Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 60: Ngày Lặng Trôi, Đêm Sóng Dậy

Cập nhật lúc: 2025-09-06 03:53:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

— Ưu điểm của loạn châm tú là quá khắt khe về kim chỉ, mà dùng tình cảm để thêu, giống như hội họa. Ngược , càng đòi hỏi công lực của thêu. Muốn thành một tác phẩm bằng loạn châm tú, ít nhất thêu ba lớp mới xong: lớp một trải màu, lớp hai chi tiết, lớp ba tiến hành gia công tinh xảo.

Diêu Linh trải bức Quan Âm Chúc Thọ , hướng ánh mắt về phía Bạch Khải Trí:

— Như bức thêu , vải và chỉ tơ đều chất lượng bình thường, chắc là mua ở chợ rẻ tiền. dù vật liệu tầm thường, công lực của thêu cực kỳ sâu dày, vận dụng chỉ tơ và chỉ sa, lấy kim bút, lấy chỉ tơ màu, dung hợp hội họa và thêu thành một thể… thật tuyệt diệu, khó mà diễn tả.

Cô đắm chìm trong bức thêu, liên tục thốt lời tán thưởng. Bạch Khải Trí bên cạnh cũng nhịn cúi đầu quan sát.

Thái độ hời hợt của Bạch Kỳ và Bạch Thư với nghề thêu phản ánh phần nào quan điểm thật sự của Bạch Khải Trí: ông xem nghề thêu là chuyện vớ vẩn, ngược từng tìm hiểu nghiêm túc và vẫn còn nhớ đôi chút. Qua vài quan sát, ông nhận manh mối bên trong:

— Đường chỉ tuy rối nhưng loạn, xa càng sống động như thật, đúng là giống tác phẩm của thường, — ông , ánh mắt tỏ vẻ thán phục.

, — Diêu Linh đáp. — Trong nhiều loại đường kim, loạn châm tú là khó nhất. Chỉ giỏi thêu, giỏi vẽ mới thể thiện. Thêu vẽ đều mất nhiều năm nghiên cứu, huống chi giỏi cả hai.

Cô tiếp tục:

— Nhà họ Diêu đào tạo vô thợ thêu, nhưng tư cách nhận chân truyền loạn châm tú trăm một, ít nhất là thợ thêu qua mười năm luyện tập chuyên nghiệp. Người thể thêu ý cảnh như bức còn ít hơn nữa.

Hơn thế nữa, bức thêu còn vận dụng cả thốc kim tú.

Thốc kim tú là đường kim thất truyền, chỉ phục dựng gần đây nhờ khai quật khảo cổ thời Đường. Diêu Linh là tái tạo thành công, và tất cả thợ nắm kỹ thuật hiện đều do cô truyền dạy.

Nhìn bức thêu, Diêu Linh nhận : phương pháp thêu thốc kim tú gần giống với cô, nhưng thủ pháp khác biệt tinh tế. Người thêu chép Diêu Linh, mà phục dựng theo cách riêng — cùng một đích nhưng hai lối.

Sự khác biệt khiến Diêu Linh kinh ngạc vô cùng.

Bạch Khải Trí thăm dò:

— Vị thợ thêu nhiều kỹ thuật độc môn như , Diêu tiểu thư tìm cô để tránh lộ kỹ thuật gia truyền?

Diêu Linh lắc đầu:

— Không chỉ vì nhiều đường kim của nhà họ Diêu, mà quan trọng hơn, còn thấy cả những đường kim từng thấy… lẽ tự sáng tạo .

ông lão, giọng nghiêm túc:

— Bức thêu , vải và chỉ tơ đều cực kém. Thốc kim tú cần chỉ vàng, nhưng tác giả chỉ thể dùng chỉ sắt thế. Tuy nguyên liệu rẻ tiền, kỹ thuật  vô giá. tìm , mời cô trở thành khách quý của nhà họ Diêu.

Lời Diêu Linh dứt, xung quanh im phăng phắc, ánh mắt đều hướng về bức thêu Quan Âm Chúc Thọ, tràn đầy sự thán phục và kinh ngạc.

Khái niệm khách quý của nhà họ Diêu là gì?

