mở cửa, Phó Việt tháo khẩu trang xuống, khẽ mỉm  với . Nhìn qua thôi cũng thấy   vẻ khá mệt mỏi.
 nghiêng : “Vào .”
Khép cửa ,  chỉ xuống sàn: “Dép ở đó, tự  nhé.”
Lần   cũng ngoan ngoãn, đổi giày xong thì thẳng tiến  sofa  xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt ,   thêm gì.
Có vẻ  mệt thật.
  thêm một lúc, thấy  ngủ  say, bèn  dậy  phòng lấy thêm chăn mỏng đắp cho ,  đó tắt tivi  về phòng  nghỉ luôn. Mấy ngày gần đây  cũng mệt, ngủ một giấc luôn, chỉ đặt báo thức để dậy chuẩn  bữa tối.
Năm giờ chuông reo,  thức dậy,  ngoài  thử, thấy  vẫn ngủ, hẳn là mệt đến mức kiệt sức.
  quần áo  ngoài mua đồ ăn, ghé chợ mua cá và sườn, tiện đường  siêu thị lấy thêm nước dừa  thích. Về tới nhà thì cũng  sáu giờ,  cất đồ  bếp  bắt đầu nấu nướng.
  chuẩn  nguyên liệu  lầm bầm: “ là tự rước phiền phức  , ai xui xẻo  mà tự dưng  gọi   đến nhà ăn cơm. Mời Phật dễ, tiễn Phật mới khó.”
Mải mê làu bàu,   nhận    tỉnh, lặng lẽ   lưng.
Phó Việt  ngáp  bước tới  lưng , vòng tay ôm eo , dụi đầu  cổ , giọng ngái ngủ khàn khàn: “Dù gì cũng là giả thôi mà…”
 ngẩn : “Hả? Giả gì cơ?”
Chưa hiểu  đang  gì, chỉ thấy tay vẫn cầm dao,  dứt khoát bổ mạnh xuống sườn, thuận tay thúc khuỷu  vai .
Anh  đau, khẽ rên lên, ôm vai lùi về  mấy bước: “Đau thật đấy…”
 sửng sốt—đau thật?
Không  mơ?
Phó Việt lập tức tỉnh táo, ngước lên  —lúc   vẫn mặc tạp dề,  đó lườm  như  ăn tươi nuốt sống.
Anh lúng túng  trừ: “Anh…  ngủ mơ… tưởng đang mơ thôi…”
 giơ d.a.o bổ xuống sườn thêm cái “cạch”: “Ngủ mơ mà cũng dám  loạn ?”
Anh né tránh ánh mắt , ho khan hai tiếng, lí nhí: “Thì… tưởng mơ…”
Thực   cũng vô tội, bởi vì giấc mơ  nãy giống y như thật, trong mơ   chỉ ôm  mà còn định hôn  nữa, mở mắt  thấy đúng cảnh y hệt thì ai chẳng nghĩ vẫn là mơ chứ.
Anh vội vàng nịnh nọt: “Ăn cơm xong  đưa em  mua sắm nhé, em  gì  cũng chiều,   ví tiền,   khuân vác luôn.”
 trừng mắt   mấy giây, cuối cùng cũng đành chịu thua—thôi, hết cách .
 chỉ tay  ngoài: “Ra ngoài, tránh xa em .”
“Được ! Anh  ngay,   phiền em nữa!” Phó Việt lập tức ngoan ngoãn chuồn  khỏi bếp.
Ăn tối xong lúc hơn bảy giờ, Phó Việt xung phong rửa bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ex-cua-toi-noi-tieng-roi/chuong-19.html.]
Thôi thì cứ để  , dù   cũng chẳng   thích động tay chân,   tình nguyện thì  càng  khách sáo.
Tám giờ hơn, đúng giờ thành phố nhộn nhịp nhất, Phó Việt lôi   trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
    liếc  bộ dạng bịt kín mít của ,  nhịn  : “Ở đây đông  phức tạp như ,   sợ fan  phóng viên nhận ,  toi đời ?”
Anh  nhàn nhã: “Công việc mất thì thôi, cùng lắm đổi nghề khác, nhưng nếu để mất em,   chắc chắn  tìm  đứa con dâu nào  ý như  nữa.”
Nói xong,  còn bổ sung thêm: “Ai bảo  là kiểu cuồng yêu .”
  xong  tức  buồn , cuối cùng kéo mũ  thấp thêm một chút: “Biết lúc nào nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, lúc nào nên đặt tình cảm lên hàng đầu,  tự phân biệt rõ . Địa vị và danh tiếng của  bây giờ khó khăn lắm mới  , đừng  chuyện như chẳng  gì quan trọng.”
 vỗ nhẹ  cánh tay : “Trùm kỹ ,  dạo loanh quanh chút  về sớm.”
Phó Việt  cúi  phối hợp với động tác của . Anh đeo kính râm nên  cũng chẳng  rõ biểu cảm  kính là gì.
 chỉ  nhanh nhanh chóng chóng về nhà nên dọc đường  bảo mua quần áo,  từ chối ngay: “Ở nhà còn nhiều, mặc  hết.” Anh  mua mỹ phẩm,  liền lườm: “Anh thấy em  trang điểm lắm ?” Đề nghị mua đồ ăn vặt,  đáp luôn: “Ở nhà vẫn còn, ăn hết  tính.”
Nói chung là  cho  tiêu  đồng nào.
Cuối cùng Phó Việt nổi đóa.
“Cái  , cái  , em tiết kiệm  là định để dành tiền  gì? Anh  cho em  nhé, tiền của bạn trai sinh  là để bạn gái tiêu! Huống hồ bạn trai em bây giờ   thiếu tiền, tiết kiệm cái nỗi gì!”
“Đi! Quay , mấy món  nãy em thích  đặt hết!”
Nói   dứt khoát kéo    mua cho bằng .
Cuối cùng  vui   thì  , chứ  thì rõ ràng  tít mắt cả đường về.
liliii
Trên đường về, Phó Việt cứ lượn lờ sán  gần , bộ dạng như  lời  .
 liếc : “Có gì thì  nhanh, đừng  lằng nhằng.”
Anh giả vờ   thấy,  chậm rãi mở miệng: “Này, em thừa nhận là bạn gái   đúng ?”
  đầu lườm , nghiến răng: “Em  nhớ  từng đồng ý với  bao giờ.”
“Ừm… đúng là em  nhận lời thật, nhưng chi tiết  tố cáo em .” Anh  vô sỉ,  tiếp: “Lúc  gọi em là vợ, là bạn gái, em   phản bác, đúng ? Em tự ngầm thừa nhận đấy thôi.”
 phản bác ngay: “Xàm,   chuyện đó!”
Phó Việt vẫn mặt dày  chịu buông tha: “Em là kiểu   để ý tiểu tiết, nhất là  mặt  ngoài. Chỉ cần  câu nào  sai, em chắc chắn sẽ chỉnh ngay lập tức. Thế nên… bây giờ   còn là  ngoài nữa, đúng ?”
  thèm đôi co với , bước nhanh lên phía , chỉ lạnh nhạt đáp  hai chữ: “Ngụy biện.”
Sau hôm đó,  thẳng tay đuổi  về. Ở thêm chút nữa chắc  phát điên mất.