Em Là Ánh Sáng Đời Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:38:17
Lượt xem: 461

Vừa dứt lời, Thịnh Ương đã mạnh tay đẩy tôi vào bên trong.

Tôi chưa kịp phản ứng, liền đ.â.m sầm vào một người đàn ông đang chuẩn bị bước ra ngoài.

Tài liệu trên tay anh ta rơi vãi đầy đất.

Một bàn tay mạnh mẽ ấn chặt lấy vai tôi, kịp thời giữ tôi khỏi ngã nhào xuống đất.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt yêu nghiệt kia, tim bỗng chậm mất một nhịp.

Anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất mà bao năm qua tôi từng gặp.

Đang mải thất thần, Thịnh Ương đã bước ra từ sau cột, chống nạnh nói thẳng với anh:

"Thẩm Yếm, tôi không thể gả cho anh."

Thẩm Yếm khẽ cau cặp mày đẹp, ánh mắt lạnh lẽo rơi thẳng xuống người tôi.

Thịnh Ương huých nhẹ vào lưng tôi, khẽ ho một tiếng, vẻ mặt hơi chột dạ:

"Vì cô ấy thích anh, nên tôi quyết định tác thành cho anh và cô ấy. Phải không, Khương Nghênh?"

Cô ấy nói xong còn nháy mắt ra hiệu với tôi.

Giống như những lần trước đây, tôi đành cắn răng gật đầu:

"Ừm."

Lời vừa dứt, tay Thẩm Yếm khẽ siết lại, đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc khó đoán.

"Thích tôi?"

Thịnh Ương lập tức chen vào:

"Đúng vậy! Tuy là tôi không thích anh, nhưng Khương Nghênh thì có. Dù sao cô ấy cũng coi như nửa người nhà họ Thịnh, anh cưới cô ấy cũng có khác gì đâu."

Trợ lý bên cạnh Thẩm Yếm gấp đến độ đi quanh thành vòng tròn:

"Không được đâu, tiểu thư Thịnh, xin cô đừng đùa nữa!"

"Vì chuyện liên hôn này mà cô đã để bao nhiêu cô gái ra mặt tỏ tình với Tổng giám đốc Thẩm rồi, giờ còn kéo cả bạn mình vào?"

"Nếu chuyện này để Chủ tịch Thịnh biết được, e là sẽ trách cô một trận vì tội không biết điều đó."

Thịnh Ương bực bội liếc trợ lý một cái.

Kỳ lạ thay, đôi bên đang cãi nhau ầm ĩ trước cổng công ty về chuyện liên hôn giữa nhà họ Thẩm và họ Thịnh, vậy mà bản thân Thẩm Yếm lại chẳng hề tỏ thái độ gì.

Anh không ngăn cản, mà cũng không lên tiếng.

Thịnh Ương không cãi lại được trợ lý, liền bắt đầu đẩy hết trách nhiệm sang tôi.

Cô ấy trách móc:

"Khương Nghênh, sao cô còn không nói gì đi chứ!"

Tôi đứng đó, luống cuống không biết làm sao.

Ngay lúc không khí đang ngượng ngùng, Thẩm Yếm lười biếng mở miệng:

"Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay Chủ tịch Thịnh cũng rảnh rổi nhĩ, vừa hay có thể ngồi xuống bàn chuyện liên hôn này luôn."

Thịnh Ương khựng lại, sắc mặt lập tức biến sắc trong chớp mắt, sau đó quay người bỏ chạy:

"Tôi đi trước đây! Đừng nói với ba tôi là tôi từng đến đây nhé!"

Nói xong, cô ấy chạy vội biến mất khỏi hiện trường.

Cô ấy chạy nhanh đến mức, tôi cũng chẳng biết nên đuổi theo hay đứng lại.

"Để tôi đưa cô về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/em-la-anh-sang-doi-toi/chuong-1.html.]

Thẩm Yếm nói xong liền xoay người dặn dò trợ lý vài câu.

Tôi vội vàng xua tay:

"Không cần đâu, tôi tự bắt taxi về được mà."

Tôi căng thẳng liếc ra sau lưng anh.

Hơn chục người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tay ôm tài liệu, đang đồng loạt nhìn Tổng giám đốc của mình với vẻ mặt bối rối.

Một chiếc Maserati màu đen trượt đến đậu ngay trước cổng công ty.

Tài xế mở cửa xe, Thẩm Yếm ra hiệu cho tôi lên trước.

Khoảnh khắc ngồi vào xe, tôi thầm nghĩ: quả nhiên không hổ là tiểu thư giới thượng lưu như Thịnh Ương, ngay cả người theo hầu như tôi cũng được nể mặt thế này.

Chỉ là... tôi không ngờ câu "để tôi đưa cô về" của anh, lại thực sự có nghĩa là anh tự mình đưa tôi về.

Băng ghế sau.

Bên cạnh tôi, Thẩm Yếm vị "đại Phật" này đang ngồi lặng lẽ, khiến thần kinh tôi cũng căng thẳng theo.

"Cô về nhà họ Thịnh à?"

Tôi gật đầu.

Xe lăn bánh chầm chậm, những bóng cây ngoài cửa sổ lướt qua từng vệt.

Không khí trong xe không có một chút nào là thoải mái, phải nói là... gượng gạo đến mức muốn co rút ngón chân.

Tôi đành cúi đầu giả vờ bận rộn chơi điện thoại, thực ra là đang lén tra cứu về Thẩm Yếm.

"Ngôi sao mới của giới thượng lưu Bắc Kinh, người cầm quyền thực sự của tập đoàn Thẩm thị, người thừa kế trẻ tuổi nhất trong giới hào môn..."

Các danh xưng về anh nhiều đến đếm không xuể.

Tôi thật sự không hiểu nổi, một người từ nhỏ đã mê trai đẹp như Thịnh Ương tại sao lại từ chối cuộc hôn nhân với một người hoàn hảo như vậy?

Chẳng lẽ... anh ta có vấn đề gì đó tôi không biết?

Nếu vậy thì đúng là uổng phí một gương mặt như thế.

Tôi tiếc rẻ lắc đầu. Cùng lúc đó, Thẩm Yếm bỗng mở mắt, ánh mắt anh bắt gặp khoảnh khắc tôi lắc đồi đầy nuối tiếc, trong đáy mắt còn thấp thoáng nét cười.

"Quan hệ giữa cô và Thịnh Ương rất tốt sao?"

Anh lên tiếng hỏi, chắc là muốn tìm hiểu thêm về cô vợ tương lai.

Tôi vội trả lời:

"Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi. Tôi hiểu khá rõ về cô ấy, nếu anh muốn hỏi gì, cứ hỏi tôi cũng được."

Thẩm Yếm trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:

"Bình thường cô hay mặc đồ của Thịnh Ương à?"

Tôi gật đầu:

"Những bộ đồ cô ấy không thích thì sẽ cho tôi."

Thực ra bộ quần áo trên người tôi bây giờ cũng vậy, là lần trước Thịnh Ương mặc đi lễ hội âm nhạc. Cô ấy nói đồ mặc một lần rồi thì không xứng với thân phận mình nữa, nên tiện tay ném cho tôi.

"Tôi đang mặc đồ của cô ấy cho đây, trông cũng khá hợp đúng không?"

Khi tôi giơ tay lên, tay áo rộng thùng thình bị trượt xuống tận cổ tay.

Tôi khẽ kéo lại tay áo, cố gắng làm như không có chuyện gì.

"Ừm, rất đẹp."

Anh không hề lộ ra vẻ khó chịu hay khinh thường.

Loading...