Nhà họ Bạch nịnh nọt nhà họ Diêu bao lâu nay vẫn chỉ là  phận đàn em; Bạch Khải Trí chỉ thể miễn cưỡng ngang hàng với Diêu Linh.

Một khi trở thành khách quý của nhà họ Diêu, đó là gia chủ chủ động mời, phận địa vị còn cao hơn cả nhà họ Bạch.

Bây giờ chỉ nhờ một bức thêu, tác giả của nó thể trở thành khách quý của nhà họ Diêu ư?

— Ra là , — Bạch Khải Trí chậm rãi gật đầu, nghiêm túc với Diêu Linh. — Nếu quan trọng với nhà họ Diêu như , nhà họ Bạch sẽ lực phối hợp, giúp tìm , góp tay đưa nghề thêu nước nhà xa hơn.

— Cho dù cô đến nhà họ Diêu cũng . Chỉ cần mang sức sống mới cho nghề thêu truyền thống, nhà họ Diêu sẵn sàng viện trợ vô điều kiện, sẽ tô điểm thêm cho con đường thêu thùa của nước , — Diêu Linh .

Nghề thủ công truyền thống mai một chỉ vì giới trẻ thiếu hứng thú, mà còn do kỹ thuật thất truyền. Chỉ khi kế thừa kỹ thuật cũ chỉnh và ngừng khai phá kỹ thuật mới, nghề thêu mới thể phát triển phồn thịnh.

Diêu Linh bức Quan Âm Chúc Thọ, thấy cả sự kế thừa hảo lẫn sáng tạo tuyệt vời, đây là lý do cô vội vàng tìm tác giả.

— Diêu tiểu thư tấm lòng bao la, Bạch mỗ tự thấy hổ thẹn, — Bạch Khải Trí .

Diêu Linh đáp lễ:

— Bạch lão bằng lòng tay giúp, Diêu Linh cảm kích vô cùng.

Hai hàn huyên một hồi, xác định nhà họ Bạch tạm thời thể cung cấp danh sách, nhưng sẽ tìm cách hỗ trợ , khiến Diêu Linh mới hài lòng rời .

Bạch Khải Trí , dõi mắt theo bóng dáng Diêu Linh cho đến khi cô khuất hẳn mới .

Thấy , Bạch Kỳ và Bạch Thư vội vàng bước lên định đỡ ông. Bạch Khải Trí lập tức gạt tay, sầm mặt:

— Hai đứa các con, thôi ?

Bạch Kỳ nhao nhao:

— Bố, chúng con cũng gì, tự dưng khiến con bé khó chịu…

, nhặt bức tranh trong đống rác mà đòi tìm tặng. Người tặng đông như , ai mà là ai chứ!

— Hôm nay xảy bao nhiêu chuyện, nhà họ Diêu còn chen chân , gây thêm phiền phức !

— Khách quý nữa chứ, nhà họ Bạch chúng và nhà họ Diêu từng khách quý. Giờ một thêu , đây coi thường chúng !

— Ai mà chịu nổi chuyện ? Chẳng qua nhà họ Bạch dễ bắt nạt thôi, đổi sang nhà họ Thịnh xem, Diêu Linh dám vênh váo thế ?

nguyenhong

— Nếu là nhà họ Thịnh, chắc chắn Diêu Linh dám hé nửa lời. Hồi đó nhà họ Thịnh hủy hôn ầm ĩ, nhà họ Diêu bó tay… Giờ Thịnh Vân Tế lên Thường vụ Tỉnh ủy, e là còn coi thường hơn nữa…

Bạch Khải Trí nhịn , cầm gậy quật thẳng xuống đất:

— Hai đứa con ngu ngốc, não thì thôi , mắt cũng Cục trưởng Hướng và Diêu Linh là quen cũ, các con thấy ?

Ông kể lịch sử mối quan hệ giữa nhà họ Thịnh và nhà họ Diêu, giải thích rõ hôn ước thất bại và cách tuổi tác giữa Diêu Linh và Thịnh Vân Tế:

— Thịnh Vân Tế bốn mươi hai, Diêu Linh hai mươi sáu, cách mười sáu tuổi, kết hôn thế nào ?

