Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 34: Mồi Nhử Cắn Câu

Cập nhật lúc: 2025-08-31 15:13:16
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mắt thấy tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, bên phía Tú Phân đột nhiên im lặng, những ấm ức mà bà chịu trong thời gian qua dường như trở nên vô nghĩa.

Ngày thường, Tú Phân hoặc ở cùng Thẩm Ninh Tuệ, hoặc ăn cơm xong liền về phòng, ngoài. Bạch Cầm cũng chẳng cơ hội nào để tiếp xúc với bà. Nơi duy nhất mấy gặp cố định mỗi ngày chính là bàn ăn.

Bất đắc dĩ, Bạch Cầm ăn cơm chú ý đến Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ. Nhân lúc Thẩm Ninh Tuệ để ý, bà nháy mắt mạnh với Tú Phân, hiệu hẹn chuyện riêng bữa cơm.

Tú Phân cúi đầu, giả vờ thấy ánh mắt của Bạch Cầm.

Bạch Cầm sốt ruột, nhịn nhấc chân đá nhẹ chân Tú Phân. Ngay lập tức, Thẩm Ninh Tuệ đột ngột cử động, kinh ngạc :

– "Ai đá con? Mẹ, đá con ?"

– "Không ." Tú Phân vội đáp.

Thẩm Ninh Tuệ sang Châu bên cạnh:

– "Châu đá cháu ?"

Châu lắc đầu. Cuối cùng ánh mắt cô dừng Bạch Cầm. Cô ngọt ngào, tò mò :

– "Dì Bạch Cầm là tiểu thư khuê các lớn lên ở nhà họ Bạch, chắc chắn đá khác . Xem cháu đá, chắc là mấy thứ bẩn thỉu như gián chuột gì đó chạm ."

Giọng điệu đầy châm chọc khiến Bạch Cầm chỉ chỉ thẳng mũi Thẩm Ninh Tuệ mà mắng. Nếu là , bà vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, nhưng bây giờ, con Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đang bất hòa, bà thể đáp trả.

Bạch Cầm lập tức , :

– "Ở đây tổng cộng bốn , ba còn đều , chỉ một cháu nghi thần nghi quỷ thế? E là nhiều chuyện khuất tất nên mới đá , đúng Tú Phân?"

Tú Phân ngẩng đầu, trợn tròn mắt Bạch Cầm, ngờ bà những lời như . Trước mặt bà, mắng con gái bà, còn tìm kiếm sự đồng tình từ bà.

Thẩm Ninh Tuệ phá lên, với :

– "Mẹ, gần đây con chuyện gì ?"

– "Đương nhiên là !" Tú Phân đáp, trừng mắt Bạch Cầm:

– "Bạch phu nhân, chuyện gì ngại thẳng, cần bôi nhọ Ninh Tuệ như chứ?"

Bạch Cầm đôi con đồng lòng mắt, quả thật thể đoàn kết hơn, chẳng chút bất hòa nào. Bà vội cúi đầu, trừng mắt lườm dì Trương bên cạnh. Gần đây dì Trương cần mẫn theo dõi Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ, xác nhận quan hệ giữa họ kém xa . , cũng là con, lúc chỉ hai thì hòa thuận, nhưng bề ngoài vẫn cùng một phe.

Lisa ở bên cạnh thấy dì Trương gặp xui, lặng lẽ lùi sang mấy bước, tránh xa cuộc tranh cãi, sợ vạ lây.

Bạch Cầm những xung quanh, còn vô dụng hơn . Nếu là ngày thường, chắc chắn bà sẽ nhịn. trải qua bài học qua, bà xác định đối thủ của Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ.

Tiệc mừng thọ gần kề, ngày thường đến cơ hội chuyện với Tú Phân bà cũng , giờ mở lời, chi bằng dứt khoát hết một .

– "Còn mười ngày nữa là đến sinh nhật ông cụ , định đặt vé máy bay, đến lúc đó lên máy bay Kinh Đô."

