu, Phi Phi, chúng là bạn mà!"
giật giật khóe miệng, lúc nãy chỉ dọa một chút, giờ thì... thật là chôn cho xong!
Thẩm Thiên Minh dang tay chắn mặt Trương Thần Lăng:
"Đám động vật huấn luyện kỹ như , chắc chắn âm mưu.
" đoán sai thì bọn họ đều là do Nguyệt Hoa Thôn phái tới, mục đích là dụ chúng làng, trong làng chừng là ổ thổ phỉ. Một thể bảo vệ ba , quá nguy hiểm, đề nghị về theo đường cũ."
Tống Phi Phi thậm chí liếc mắt lấy một cái:
"Linh Châu, ngôi làng mà chúng cần tìm, khi nào chính là Nguyệt Hoa Thôn?"
vẫn đang xổm đất xem bản đồ, làng tên là Nguyệt Hoa, lẽ vì đây rừng từng hứng nguyệt hoa, tu đạo phát hiện nên mới định cư tại đây. Cây cối tưới nguyệt hoa hấp thu tinh hoa ánh trăng, nếu con sống gần đó, thể sống lâu trăm tuổi, bệnh tật đến gần.
"Phi Phi, lên xe, đến Nguyệt Hoa Thôn."
"Oh my god! Hai thật sự ? thấy nguy hiểm đấy, là suy nghĩ ?"
và Tống Phi Phi chút do dự leo lên xe, Thẩm Thiên Minh và Trương Thần Lăng cản nổi, đành theo .
Men theo con đường núi lầy lội, chạy xe thêm nửa tiếng, chúng xuống xe rẽ ngã rẽ bên trái theo bản đồ.
Con đường quá hẹp, xe thể , chỉ thể bộ. Cứ thêm nửa ngày như thế, cuối cùng khi trời tối hẳn, chúng đến Nguyệt Hoa Thôn.
Vừa bước làng, ai nấy đều cảm thấy tinh thần phấn chấn. từng ngửi thấy mùi khí nào thơm như thế, thanh khiết lạnh lẽo, mang theo hương thơm cỏ cây độc nhất vô nhị, giống như mùi tuyết trong ngày hè nóng bức; giống như chiếc chăn phơi nắng cả ngày trong mùa đông giá rét, ấm áp và mềm mại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/full-he-liet-luc-linh-chau-44-truyen-linh-di-hien-dai-hai/chuong-78-ngu-tien-chan-duong-3.html.]
Bốn chúng ngay đầu thôn, mặt ai cũng hít hà đầy mãn nguyện. Phía , con đường đất nhỏ, bỗng dưng xuất hiện một bé gái, qua chắc tầm mười ba, mười bốn tuổi, lông mày đậm, mắt to tròn, làn da trắng như sữa, trông xinh xắn.
Cô bé c.h.ế.t trân tụi , kịp để ai phản ứng bỏ chạy, chạy la lớn:
“Có lạ làng ! Bốn lạ làng !”
Chúng đành theo cô bé. Không bao lâu, một đám ào vây lấy chúng thành vòng tròn.
Điều khiến ngạc nhiên là trong thôn hầu như thấy già, là thanh niên và trẻ nhỏ.
“Lâu lắm thôn nhỏ của chúng mới khách tới chơi, hoan nghênh hoan nghênh!”
Một đàn ông tầm trung niên bước lên bắt tay Thẩm Thiên Minh nhiệt tình, nhưng ánh mắt liên tục lướt qua và Tống Phi Phi. Trái ngược với sự niềm nở của những trẻ, mấy cụ già tóc bạc thấy chúng thì mặt mày đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Thôn kỳ quặc thật sự.
Người đàn ông mặt vuông, hình cao lớn tự giới thiệu tên là Trần Bái Nguyệt, là tộc trưởng ở đây. Ông nhiệt liệt chào đón bọn , còn bảo cứ nghỉ ngơi chút, buổi tối họ sẽ tổ chức tiệc chào đón chúng .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Chúng dẫn đến một căn nhà trống phía bắc thôn, cô bé lúc nãy mang chăn màn và khăn mặt đến cho tụi .
Vừa đặt đồ xuống, con bé vẫn chịu , mắt chớp chớp Trương Thần Lăng và Thẩm Thiên Minh, tò mò hỏi:
“Các trai quá, nên chọn ai chồng tương lai nữa.”
“Khụ khụ, pretty girl, em mắt phết đấy.”
Trương Thần Lăng tươi như hoa, bước lên xoa đầu cô bé:
“Em tên gì ?”
Cô bé ngẩng đầu đắm đuối, bất ngờ đỏ mặt:
“Em tên là Trần Ái Nguyệt. Anh thú vị quá, em thích . Còn để dành cho chị Mộ Nguyệt nhé!”
Nói xong, cô bé che mặt, vung tóc chạy mất hút.
Ngôi làng kỳ lạ, cô bé kỳ lạ. càng lúc càng cảm thấy bất an, lén lút liếc mắt hiệu cho Tống Phi Phi.
Nhà cửa trong làng là nhà một tầng, thấp lè tè và cũ kỹ. Bốn đứa chúng chen chúc trong căn phòng nhỏ, vai chạm vai, chân đụng chân, chật chội tưởng.
Dù nhà nhỏ, nhưng cây cối trong làng thì to khỏe lạ thường. Có những cây cổ thụ to cả mét, tán lá rậm rạp vươn cao chọc trời.
bước ngoài, chọn một cái cây gần nhất, ba bước hai nhảy leo lên. Tống Phi Phi ngẩng đầu lên:
“Linh Châu, thấy gì ?”
“Phi Phi, lên đây!”
Bản dịch đăng MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.