— Người kết hôn thì liên quan gì đến các con. Giờ Thịnh Vân Tế ở Thường vụ Tỉnh ủy, chỉ cần các con một nửa bản lĩnh của , cũng cần lo lắng mỗi ngày!

Bạch Khải Trí tức giận, mắt hai đứa con đầy uy lực, cho chúng cơ hội cãi .

Nhắc đến Thịnh Vân Tế, cả Bạch Kỳ và Bạch Thư đều câm lặng.

Thịnh Vân Tế nhà họ Thịnh từ nhỏ như buff hack:  trai, thành tích xuất sắc, quan lộ hanh thông, trở thành tấm gương cho gia đình trong giới hào môn Kinh Đô. Quả thật, đối với thế hệ , là nỗi ám ảnh chung.

Niềm an ủi duy nhất là, vì ảnh hưởng hôn ước với nhà họ Diêu, đến nay vẫn kết hôn. Không vợ, con, chẳng khác gì một ông già độc , khiến nhà họ Thịnh sốt ruột đến mức… phát điên.

Trớ trêu , Thịnh Vân Tế vẫn bình tĩnh vô cùng, ngày ngày bận rộn công vụ, dù đường tình duyên trắc trở nhưng quan lộ đầy bản lĩnh.

Bắt đầu từ cấp cơ sở, từng than khổ, việc tự vận động, từng đích dấn nguy hiểm suýt mất mạng. Có năng lực, bản lĩnh, yêu dân như con, tốc độ thăng tiến ngày càng nhanh.

Nhân tài như , mấy chục năm chắc xuất hiện một . Dù trong lòng sốt ruột, bề ngoài cũng dám thúc giục. Năm nay, Thịnh Vân Tế  bốn mươi tuổi, kéo thêm vài năm nữa, dù thúc giục cũng chẳng cần thiết nữa.

— Cục trưởng Hướng và nhà họ Thịnh quan hệ tầm thường. Rõ ràng ông nhận Diêu Linh, ngoài hộ tống bảo vệ. Quan hệ nhà họ Diêu và nhà họ Thịnh căng thẳng như đồn đại, — khi hết giận, Bạch Khải Trí vẫn phân tích, nhắc nhở hai con.

— Cho nên bố mới đồng ý giúp Diêu Linh tìm chủ nhân bức thêu, chỉ nể mặt nhà họ Diêu, mà còn thể thuận đường bắc cầu, quen cục trưởng Hướng và nhà họ Thịnh, — Bạch Kỳ .

— Không sai, — Bạch Khải Trí gật đầu. — Bức thêu xem, công nghệ tinh xảo, tuyệt diệu vô cùng. Nhà họ Diêu dựa nghề thêu để phát triển, coi trọng kỹ thuật đến mức  xuất sắc nhất mỗi thế hệ đều địa vị quan trọng. Khách quý mà Diêu Linh nhắc tới chắc chắn giả.

— Hôm nay là nhà họ Bạch tổ chức tiệc mừng thọ, bức thêu Quan Âm Chúc Thọ rõ ràng là quà mừng thọ đặc biệt. Dù tặng là ai, việc họ bỏ tâm huyết để tạo tác phẩm , mang đến nhà họ Bạch, rõ ràng  kết giao. Chúng thể đẩy một bạn tiềm năng ngoài cửa, — Bạch Khải Trí .

Rồi ông sang Bạch Kỳ và Bạch Thư:

— Danh sách mừng thọ do các con phụ trách. Hãy nghĩ kỹ, trong khách hôm nay, ai khả năng là chủ nhân bức thêu?

— Cái … — Bạch Thư nhíu mày, bối rối. — Nhiều tên tự cửa, chúng con từng gặp, quen.

Bạch Khải Trí tức giận, , bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Thư nữa.

Ngược , Bạch Kỳ suy nghĩ một lát :

— Những nghề thủ công, lòng yêu nghề thêu chỉ thể hiện tác phẩm, mà còn  hành vi, thái độ trong cuộc sống.

Bạch Khải Trí, dù hài lòng với vài mưu mẹo của Bạch Kỳ, vẫn thừa nhận:  lúc mấu chốt, trong bốn đứa con, chỉ còn đứa đáng tin cậy. Ông nhướng mày, quan sát con.