Bạch Cầm quan sát biểu cảm Tú Phân. Là giấu chuyện gì, chỉ một thoáng là . ngay đó, Tú Phân liếc sang Thẩm Ninh Tuệ và lập tức cúi đầu, nửa lời cũng dám .

Bạch Cầm hiểu ngay: trong cuộc tranh cãi của đôi con , cuối cùng vẫn là Tú Phân nhượng bộ. Nhìn bộ dạng yếu đuối , Bạch Cầm bốc hỏa trong lòng.

Năm nay Thẩm Ninh Tuệ mới mười lăm tuổi, trông còn gầy nhỏ hơn cả thiếu nữ cùng tuổi. Dù Tú Phân là , ngày thường răm rắp lời con, giờ ngay cả chuyện lớn thế cũng lời một đứa con gái nhỏ ?

Uy nghiêm của ?

Thẩm Ninh Tuệ đợi nhiều ngày như , cuối cùng cũng đợi Bạch Cầm chủ động nhắc đến chuyện . Thấy Bạch Cầm vẻ mặt tức tối, Thẩm Ninh Tuệ sợ bà đủ tức giận, lập tức đổ thêm dầu lửa :

– "Vậy chúc Bạch phu nhân thượng lộ bình an, con cháu sẽ ở nhà chờ dì về."

Vừa những lời nhẹ bẫng đó của Thẩm Ninh Tuệ, quả nhiên Bạch Cầm liền nổi đóa.

chỉ ngoài nghỉ dưỡng mấy ngày, về thì biệt thự đổi chủ. Lần rời một , e rằng về thì ngay cả cửa cũng !

Chính vì tống khứ hai nên bà mới cố ý tiết lộ thông tin tiệc mừng thọ cho họ. Mấy ngày rõ ràng Tú Phân là sẽ , bây giờ lật lọng, đùa bà chắc?

– "Mấy ngày Kinh Đô với . Vé máy bay Kinh Đô dễ đặt, nếu hôm nay đưa thông tin giấy tờ tùy thì cũng đành bó tay thôi." Bạch Cầm .

Thẩm Ninh Tuệ lập tức giả vờ kinh ngạc:

– "Vé máy bay Kinh Đô đắt như , Bạch phu nhân định mua hết ?"

Bạch Cầm hừ lạnh một tiếng, chờ Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đưa thông tin giấy tờ tùy .

Thế nhưng Thẩm Ninh Tuệ như thể đang chờ đợi. Sau khi xong câu đó, cô hề thêm lời nào nữa, cứ như chuyện đều liên quan đến , ăn cơm xong bèn kéo Tú Phân mất.

Thấy Bạch Cầm sắp nổi giận, dì Trương vội vàng chạy theo Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ.

Khoảng nửa tiếng , dì Trương lấy thông tin chạy lon ton về. Quả nhiên thấy Bạch Cầm vẫn ở bàn ăn, tức đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c đủ kiểu.

Lúc Thẩm Ninh Tuệ, Tú Phân và Châu đều ở đó, trong phòng ăn chỉ còn Bạch Cầm và dì Trương.

Vừa thấy dì Trương về, Bạch Cầm đ.ấ.m n.g.ự.c gào lên:

– " đồng ý mua vé máy bay cho họ , một vé máy bay gần năm nghìn tệ, hai họ là hai vé, tổng cộng mười nghìn tệ. Số tiền trả cho họ, còn thế nào nữa?"

Dì Trương lặng lẽ chịu đựng cơn gào thét của Bạch Cầm.

Bạch Cầm gào thét một hồi, lập tức cảm thấy lồng n.g.ự.c thông suốt hơn nhiều. Thấy dì Trương cúi đầu dám gì, bà mới hỏi:

– "Dì ?"

Dì Trương liếc Bạch Cầm, nhỏ giọng :

– "Tú Phân thì Kinh Đô, nhưng Thẩm Ninh Tuệ . Con nhóc đó cảm thấy ở lì trong biệt thự thoải mái, lo ăn lo mặc, ..."

– "Đây là biệt thự của , ăn uống chi tiêu đều là tiền của , đương nhiên nó sẽ thấy thoải mái !!!" Bạch Cầm tức giận .

