Khuôn mặt cô tràn đầy oán giận, bỗng nhiên sắc mặt đổi, đôi mắt trở nên hung dữ.
“Ha~ Đàn ông, c.h.ế.t hết !”
Lưu Hoan Hoan nấp lưng Tống Phi Phi, ló đầu :
“Nói nhé, cô g.i.ế.c thì đừng g.i.ế.c !”
Chậc, nhà giàu.
Đứa bé trong tay Vương Thiến Nhiên, cũng là sát, há miệng lao thẳng về phía , nhưng nhanh tay quăng lưới, bắt gọn.
Lưới là tác phẩm đỉnh cao của Tống Phi Phi, đan từ chính loại dây đỏ .
Từ lúc Tống Phi Phi, thật sự hiểu niềm vui của “ chơi nạp tiền”. Trước đây loại dây đỏ trừ tà chúng dùng dè xẻn từng đoạn, chu sa thượng hạng và gân chó đen khó kiếm.
Chó đen tạp lông, là chó c.h.ế.t già tự nhiên, dù thì thứ cũng dùng để trừ tà, nên mang oán khí.
Tống Phi Phi thấy dây hiệu quả quá, liền dứt khoát dệt thành lưới.
Cô mở cả một trang trại chó, giờ nuôi cả trăm con ch.ó mực.
Anh sát lưới bắt, phát tiếng thét chói tai.
Liên tâm tương ứng, mẫu sát trong Vương Thiến Nhiên lập tức phát điên, cũng gào rú lao đến.
Lúc , Lưu Nhạc vốn bỗng đẩy Lưu Hoan Hoan , thì nhanh nhẹn tránh sang một bên.
Hai tên đàn ông , tên nào chịu thua tên nào.
phản ứng nhanh, kéo Lưu Hoan Hoan , bản thì lao lên đỡ lấy Vương Thiến Nhiên.
Mẫu sát dù hung hãn, nhưng ký sinh sống thì công lực sẽ hạn chế.
Chỉ vài chiêu, ép nó thoát khỏi Vương Thiến Nhiên.
“Phi Phi! Ra tay!”
Ngay khi mẫu sát thoát khỏi cơ thể, Tống Phi Phi nhanh tay tháo tấm Lôi Kích Mộc Bài cổ, ném mạnh lên trán mẫu sát, còn thì lập tức rút hồ lô thu cả lẫn con trong.
Mẫu tử sát – thi hóa sát, hồn phách bất diệt, chỉ thiêu hủy xác mới thể tiêu trừ tận gốc.
Khi mẫu tử sát biến mất, Vương Thiến Nhiên cũng trợn mắt ngất lăn đất.
Sương mù quanh chúng cũng dần tản , mới phát hiện — thật từ nãy đến giờ, chúng vẫn rời khỏi chỗ cây thông ban đầu.
Lưu Hoan Hoan khách khí gì mà giáng hai cái tát khiến Vương Thiến Nhiên tỉnh . Cô ôm mặt dậy, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Xử xong Vương Thiến Nhiên, Lưu Hoan Hoan , hung hăng lườm Lưu Nhạc, cuối cùng chịu nổi nữa, ngã bệt đất:
“ ! Là Lưu Hồng Thịnh dùng công ty để ép !”
“Công ty đứt vốn, đó là tâm huyết bao năm của ! cũng hết cách mà!”
“Hắn , chỉ cần nhà, nhổ cây đinh gỗ đào ở góc tây bắc sân, sẽ giúp cứu công ty.”
“ chỉ... chỉ rút một cây đinh thôi mà!”
Mặt Lưu Hoan Hoan đen như đ.í.t nồi, Tống Phi Phi ghé sát tai thì thầm: “Lưu Hồng Thịnh là con trai bác cả của Lưu Hoan Hoan đấy. Chậc, nhà giàu ~”
Trời càng lúc càng tối, bước lên ngăn cơn ầm ĩ :
“Được , chuyện nhà để về mà tính. Nếu tới giờ Tý mà xuống núi, tất cả các đều c.h.ế.t ở đây.”
Lưu Hoan Hoan hít sâu: “Giờ Tý là mấy giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/full-he-liet-luc-linh-chau-44-truyen-linh-di-hien-dai-hai/chuong-59-that-tinh-lien-quan-6.html.]
Tống Phi Phi lườm: “Đồ ngu, mười một giờ tối. Còn ba tiếng nữa thôi.”
Cả đám lập tức căng thẳng.
Trình Diễn Bân và Lưu Nhạc dính chặt lấy Tống Phi Phi, chỉ hận cha cho họ thêm hai cái chân nữa.
Lưu Hoan Hoan một lời, , luôn giữ cách một mét với Vương Thiến Nhiên.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, tình yêu – tình bạn – tình phản bội ba đánh sụp tinh thần cô .
Vương Thiến Nhiên liên tục ngoái đầu, cứ như gì mà dám mở miệng.
Từ lúc thu mẫu tử sát hồ lô, đường xuống núi còn xuất hiện chuyện kỳ quái nữa, đoàn nhanh chóng xuống đến chân núi.
Vừa tới đường lớn, điện thoại Tống Phi Phi tín hiệu.
Cô gọi vài chiếc xe, đưa đến biệt thự ở ngoại ô của .
Trình Diễn Bân, Lưu Nhạc, Vương Thiến Nhiên thì ở chung với Lưu Hoan Hoan, vội vã tìm cớ chuồn mất.
tắm rửa xong, đang định ngủ thì tiếng nghẹn truyền từ phòng đối diện.
bịt tai trở , nhưng cửa phòng đối diện bật mở, tiếng quát vang dội của Tống Phi Phi vang lên:
“Lưu Hoan Hoan, cô cái quái gì đấy! Cẩn thận gọi ma đến bây giờ!”
Lưu Hoan Hoan cũng : “Tống Phi Phi, biệt thự của cô cái thể loại gì ? Cách âm như shit! Nhà bằng đậu hũ !”
Hai cãi suốt nửa tiếng, cuối cùng ai nấy đóng sập cửa ngủ.
Sáng sớm hôm , Lưu Hoan Hoan mắt thâm quầng, hùng hổ tuyên bố:
“ biệt thự. rốt cuộc trong đó thứ gì mà khiến Lưu Hồng Thịnh dày công bày trò như !”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nói , cô sang với ánh mắt kính trọng:
“Tiểu sư phụ, thể cùng ?”
Tiểu sư phụ?
Tống Phi Phi lập tức nổi đóa:
“Má! Lưu Hoan Hoan, cô dám giành sư phụ với hả? liều c.h.ế.t với cô!”
Lưu Hoan Hoan Tống Phi Phi kẹp cổ, giãy giụa móc một cái thẻ:
“Khụ khụ... má nó Tống Phi Phi, buông tay !”
“Khụ... tiểu sư phụ, trong thẻ năm trăm vạn, bái sư!”
Thu đồ thì... đương nhiên là thu thật.
Lưu Hoan Hoan từ nhỏ trải nghiệm hết các thể loại cưỡi ngựa b.ắ.n cung giống Tống Phi Phi.
Cô học nghệ thuật, violin, hội họa — chạy vài bước là thở hổn hển.
phẩy tay: “Ôi giời, tiền nong gì, là vì cứu độ chúng sinh thôi mà.”
“Lần ngoại lệ, thu phí , như thế nữa.”
“Thế , lúc nào cô đánh với Tống Phi Phi mà chịu nổi mười chiêu thì nhận cô tử.”
Nghe đến đây, mắt hai cùng sáng rỡ.
“Hehehehe~”
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết KhỉD nhé.