Bạch Kỳ nhanh chóng bổ sung:

— Con từng gặp nhà họ Diêu vài dáng vẻ, khí chất khác thường, cảm giác khó tả. Ví dụ như Diêu Linh , bộ sườn xám chắc đặt may riêng, ?

Bạch Khải Trí, lão già bảy mươi tuổi, bình thường chú ý mấy chi tiết về quần áo của cô gái trẻ. Lần , xong, ông phản ứng:

— Không sai, nhà họ Diêu kinh doanh vải lụa, thêu thùa, coi thường quần áo may sẵn. Nhà họ thợ may riêng, mỗi bộ mặc đều độc nhất vô nhị.

Ông Bạch Kỳ:

— Ý con là, chủ nhân bức thêu cũng thể coi trọng thủ công, khắt khe với trang phục, giống nhà họ Diêu?

Bạch Kỳ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng của sự nhận định.

“Chẳng dân nghệ thuật như bọn họ đều như ,” Bạch Kỳ , giọng đầy chắc chắn.

Bạch Khải Trí gật đầu tán thành:

— Điều tra theo hướng cũng tệ. Hôm nay trong tiệc mừng thọ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh. Đợi phim rửa , các con sàng lọc từng một, nhanh chóng giúp nhà họ Diêu tìm chủ nhân bức thêu !

Ông nhấn mạnh, vẻ nghiêm trọng:

— Người tài hoa, năng lực, là nhân tài mà nhà họ Diêu cần gấp, thiện ý với nhà họ Bạch. Sau khi tìm đối xử khách sáo tuyệt đối. Cô thể trở thành khách quý của nhà họ Diêu, đương nhiên cũng xứng  khách quý của nhà họ Bạch chúng . Nếu thể, tranh thủ biến cô thành nhà họ Bạch khi đến nhà họ Diêu càng , hiểu ?

— Vâng, thưa bố! — Bạch Kỳ đáp ngay.

— Đảm bảo thành nhiệm vụ! — Bạch Thư chen , giọng hùng hồn.

Hôm nay nhà họ Bạch xảy quá nhiều chuyện: suýt gây án mạng, Lý Quốc Kiệt tìm tới, cảnh sát điều tra… Những chuyện đều chẳng lành gì. So với chúng, việc Diêu Linh tìm chủ nhân bức thêu trở nên nhẹ nhàng như một chuyện .

, chủ nhân bức thêu thể kết nối chặt chẽ nhà họ Bạch và nhà họ Diêu, giúp quan hệ hai nhà gần gũi hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-60-ngay-lang-troi-dem-song-day.html.]

Bạch Cầm lặng ở góc phòng, sắc mặt cứng đờ, mắt mở to nhưng hệt như thấy gì. Hồi lâu bà vẫn nên lời.

— Mẹ, ? — Tô Chí Vũ thúc giục. — Bây giờ chúng về tìm cùng nhà họ Bạch?

— Tìm cái gì mà tìm, gì đáng tìm chứ! — Bạch Cầm giọng chói tai, thậm chí còn run.

— Ông ngoại đầu tiên tìm chủ nhân bức thêu sẽ thưởng… — Tô Chí Vũ sợ đến mức lẩm bẩm: — Được , tìm thì thôi, ? Thật hiểu nổi .

Bạch Cầm siết chặt vạt áo, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết. Tô Chí Vũ đành rút lui, chuyện gì sẽ xảy tiếp theo ở biệt thự tỉnh Nam.

Trước đó, Bạch Cầm  hứa với Tú Phân nhiều lợi ích để mời bà tham dự tiệc mừng thọ. Một trong đó là dì Trương lời Tú Phân, chợ mua vải vóc và chỉ tơ về, chuẩn quà mừng thọ. Vì tiết kiệm, vải vóc và chỉ tơ đều loại rẻ tiền nhất.

Bạch Cầm ở biệt thự vài ngày,  tận mắt chứng kiến Tú Phân thêu mỗi ngày.

Loạn châm tú nổi tiếng vì “rối mà loạn”, giống hệt tranh sơn dầu. Khi thiện, giai đoạn đầu trông hỗn loạn, chẳng ai đoán nổi tác giả thêu hình gì.