– "Thẩm Ninh Tuệ lo lắng khi đến Kinh Đô, lỡ nhà họ Bạch nhận họ, hai con họ chỗ ăn chỗ ở, lưu lạc ngoài đường... Chi bằng cứ ở biệt thự." Dì Trương .

Bạch Cầm xong, tưởng tượng cảnh tượng đó thì khẩy:

– "Coi như Thẩm Ninh Tuệ điều, dự đoán tương lai cũng khá chuẩn đấy chứ."

Dì Trương vội :

– "Cho nên con nhóc đó sống c.h.ế.t chịu . Nó còn với Tú Phân, Kinh Đô thì Tú Phân một , dù con nhóc đó cũng sẽ ở lì tại đây."

Nghe xong, Bạch Cầm im lặng một hồi.

Người bà lo lắng nhất chính là Thẩm Ninh Tuệ, đuổi nhất cũng là Thẩm Ninh Tuệ. Tú Phân , Thẩm Ninh Tuệ ở đây thì khác gì hai con họ cùng ở ? Chi bằng Thẩm Ninh Tuệ , giữ Tú Phân còn hơn!

Bạch Cầm bực bội hỏi:

– "Còn gì nữa, còn gì khác ?"

– "Còn chuyện về thôn Phúc Thủy, Thẩm Ninh Tuệ bây giờ trong túi họ một xu, đừng là Kinh Đô, thôn Phúc Thủy cũng đừng về. Con nhóc đó lo lắng lỡ về biệt thự, nhất là một bước cũng đừng rời khỏi biệt thự, nhất là cứ ở mãi, ở cả đời..." Dì Trương .

Nghe xong, cuối cùng Bạch Cầm cũng nhịn mà trợn trắng mắt.

thể , nỗi lo của Thẩm Ninh Tuệ cũng coi như thể hiểu . Với sự khôn ngoan của cô, thể nghĩ đến những điều mới là bình thường. Nếu cô hề suy nghĩ gì mà cứ , ngược Bạch Cầm còn lo lắng âm mưu gì .

suy nghĩ một chút, với dì Trương:

– "Mấy trăm tệ đưa cho bà , khi mua kim chỉ và vải xong thì vẫn còn dư đúng ?"

– "Còn dư hơn bốn trăm ạ." Dì Trương .

– "Gom đủ 444 tệ đưa cho họ là ." Bạch Cầm .

Dì Trương do dự. Vốn dĩ bà định khuyên Bạch Cầm, con 444 e rằng dễ đưa cho họ, nhưng thấy Bạch Cầm vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, dì Trương vẫn nhịn .

chỉ phụ trách giao tiền. Đợi khi Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ từ chối, bà về báo cáo .

Sáng hôm , nhân lúc Tú Phân về khu nhà chính thêu thùa, dì Trương tìm cơ hội nhét hơn bốn trăm tệ túi Tú Phân, quả nhiên lập tức Tú Phân từ chối.

Con 444 quá xui xẻo, Tú Phân từ chối cũng là điều dễ hiểu. Vì khi dì Trương báo cho Bạch Cầm, Bạch Cầm cũng tức giận mấy. Bà hiếm khi hào phóng thêm chút tiền để gom đủ một nghìn, đó bảo dì Trương đưa cho Tú Phân.

Kết quả điều khiến Bạch Cầm bất ngờ là Tú Phân từ chối nữa.

– "Đừng là Tú Phân chê ít tiền đấy nhé?" Bạch Cầm , sắc mặt vui.

Đối với họ mà , một nghìn tệ tiền lớn, nhưng đặt ở nông thôn thì tuyệt đối là một khoản tiền khổng lồ.

Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đến một nghìn tệ cũng cần, quả thực là tham lam vô độ!

Dì Trương nào dám trả lời, chỉ thể miêu tả cảnh Tú Phân từ chối như thế nào một cách sinh động.

Bạch Cầm sa sầm mặt, một lúc lâu mới :

– "Thôi, thêm một nghìn nữa, gom đủ hai nghìn tệ. Họ thích lấy thì lấy, lấy thì thôi."

