21
 
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Đêm hôm đó, lúc Thịnh Bách Vũ đưa  trở về  mười giờ tối.
Sau khi chúng  ở cùng ,  mới , thực  cha  Thịnh Bách Vũ  mua nhà cho   ở bộ lạc Thâm Quyến từ lâu , mà lúc    từng   là một học sinh nghèo,   chỗ ở, mục đích chỉ là để  nhà  sống một cách thuận lợi.
Về phần Dao Dao    đến Thâm Quyến thời gian, căn bản là phối hợp   diễn một màn mà thôi.
Chúng  nắm tay cùng  xuống  nhà , lúc chia tay,    tự nhiên nâng mặt , hôn xuống.
 bỗng nhiên, bên tai chúng  truyền đến một tiếng chất vấn: "Các  đang  gì đó?"
Giang Dụ ánh mắt tối tăm đảo qua mặt Thịnh Bách Vũ, lạnh lùng  nhạo,  đó   về phía  bên cạnh  .
“Đường Oánh, bây giờ em tới đây,   thể bỏ qua chuyện cũ." Anh  trầm mặt, ánh mắt  chằm chằm  .
 thật  lời của   chọc tức nở nụ : "Giang Dụ,  lấy  phận gì đến bỏ qua chuyện cũ với em?"
Giọng  của    vài phần cao ngạo hơn: "Trước khi  công tác,  bảo em chờ  trở về,  bây giờ trở về, cho nên  tới cho em một câu trả lời."
Anh  dừng một chút,  đó  : "Anh và Hân Hân  chia tay, chúng  yêu đương ."
 
22
 
Chuyện   và Trần Hân Hân chia tay     chút suy nghĩ trong lòng.
 theo đuổi   mười năm, chỉ  là Trần Hân Hân là  duy nhất khiến   nhớ mãi  quên.
 còn nhớ, ngày  đại học sinh  nghiệp, Giang Dụ  chuẩn  sẵn sàng,  thổ lộ với Trần Hân Hân, kết quả Trần Hân Hân  một thiếu niên nổi danh là phú nhị đại trong trường học thổ lộ, hai  đó còn ở cùng một chỗ.
Đêm đó là  an ủi Giang Dụ, uống rượu đến say mèm,    vì Trần Hân Hân ,    thương tâm thống khổ vì Trần Hân Hân,  mới  , thì    một mực đối với    tình cảm, cũng sẽ thích một , thích khắc cốt ghi tâm như .
Đây chính là nguyên nhân vì , khi nào     cùng Trần Hân Hân ở cùng một chỗ,   từ bỏ hết hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/em-trai-tre-tuoi-tham-men-toi/chuong-21-23.html.]
Chỉ là khi  lấy  tinh thần,   thấy Thịnh Bách Vũ ở bên cạnh khóe môi khẽ nhếch, trong con ngươi che giấu nụ  hung ác nham hiểm.
Cậu   Giang Dụ, giọng điệu  mấy cảm xúc : "Có   Giang đang  mưa  gió đấy ? Ở  mặt ,   thế nọ thế , là cảm thấy  dễ bắt nạt ?"
Giang Dụ hừ lạnh một tiếng: "Cậu là một sinh viên   nghiệp,   thể cho em  một cuộc sống an  ? Hay là,  còn trông cậy  em  để nuôi dưỡng ?"
Thịnh Bách Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y , khóe môi cong lên, nở một nụ  nham hiểm.
"Anh Giang đây là điều tra  ? Đương nhiên  thừa nhận, một năm thu nhập của   cao, một hai trăm vạn , nhưng  ở Thâm Quyến  phòng, gần đây định mua một chiếc xe  tệ,   thể    cuộc sống của một phú nhị đại, nhưng cho em  một cuộc sống an  hẳn là   vấn đề gì chứ?"
 sửng sốt,  Thịnh Bách Vũ hỏi: "Anh đang  đùa gì ? Một năm của  kiếm  nhiều tiền  ?"
Thịnh Bách Vũ  : "Không   đùa , trong lúc học đại học  dựa  tiền bán nhạc, mở phòng  việc, mấy năm nay lợi nhuận của phòng  việc cũng  tệ lắm."
Thịnh Bách Vũ dừng  một chút,  đầu  Giang Dụ,  tiếp: "Lần   đến Bắc Kinh, mặc dù từ chối hợp đồng với công ty chuẩn  bồi dưỡng   mắt mới, nhưng   ký hợp đồng nhạc với công ty, thu nhập năm nay, theo lý hẳn  thể tăng gấp đôi so với năm ngoái."
Mỗi khi Thịnh Bách Vũ  một câu, sắc mặt Giang Dụ liền trầm xuống một phần.
Chờ  khi    xong,  khiêu khích  về phía Giang Dụ,  hỏi: "Không   Giang thu nhập thế nào? Có thể tin tưởng mười phần rằng  mới  thể cho em  một cuộc sống an ."
Giang Dụ cau chặt lông mày, thần sắc  chút khó xử, một lát ,    nở nụ : "Cậu tuổi còn trẻ, tâm tính  định..."
Giang Dụ còn   hết, Thịnh Bách Vũ  ngắt lời : " thích em  năm năm,    tâm tính, nếu   vì  còn  đến tuổi kết hôn, thì bây giờ  hận  thể lập tức cưới em  về nhà."
 
23
 
 vẫn luôn cảm thấy, Thịnh Bách Vũ là một   dễ  chuyện,  ôn hòa, nhưng mà đêm nay    để   thấy một mặt khác,   trưởng thành,  bạn trai cũng   chí khí.
Thật  lúc  mới ở cùng với  ,  là vì cảm động, cũng bởi vì nội tâm cô độc.
 bây giờ,     lưu tình chút nào khiến Giang Dụ một lời cũng   ,   thể cảm giác  lòng của  càng ngày càng nóng.
 nghĩ, hình như  thật sự động lòng với   .
Trước khi Giang Dụ rời , vẫn cao ngạo như ,     một cái, chỉ để  một câu: "Anh  cho em cơ hội, là em  cần."