Bạch Cầm những đường chỉ vải, lộn xộn lung tung, thầm nghĩ bà chắc thêu thùa. Bà từng nhiều  lén chế giễu Tú Phân, coi việc bà thêu như trò .

cuối cùng, bức thêu rơi tay Diêu Linh, còn nhận  đánh giá cao đến !

— Thêu… Tú Phân… Tú… — Bạch Cầm lẩm bẩm. Tên Tú Phân vô cùng quê mùa, gần như nơi nào cũng gặp. Trong mười đàn bà nhà quê, gọi một tiếng Tú Phân,  đến ba bốn đầu.

Chắc hẳn Tú Phân họ thật, chỉ là bà nhắc, Bạch Cầm cũng từng hỏi, nên ai cũng .

nếu để  nhà họ Bạch và nhà họ Diêu , chủ nhân bức thêu Quan Âm Chúc Thọ là Tú Phân, chẳng   sẽ trở thành khách quý của cả hai gia tộc 

Bạch Cầm sững sờ, tim đập dồn dập, đầu óc rối bời. Cơn buồn ngủ kỳ quặc bỗng ập đến, khiến bà hệt như  lạc giữa giấc mơ điên rồ, gì tiếp theo.

Nghĩ đến đây, Bạch Cầm như vạn con kiến bò trong lòng, mặt mày trở nên vặn vẹo.

tuyệt đối cho phép chuyện như xảy !

Con chó nhà đuổi khỏi nhà họ Bạch trở thành ân nhân của Lý Quốc Kiệt, nếu trở thành khách quý của nhà họ Diêu, chẳng hai con sẽ đè đầu cưỡi cổ bà !!!

Trong lòng Bạch Cầm chứa đủ loại suy nghĩ hỗn loạn, bà sợ nhà họ Bạch vẻ mặt khác thường của . Nếu họ nghi ngờ đến bà , hỏi bà chủ nhân bức thêu là ai , sự ép hỏi của Bạch Khải Trí, Bạch Cầm thật sự chắc thể giữ bí mật.

Nghĩ đến đây, Bạch Cầm lập tức yên, vội vàng cửa.

Phải nghĩ cách đưa Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ về , cùng lắm thì đưa căn biệt thự ở tỉnh Nam cho họ là , tuyệt đối thể để họ tiếp tục ở Kinh Đô gây chuyện nữa!

Vừa về đến nhà, Bạch Cầm lập tức bấm gọi điện thoại quốc tế.

Gọi mấy cuộc đều . Nếu là bình thường thì Bạch Cầm bỏ cuộc , nhưng hôm nay tình hình đặc biệt nên bà bấm gọi thêm mấy nữa.

Cuối cùng đến gọi thứ tư, điện thoại cũng kết nối, đầu dây bên truyền đến giọng của Tô Tâm Liên:

"Alo, ."

"Tâm Liên , xong , xảy chuyện lớn !!!"

Bạch Cầm lập tức kể bộ những gì xảy hôm nay.

Kể từ khi đến Kinh Đô, chuyện nọ nối tiếp chuyện , xảy liên tục kịp ứng phó, Bạch Cầm suốt hơn nửa tiếng đồng hồ mới kể xong bộ sự việc.

Đây đầu tiên Bạch Cầm tìm Tô Tâm Liên bàn bạc công việc. Mỗi Tô Tâm Liên đều thể bình tĩnh xong, đưa kế sách cho bà .

, đầu dây bên rơi sự im lặng kỳ lạ.

Bạch Cầm đợi một lát mà thấy Tô Tâm Liên lên tiếng, suýt nữa tưởng điện thoại vấn đề, vội vàng :

"Tâm Liên? Tâm Liên? Con thấy ? Con đang đấy chứ?"

"Con đang ." Tô Tâm Liên .

"Người cứu một trong tiệc mừng thọ, trở thành ân nhân cứu mạng của Lý Quốc Kiệt. Ngay cả bức thêu của Tú Phân cũng nhà họ Diêu nhặt , bây giờ nhà họ Bạch và nhà họ Diêu đang cùng huy động tìm kiếm Tú Phân?"

" !" Bạch Cầm . "Làm bây giờ, con mau nghĩ cách ."