Lần thứ ba đưa tiền, vẫn thất bại.

Mắt thấy ngày mừng thọ của ông cụ ngày càng gần, ngay cả Châu cũng điều , Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ vẫn chút động tĩnh nào.

Trong lòng Bạch Cầm sốt ruột thôi, Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ.

Trớ trêu , bà thể vì chút chuyện nhỏ tìm Tô Tâm Liên.

Bây giờ Tô Tâm Liên đang ở nước ngoài, lệch múi giờ với bà . Lần bàn bạc kỹ lưỡng, Tô Tâm Liên phụ trách điều Châu , Bạch Cầm phụ trách đưa đôi con Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ .

Hai nhiệm vụ , rõ ràng việc điều Châu khó hơn, Tô Tâm Liên ở nước ngoài mà còn thành .

Còn Bạch Cầm hai sống sờ sờ ngay mắt là Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ, đến việc lời thôi thì Bạch Cầm cũng thấy hổ.

Bất đắc dĩ, Bạch Cầm đành lượt tăng giá. Mãi cho đến cuối cùng khi tăng giá đến hai chục nghìn tệ, Tú Phân mới nhận tiền.

nguyenhong

Khoảnh khắc Tú Phân nhận tiền, Bạch Cầm cũng thành nhiệm vụ. Bà thở phào nhẹ nhõm một lớn, buổi tối ngủ cũng ngon hơn một chút.

Mãi đến khi tỉnh dậy ngày hôm , bà mới hồn, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện gì đó đúng.

Thẩm Ninh Tuệ lừa ?

Nhớ bộ đầu đuôi sự việc, Bạch Cầm càng nghĩ càng thấy tất cả đều là âm mưu của Thẩm Ninh Tuệ.

Trước tiên dùng Tú Phân mồi nhử, bảo bà một mực đồng ý sẽ dự tiệc mừng thọ.

Đợi bà cắn câu, cảm thấy chuyện sắp thành công, đột nhiên tin tức gì nữa.

Mắt thấy tiệc mừng thọ ngày càng gần, Bạch Cầm treo lơ lửng giữa trung, rơi tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bất đắc dĩ, bà đành thuận theo ý Thẩm Ninh Tuệ, ngừng tăng tiền cược.

Đến giai đoạn , bà chẳng khác nào một con bạc say rượu, đầu óc chỉ là những lá bài bàn, còn khái niệm gì với tiền trong túi nữa.

Cho dù là Bạch Cầm, hai chục nghìn tệ cũng là một con nhỏ.

Quy củ của nhà họ Bạch, đối với con cháu thành niên thì nay luôn hào phóng. một khi trưởng thành, tiền nhận sẽ ngày càng ít . Đến khi kết hôn hoặc lấy chồng thì về cơ bản là còn nữa, tự dựa bản lĩnh của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-34-moi-nhu-can-cau.html.]

Trước khi Bạch Cầm lấy chồng, Bạch lão cho bà một khoản tiền mặt quỹ riêng, nhưng trong những năm qua sớm Bạch Cầm tiêu xài gần hết.

Tiền riêng còn nhiều, Bạch Cầm chẳng năng lực kinh doanh, bất đắc dĩ đành lấy tiền từ chồng.

Bất kỳ ai từng vợ đều , tiền của đàn ông dễ lấy như .

Để đảm bảo mức tiêu dùng hàng ngày của thể theo kịp đám phu nhân nhà giàu , giữ thể diện cho bản , lúc ở riêng với Tô Đào thì Bạch Cầm chịu ít ấm ức.

Việc lớn nhỏ hằng ngày đều dựa chồng, vốn thấp hơn một bậc, bây giờ còn tiểu thư thật.

Năm nay về biệt thự nghỉ dưỡng, Tô Đào ông đến. Bạch Cầm rõ ông chuyện đắn ở bên ngoài cũng dám hó hé nửa lời.

