Em Là Ánh Sáng Đời Tôi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:38:31
Lượt xem: 1,196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi vội vã quay về phòng bệnh, trong lòng chỉ muốn gặp anh lập tức để có thể xác nhận tất cả.

Nhưng vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy Trình Hứa đứng cạnh giường bệnh, lạnh giọng:

"Thẩm Yếm, cậu dùng cách như thế này để trói buộc Khương Nghênh, có phải quá đê tiện rồi không?"

"Cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi? Là bạn trai cũ của Khương Nghênh, hay là vị hôn phu của Lâm Du Nhiên?"

Thẩm Yếm ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Trình Hứa, giọng nói lạnh như băng, mang theo ý vị sâu xa.

Sắc mặt Trình Hứa cứng lại:

"Tôi và Du Nhiên thế nào, không cần cậu xen vào.”

“Nhưng tôi và Khương Nghênh, chúng tôi đã từng thực sự yêu nhau. Còn cậu thì sao, Thẩm Yếm?"

"Giữ cô ấy lại bằng cách này, sớm muộn cô ấy cũng sẽ chán ghét cậu thôi.”

“Cậu biết rõ cô ấy luôn thích những người dịu dàng, ấm áp như gió xuân, vậy mà cậu lại kéo cô ấy vào cuộc sống lạnh lẽo, khô khốc của mình."

Đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra.

Cả Trình Hứa và Thẩm Yếm cùng nhìn về phía tôi:

"Khương Nghênh."

"Nghênh Nghênh."

Trình Hứa bước nhanh tới:

"Nghênh Nghênh, tôi biết em đồng ý liên hôn là để báo đáp nhà họ Thịnh.”

“Nhưng tôi có thể giúp nhà họ Thịnh vượt qua khó khăn, em không cần phải tự ép mình gả cho cậu ta."

Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh:

"Tại sao anh lại cho rằng tôi bị ép buộc?"

"Trình Hứa, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi.”

“Khi chia tay, chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi là không thể tiếp tục làm bạn nữa.”

“Tôi từng thích anh, nhưng nếu anh đã buông tay tôi rồi, thì tại sao tôi không thể từ bỏ anh và bắt đầu lại?"

Trình Hứa không hiểu nổi.

Tại sao cô gái từng khóc đến tột cùng khi chia tay anh, giờ lại có thể bình thản đến vậy, nói ra những lời quyết tuyệt như thế.

"Nhưng em không biết con người thật của Thẩm Yếm đâu! Em tưởng anh ta bị thương là do tai nạn sao?"

Không đợi Trình Hứa nói thêm, Thẩm Yếm đã ra hiệu cho người đuổi anh ta ra ngoài.

Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:

【Khương Nghênh, tự hỏi lại lòng mình đi, em thật sự thích anh ta sao?】

Tôi tắt màn hình, ngẩng đầu nói với Thẩm Yếm:

"Em ra ngoài một lát."

Trong khoảnh khắc tôi xoay người, ở nơi tôi không nhìn thấy, Thẩm Yếm cúi đầu cười tự giễu.

Như thể không còn biết đau, anh còn nghiến răng đ.ấ.m mạnh vào chân bị thương.

Tôi đuổi theo Trình Hứa ra ngoài.

Ánh mắt Trình Hứa sáng lên:

"Nghênh Nghênh, cuối cùng em vẫn tới."

Tôi tránh khỏi cái chạm của anh, bình tĩnh nói:

"Thích."

"Cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/em-la-anh-sang-doi-toi/chuong-7.html.]

"Tôi thích Thẩm Yếm."

Trình Hứa không hiểu:

"Sao em có thể thích anh ta? Em không biết anh ta…"

"Tôi biết."

"Tôi biết anh ấy từng vì tôi mà đánh anh một trận, cũng biết nhiều năm qua anh ấy chưa từng ngừng âm thầm tìm hiểu tin tức của tôi, càng biết vụ tai nạn xe lần này cũng là do anh ấy cố ý sắp đặt để kéo tôi lại anh ấy."

Trình Hứa kinh ngạc:

"Đã biết vậy, tại sao em còn…"

"Mặc dù tôi không hiểu tại sao anh ấy lại thích tôi, nhưng so với anh, tình cảm của anh ấy chân thành và dứt khoát hơn anh rất nhiều."

"Khi nghe tin anh ấy gặp tai nạn, phản ứng đầu tiên của tôi là lo lắng. Lo lắng bằng tư cách của một vị hôn thê."

"Trình Hứa, tôi biết bây giờ những gì anh làm không phải vì thích tôi, mà là vì không nuốt trôi mối hận ngày xưa khi bị anh ấy đánh.”

“Nếu anh thực sự từng yêu tôi, từng quan tâm đến tôi, thì đã không bỏ tôi lại, một mình ra nước ngoài, để mặc tôi chịu đủ mọi lời cười nhạo trong cái giới này."

Nhắc đến quá khứ, tôi bỗng thấy mình không còn đau lòng như tưởng tượng.

"Hồi đó, gần như tất cả mọi người đều cho rằng tôi là đứa không biết lượng sức mình, cho rằng một đứa trẻ lớn lên từ viện phúc lợi như tôi thì xứng đáng với kết cục như vậy.”

“Chỉ có Thịnh Ương và Thẩm Yếm là không đối xử với tôi như vậy."

"Cho nên, khi anh hỏi tôi có thích Thẩm Yếm hay không, tôi sẽ cho anh biết, tôi thích, tôi thích Thẩm Yếm."

Vừa dứt lời, tôi xoay người lại, vừa vặn bắt gặp Thẩm Yếm đang đứng nơi góc rẽ, chống nạng.

Anh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Tôi chạy tới đỡ lấy anh:

"Chúng ta về thôi."

Trên đường từ bệnh viện về nhà, tôi và Thẩm Yếm không ai nói với ai câu nào.

Tôi cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu.

Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Cứ thế, hai người ngượng ngùng im lặng suốt quãng đường về đến nhà.

Bác sĩ Lục dặn, vết thương của Thẩm Yếm không được dính nước, nếu cần vệ sinh thì chỉ có thể dùng khăn ướt lau người.

Thẩm Yếm đang định tự mình làm, nhưng tôi giật lấy khăn từ tay anh:

"Để em giúp anh."

Thẩm Yếm cởi bộ đồ bệnh nhân ra, để lộ tấm lưng thon dài, rắn chắc.

Ngón tay tôi lướt qua da anh, từng đợt nóng ran lập tức bốc lên.

Giọng Thẩm Yếm khàn khàn:

"Nghênh Nghênh, đừng chạm vào chỗ đó."

Lúc tôi định lau thấp hơn, chợt cảm giác được điều gì đó bất thường, lập tức như bị điện giật, vội vàng buông tay.

"Ờm... mấy chỗ còn lại, anh tự làm đi."

Thẩm Yếm khẽ cười:

"Ừ."

Tôi chạy vội về phòng mình, mặt nóng đến mức có thể luộc trứng.

Một lúc sau, tôi ôm chăn đến đẩy cửa phòng anh ra lần nữa:

"Mấy ngày tới em sẽ trải đệm ngủ ở đây nhé."

"Nếu nửa đêm anh cần gì, chỉ cần gọi em dậy là được."

Nửa đêm, Thẩm Yếm nghe thấy tiếng tôi trằn trọc xoay người liên tục.

Loading...