"Trước đây chẳng con dặn dặn , khi tiệc mừng thọ thì nhất định trông chừng Tú Phân thật kỹ, để họ bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với nhà họ Bạch . Sao để họ tìm cơ hội lập công chứ?" Tô Tâm Liên .

Giọng Tô Tâm Liên ngọt ngào, mềm mại. Nếu là bình thường thì chỉ chú ý đến giọng nhẹ nhàng của cô , e rằng sẽ nhận cảm xúc trong lời .

Bạch Cầm cũng là của Tô Tâm Liên. Nhìn con gái lớn lên từ nhỏ, bao nhiêu năm sớm tối bên , bà lập tức cảm nhận sự trách móc ẩn giấu trong lời của Tô Tâm Liên.

Hôm nay Bạch Cầm chịu đủ ấm ức . Người khác tỏ thái độ với bà thì thôi , Tô Tâm Liên là con gái do bà sinh , đương nhiên Bạch Cầm thể chịu đựng .

đổi sắc mặt, lập tức phản bác:

"Mẹ cho họ cơ hội tiếp xúc với nhà họ Bạch, quả thật lão già đuổi họ . trong tiệc mừng thọ đông như , ngăn nhà họ Bạch lắm , chẳng lẽ cho họ tiếp xúc với bất kỳ ai , chuyện đó chứ!"

"Vậy tại cất kỹ bức thêu , còn để nhà họ Diêu nhặt ?" Tô Tâm Liên hỏi.

"Cái ... ai mà bức thêu của bà đáng tiền như chứ! Trước đây với con chuyện Tú Phân thêu , chẳng con cũng cần để tâm ! Mẹ đều theo lời con dặn cả, bây giờ xảy chuyện thì con sang trách ?" Bạch Cầm lý lẽ hùng hồn .

Tô Tâm Liên im lặng một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ :

"Con ý trách , của con mà."

" , sinh con nuôi nấng con, thì đời con. Lợi ích của cả nhà chúng đều gắn liền với ." Bạch Cầm . "Vậy tiếp theo nên gì?"

Tô Tâm Liên chậm rãi :

"Muộn , nghỉ ngơi , thả lỏng tâm trạng ngủ một giấc thật ngon cho da. Đợi khi ngủ dậy, con sẽ cho kế hoạch tiếp theo."

Đây đầu tiên Tô Tâm Liên lời thế .

Mỗi gặp vấn đề tương đối phiền phức, cô luôn khuyên ngủ, chuyện gì cứ để khi ngủ dậy .

Ban đầu Bạch Cầm còn nửa tin nửa ngờ, nhưng mỗi khi ngủ dậy, Tô Tâm Liên luôn thể đưa kế hoạch hảo. Dần dần, Bạch Cầm cũng ngày càng tin tưởng Tô Tâm Liên hơn.

Lúc Tô Tâm Liên những lời như , Bạch Cầm nghĩ nhiều, cúp điện thoại xong liền tắm rửa.

Tô Đào quanh năm bận rộn ăn bên ngoài về nhà, lúc trong nhà chỉ hai Bạch Cầm và Tô Chí Vũ.

Thấy đèn phòng Tô Chí Vũ còn sáng, loáng thoáng thấy tiếng chơi game. Bạch Cầm định giục Tô Chí Vũ ngủ sớm. Giây tiếp theo, một cơn buồn ngủ thể diễn tả ập đến.

Vốn tưởng ban ngày trải qua bao nhiêu chuyện, buổi tối chắc chắn sẽ ngủ , ngờ vẫn buồn ngủ.

Mỗi gọi điện thoại xong với Tô Tâm Liên thì bà luôn cảm thấy buồn ngủ. Không chỉ bà , tất cả đều từng xuất hiện hiện tượng tương tự.

Người càng lớn tuổi thì chất lượng giấc ngủ ngày càng kém, thời gian ngủ cũng ngày càng ngắn . Thậm chí già giường cả đêm cũng thể ngủ ngon giấc.

Đối với phần lớn , thể ngủ là một loại may mắn.

Cho nên từ lâu đây, Tô Tâm Liên cưng chiều ở trong nhà, đều thích tìm cô chuyện.

