"Xem , những xác c.h.ế.t đó là địa phương các nhỉ?"
Lê Cửu kinh hãi: "Cô thấy dáng vẻ của họ ?"
Vừa , Lê Cửu ngó nghiêng xung quanh, cẩn thận lớn tiếng, lập tức hạ giọng.
" khuyên cô đừng xen chuyện khác, đợi trời sáng thì mau chóng xuống núi ."
Cậu do dự một lúc, xổm xuống móc trong túi hai trăm tệ đưa cho .
"Đây là tiền của Trương đưa cho , nhờ chiếu cố các cô."
" các cô mạo phạm Thất thúc công, thể giúp các cô nữa ."
Anh Trương là lái xe đưa chúng đến, cũng là quen cũ của Lê Cửu.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhìn thấy hai trăm tệ , Tống Phi Phi nổi trận lôi đình:
" đưa cho Trương Lôi ba vạn, trả hai trăm?!!!"
Tiếng gào của Lê Cửu vang vọng tận mây xanh:
"Bao nhiêu?!"
"Ba vạn?!"
"Nhà Thất thúc công mua con dâu cũng chỉ tốn hai vạn tám!"
Sau khi hét xong, Lê Cửu tự lỡ lời, dùng bàn tay to lớn che miệng , trong mắt tràn đầy hối hận.
Tống Phi Phi cơn giận dữ, lòng tin tăng vọt.
Cô rút thẳng từ trong túi hai xấp tiền nhét tay Lê Cửu.
"Chúng ở đây mấy ngày."
Lê Cửu ngừng thở, mặt đỏ bừng vội vàng xua tay: "Cái , cái !"
Tống Phi Phi lấy hai xấp tiền nữa, mặt Lê Cửu càng đỏ hơn.
Thở hổn hển, trong mắt phát ánh sáng như máy Ultraman.
"Cái cũng quá"
"Bốp!"
Tống Phi Phi ném ba xấp tiền đỏ au.
"Cái quá nhiều !"
Lê Cửu cuối cùng cũng lắp bắp xong câu.
Lê Cửu từng bực bội vì tật lắp mỗi khi căng thẳng của .
Bây giờ, tật giúp kiếm thêm năm vạn tệ.
Cuộc đời, chính là vô thường như .
Lê Cửu nhận tiền, hận thể lên núi đao xuống biển lửa chúng , từ một ít bỗng chốc trở thành nhiều.
Xem , đối phó với đàn ông, tiền bạc thường hiệu quả hơn nhan sắc.
Lê Cửu , những xác ch//ết mà Thất thúc công Lê Kim dẫn , là mấy du lịch bụi đến núi chơi.
Họ trong thôn một ngôi miếu sơn thần linh thiêng.
Đến miếu, thấy miếu hình dáng độc đáo kỳ dị, liền bắt đầu quần áo chụp ảnh trong miếu.
Đặc biệt là nữ du khách , thừa lúc trong miếu ai thẳng lên lòng tượng thần.
Đến khi dân làng phát hiện thì muộn.
Mấy du khách chọc giận sơn thần.
Đêm đó, hồn phách của họ sơn thần câu , phát hiện họ ch//ết đuối trong một cái đầm sâu thôn.
Chuyện sơn thần câu hồn, thực sự quá kỳ dị.
Nghĩ đến đôi giày cao gót màu đỏ, lòng chấn động.
Lê Kim , thể là của Tạp Thi phái.
Người dẫn xác ngày đêm tiếp xúc với xác ch//ết, là vỏ bọc nhất.
Trời sáng, Lê Cửu dẫn chúng thôn một cách quang minh chính đại.
Cả thôn toát một vẻ tà dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/full-he-liet-luc-linh-chau-44-truyen-linh-di-hien-dai-hai/chuong-238-hanh-trinh-o-tuong-tay-3.html.]
Nhà nhà cửa đều treo gương bát quái và bầu hồ lô, giống như trừ tà, mà giống như trấn hồn hơn.
Lê Cửu nhiệt tình mời chúng đến nhà , ngoài cửa cúi đầu .
Thú vị đấy.
Ngưỡng cửa , lắp ngược .
Ngưỡng cửa từ xưa đến nay, đều tác dụng trừ tà phòng trừ yêu ma, thể ngăn chặn tà ma xâm nhập nhà.
Ngưỡng cửa thông thường cao một tấc hai phân.
Ngưỡng cửa càng cao, thứ cần chặn càng nhiều, sát khí càng nặng.
Trên ngưỡng cửa cao ba tấc còn khắc hình âm dương ngư.
Chỉ là, âm ở ngoài, dương ở trong.
Âm dương đảo ngược, đảo điên càn khôn.
Không ngăn chặn tà ma nhà, mà là ngăn chặn đồ vật trong nhà chạy ngoài.
Thú vị, thật thú vị!
"Lê Cửu, cái ngưỡng cửa ai ? Khắc ghê."
Lê Cửu bận rộn đun nước pha cho chúng , cũng ngẩng đầu lên:
"Cái ngưỡng cửa tuổi còn lớn hơn . Là Thất thúc công , Thất thúc công bình thường lúc bận việc, là thợ mộc giỏi nhất trong thôn."
Quả nhiên là Lê Kim.
Nhà Lê Cửu đơn sơ.
Một chiếc bàn bát tiên kê sát tường, bên cạnh đặt ba chiếc ghế dài cũ kỹ.
Ngoài , chỉ hai chiếc ghế đẩu nhỏ đặt ở chỗ .
Ba chúng quanh bàn bát tiên, luôn cảm thấy chút thoải mái.
Kiều Mặc Vũ là đầu tiên phá vỡ sự im lặng:
"Hay là, xào hai món ?"
"Bàn cũng , ăn cơm cảm thấy kỳ kỳ..."
Cái con cẩu đúng là yêu trư chuyển thế, cũng quên ăn.
trừng mắt cô , lớn tiếng gọi Lê Cửu đang chạy về phía nhà bếp:
"Đừng bận rộn nữa, mệt lắm!"
"Làm tạm tám chín món là , chúng kén ăn!"
Ăn hết lương thực một tuần của nhà Lê Cửu, chúng mới vỗ bụng hài lòng bước khỏi cửa.
Thôn núi cao vực sâu, cách biệt với thế giới bên ngoài, đương nhiên là khá nghèo khó.
Lê Cửu , trong thôn một nửa là thợ săn, sống bằng nghề hái thuốc và săn bắn.
Người trẻ tuổi chịu nổi cái khổ , chút khả năng đều xuống núi kiếm sống hết .
Cậu cũng học ở một thị trấn xa nơi .
Vì bố sức khỏe , khi nghiệp cấp ba mới ở nhà chăm sóc bố .
"Kia là miếu sơn thần."
Lê Cửu chỉ tay về phía một hang động thôn, vẻ mặt trang nghiêm.
"Các cô miếu chú ý."
"Không sờ mó lung tung, dẫm lên ngưỡng cửa."
"Nhớ kỹ, tất cả thứ trong miếu đều chạm ."
Thiên nhiên tạo hóa khéo léo, dùng d.a.o bổ một khe hở khổng lồ vách núi.
Miếu sơn thần, ngay trong khe hở hẹp .
Thảo nào đó bốn du lịch bụi cuồng cuồng chụp ảnh trong miếu.
Cái miếu , xây thật là tuyệt.
Trong núi chứa ít khoáng sản.
Những chỗ lộ ánh vàng rực rỡ, dùng đèn pin chiếu , dường như thể thấy kim cương đầy vách núi.
Bản dịch đăng MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.