Lòng Thẩm Ninh Tuệ vui như mở cờ. Cô nhẹ nhàng mở cửa xe, cẩn thận  xuống bên cạnh Thịnh Vân Tế  dè dặt đưa tập tài liệu trong tay cho ông.
Năm nay Thịnh Vân Tế  năm mươi tuổi, tuy  phần gầy gò, nhưng dù  cũng  ở vị trí cao lâu năm,    thấy khí thế  tầm thường.
Thấy ông cúi đầu xem tài liệu, lòng Thẩm Ninh Tuệ thấp thỏm  yên. Tuy cô nắm chắc bảy tám phần thành công trong chuyện , nhưng chỉ cần Thịnh Vân Tế  gật đầu, lòng cô vẫn  thể yên .
Cô  cúi đầu, đang chờ Thịnh Vân Tế đặt câu hỏi bất cứ lúc nào thì  ông :
“Những thứ  đều là do một  cô liệt kê  ? Khí hậu thôn Ninh Thủy, độ ẩm  khí, thành phần đất, sản lượng Kim Tuyến Liên dự kiến hằng năm, giá trị thị trường...”
“Vâng.” Thẩm Ninh Tuệ gật đầu.
Thịnh Vân Tế  cô:
“Cô  theo học chuyên ngành liên quan đúng ?”
“Thưa .” Thẩm Ninh Tuệ đáp: “  nghiệp cấp hai xong thì   học nữa. Mấy năm nay  vẫn luôn bận rộn kinh doanh quần áo nữ,  quen  chuyên gia nào về nghiên cứu thực vật. Tài liệu điều tra về Kim Tuyến Liên ở thôn Ninh Thủy đều do một   , nên còn khá sơ sài...”
Thịnh Vân Tế đưa  tài liệu cho Thẩm Ninh Tuệ.
Lòng cô thoáng nguội lạnh. Cô  nhận lấy,  vội vàng suy nghĩ trong đầu xem nên  gì để tiếp tục thuyết phục ông.
 ngay  đó, cô  Thịnh Vân Tế :
“Sắp xếp  những tài liệu ,  thành một bản báo cáo  chỉnh. Chúng  sẽ xem xét kỹ lưỡng tính khả thi của đề án . Kỳ họp Lưỡng Hội sắp diễn ,  lẽ sẽ  nhiều   thấy nó hơn.”
Thẩm Ninh Tuệ sững ,  đó mừng rỡ khôn xiết:
“Vâng,  nhất định sẽ  thật cẩn thận!”
Cô kích động nhận  tài liệu, trong đầu   thể tưởng tượng  cảnh thôn trưởng và   sẽ vui mừng đến mức nào khi   tin  !
“Cô và Thịnh Tiểu Mãn... là bạn bè ?” Chuyện chính  bàn xong, vẫn còn một đoạn đường nữa mới về đến nội thành Kinh Đô, Thịnh Vân Tế hỏi.
Thẩm Ninh Tuệ sững , mãi  mới nhận  Thịnh Vân Tế và Thịnh Tiểu Mãn đều mang họ Thịnh!
Chẳng lẽ...   mà Thịnh Vân Tế đến viếng mộ mỗi năm  chính là Thịnh Tiểu Mãn, cô gái mà cô tình cờ gặp ở ga tàu?
Cảm nhận  ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ninh Tuệ, Thịnh Vân Tế khẽ :
“Chú là chú của con bé.”
Thì  khi Thẩm Ninh Tuệ hỏi liệu  thể  nhờ xe  ,  trả lời cô   là tài xế, mà chính là Thịnh Vân Tế đích  lên tiếng.
Thẩm Ninh Tuệ lập tức hiểu ,  kìm  cảm thấy sống mũi cay cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/ngoai-truyen-kiep-truoc-suy-doan.html.]
Hóa  đến cuối cùng vẫn là cô   giúp cô.
“Cháu    thể coi là bạn bè . Mấy năm , cháu và cô  từng  duyên gặp mặt một ...”
Thẩm Ninh Tuệ kể  chuyện cả hai gặp  ở ga tàu năm đó:
“... Đồ đạc của cô  rơi vãi khắp nơi, cô     đất. Cháu cảm thấy cô   đau khổ. Cháu nghĩ rằng nếu là  rơi  trường hợp đó thì chắc sẽ  mong  ai đó chìa tay giúp đỡ, kéo  một cái nên  đưa quần áo cho cô . Chúng cháu trao đổi tên với ,  đó thì  bao giờ gặp  nữa.”
Thịnh Vân Tế  xong,  lâu  vẫn  lên tiếng  gì thêm.
Năm năm , chính là năm Thịnh Tiểu Mãn tự sát.
Thì  mùa hè năm đó, Thịnh Tiểu Mãn  thể chịu đựng nổi cuộc sống ở Kinh Đô,  lặng lẽ lên tàu hỏa đến đảo một chuyến, lén lút  thăm bố .
Tiếc là  ai sớm nhận  sự bất thường của con bé,  kịp kéo nó trở về với thế giới bình thường.
Người duy nhất  thấy sự đau khổ của con bé,  chính là một  qua đường như Thẩm Ninh Tuệ.
Bởi vì cảm nhận  sự ấm áp bất ngờ, nên một đứa trẻ hướng nội như Thịnh Tiểu Mãn mới dám lấy hết dũng khí, trao đổi tên với Thẩm Ninh Tuệ.
Thịnh Vân Tế chớp chớp đôi mắt cay xè   ngoài cửa sổ, cố gắng kìm nén  cảm xúc.
Trước khi Thẩm Ninh Tuệ sắp xuống xe, Thịnh Vân Tế :
“Ninh Tuệ, đến nhà họ Kỷ xem  .”
Nhà họ Kỷ?
Trong  những  Thẩm Ninh Tuệ quen  thì   ít  họ Kỷ,  duy nhất  là bác sĩ Kỷ Minh Viễn,   để  cho cô tờ giấy mấy năm ...
Nhà họ Kỷ mà Thịnh Vân Tế ,   là ông Kỷ ?
Sao ông  đột nhiên nhắc đến điều ?
“Còn  nữa,   là lãnh đạo lớn,  sớm điều tra rõ ràng về   chứ .” Nhị Đản .
Chuyến  Kinh Đô  , thôn Ninh Thủy chỉ cử  ba .
Thôn trưởng  đến Quảng trường Thiên An Môn ở Kinh Đô, Nhị Đản tuy chân tay  tiện nhưng đầu óc  nhanh nhạy, và Thẩm Ninh Tuệ.
nguyenhong
Lúc  thấy Thẩm Ninh Tuệ đang bối rối, Nhị Đản :
“Cậu nghĩ mà xem,    mộ   của lãnh đạo cả ngày lẫn đêm. Lãnh đạo đến thấy   đó đợi ông , chắc chắn  điều tra rõ ràng về   mới gặp  chứ.”
Thẩm Ninh Tuệ chợt hiểu : "Cũng , ông  đến viếng mộ Thịnh Tiểu Mãn,  cứ  ở đó khiến ông   kịp viếng    ."
"Cậu và Thịnh Tiểu Mãn  duyên. Nếu    lau sạch bia mộ cho cô ,  chắc Thịnh Vân Tế  chịu gặp  ." Nhị Đản : "Cậu   đó cả ngày,  chừng lãnh đạo cũng đợi  ở  đó cả ngày. Cậu  thể  nhờ xe của ông    là chuyện trùng hợp, mà là chuyện tất yếu. Thời gian dài như , đủ để ông  đào tung cả thôn Ninh Thủy của chúng  lên ."