Tuy Bạch Cầm đến mức là già, nhưng là nay luôn chú trọng bảo dưỡng chăm sóc sức khỏe, bà cũng coi trọng giấc ngủ của .

Lúc chỉ nghĩ rằng khi tâm sự với con gái xong, tâm trạng bà hơn, áp lực giảm bớt nên mới bắt đầu buồn ngủ.

Bạch Cầm lập tức lim dim mắt lên giường, trong nháy mắt chìm giấc mơ ngọt ngào.

A Hoàng lái xe chở Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ rời khỏi Chức Tinh Viên. Ban đầu gã định đưa hai đến nhà họ Lý khách nhưng nhanh chóng họ từ chối.

Làm gì chuyện chủ nhà mặt mà khách tự ý đến nhà cơ chứ.

Huống chi họ và Lý Quốc Kiệt mới quen hôm nay, nhờ phúc của ông mà lấy bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Bạch là quá đủ, cũng tiện phiền thêm nữa.

Kiếp  Thẩm Ninh Tuệ lớn lên ở Kinh Đô nên quen thuộc với ít khách sạn nơi đây.

Cô và Tú Phân đều là phụ nữ, đang cầm trong tay một khoản tiền mặt lớn, chắc chắn thể ở những nơi quá hẻo lánh.

May mà bây giờ trong tay hai cũng tiền, Thẩm Ninh Tuệ cân nhắc lợi hại một phen. Khách sạn năm thì quá đắt, nhà nghỉ bình thường an , cuối cùng cô chọn một khách sạn bốn giá cả tương đối chăng.

Vừa trong, Thẩm Ninh Tuệ cũng chẳng màng đến thể diện nữa. Cô mặt dày thẻ thành viên, trả thẳng tiền phòng mười ngày để nhận ưu đãi nhất.

A Hoàng theo hai thủ tục nhận phòng, khi chắc chắn họ định chỗ ở thì mới rời .

Ngày hôm nay xảy quá nhiều chuyện, lúc cứ đối mặt với nhà họ Bạch còn cảm giác gì.

Giờ phút khi về khách sạn nghỉ ngơi, Tú Phân mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Mặt Thẩm Ninh Tuệ vẫn còn lớp trang điểm, môi tô son hồng nhạt. Trước khi tẩy trang gì, nhưng tẩy trang xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch như tờ giấy. Nhìn thấy , Tú Phân xót xa thôi, vội vàng kéo Thẩm Ninh Tuệ lên giường ngủ ngay.

Tuy ở trong một khách sạn xa lạ, nhưng dạo gần đây hai con cứ long đong trôi dạt. Sau khi quen với cuộc sống bất , ngược hình thành thói quen kén giường. Xác định môi trường xung quanh an , họ nhanh chóng ngủ .

Sáng sớm hôm , A Hoàng đợi sẵn ở sảnh khách sạn.

Nghe Lý Quốc Kiệt kéo Bạch Kỳ thủ tục sang tên nhà. Vì bận việc riêng thể đến gặp Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ, thế nên ông bảo A Hoàng phụ giúp hai con một cái thẻ ngân hàng, gửi hết tiền mặt đó là thể yên tâm.

Thẩm Ninh Tuệ là vị thành niên, tạm thời thể thẻ ngân hàng nên dùng tên của Tú Phân để mở tài khoản.

Tú Phân lớn từng tuổi, đây vẫn là đầu tiên bà ngân hàng. Tú Phân căng thẳng đến mức chân tay để .

May mà vị giám đốc ngân hàng do A Hoàng giới thiệu nhiệt tình, mẫu đơn cũng do Thẩm Ninh Tuệ điền giúp, thẻ ngân hàng nhanh chóng xong. Sau khi gửi tiền mặt , Tú Phân nhận cuốn sổ tiết kiệm đầu tiên trong đời .

Nhìn con mấy trăm nghìn sổ tiết kiệm, cả Tú Phân cứ như đang mơ .

Lúc nhận hai chục nghìn tệ từ chỗ Bạch Cầm, bà cảm thấy đạt đến đỉnh cao cuộc đời .

Không bao giờ ngờ , ngày thể lấy thêm mấy trăm nghìn tệ từ nhà họ Bạch nữa.

Loading...