Trong tình huống , lấy hai chục nghìn tệ tiền mặt từ quỹ riêng của chẳng khác nào cắt một miếng thịt của Bạch Cầm. Huống chi bà còn chịu tiền vé máy bay cho Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ, cộng là ba chục nghìn tệ ...

Tính thêm cả việc gần đây Thẩm Ninh Tuệ và Tú Phân ở biệt thự, ăn của bà , uống của bà , mặc của bà … Chi tiêu càng nhiều kể xiết!!!

Càng nghĩ, Bạch Cầm càng cảm thấy tất cả đều là gian kế của Thẩm Ninh Tuệ. Khoảnh khắc , niềm vui sướng vì cuối cùng cũng thành nhiệm vụ tối qua tan biến sạch sẽ.

Mấy ngày , bà còn thể hiểu nổi Tô Chí Vũ.

là đối thủ của đôi con , cũng đến mức khi còn mời họ ăn một bữa ăn riêng với cái giá trời là mấy nghìn tệ chứ.

Bị c.h.é.m như mà đến nửa lời cũng để , cũng báo cho bà một tiếng, cứ thế thẳng.

Lúc đó quả thực Bạch Cầm cảm thấy Tô Chí Vũ ngu xuẩn.

khoảnh khắc , Bạch Cầm đột nhiên hiểu .

Không Tô Chí Vũ ngu xuẩn, mà đúng là đối thủ… quá giảo hoạt, quá cách tính toán lòng !

Tô Chí Vũ cũng chỉ c.h.é.m mấy nghìn tệ, còn bà thì lên đến hàng chục nghìn luôn…

Lúc cảm giác duy nhất của Bạch Cầm chính là, chuyện thể để bất kỳ ai .

Không thể cho chồng, càng thể cho con cái.

Chuyện ngoài, ngoài việc mất mặt thì chẳng lợi ích gì.

Tốn tiền thì thôi , nếu còn khác chế giễu thì mới gọi là tức c.h.ế.t !

nữa, cuối cùng hai cũng đồng ý dự tiệc mừng thọ . Kế hoạch của bà và Tô Tâm Liên thể tiến hành đúng như dự kiến.

Trước mắt tuy mất một ít tiền, nhưng xét về lâu dài thì cũng lỗ…

Ở một đầu khác của biệt thự, Tú Phân hai chục nghìn tệ tiền mặt mắt, mắt trợn tròn.

Bà sống đến từng tuổi, bao giờ thấy nhiều tiền như !

Vốn dĩ Thẩm Ninh Tuệ sẽ nghĩ cách kiếm một ít tiền, Tú Phân hề để tâm.

Theo bà thấy, Thẩm Ninh Tuệ thể lấy hai ba trăm là khá lắm . Tuy tiền cũng tương đối nhiều, nhưng nghĩ đến là do Bạch Cầm bố thí cho họ, trong lòng Tú Phân thoải mái lắm.

Thế nhưng bà cũng ngờ , diễn biến đó ngày càng kỳ ảo.

Tú Phân theo lời Thẩm Ninh Tuệ , ngừng từ chối tiền dì Trương đưa.

Người khác đưa tiền cho bà, bà đều lấy.

Vốn tưởng trải nghiệm như đủ thần kỳ , thế nhưng điều thần kỳ hơn là bên phía dì Trương lượt tăng giá, cuối cùng tăng đến hai chục nghìn!

Ôm tiền về phòng, tim và tay Tú Phân đều run rẩy.

Đây chính là hai chục nghìn tệ đó!

Đặt ở nông thôn cũng đủ tiêu cả đời !!!

Thẩm Ninh Tuệ về đến nơi, thấy Tú Phân ngây ghế, chằm chằm tiền bàn, hồi lâu vẫn hồn.

– "Mẹ?" Tay Thẩm Ninh Tuệ quơ quơ mặt Tú Phân.

Tú Phân giật tỉnh :

– "Ninh Tuệ về ."

– "Mẹ đến sững sờ luôn ." Thẩm Ninh Tuệ .

Tú Phân nghiêm túc gật đầu:

– "Cả đời bao giờ thấy nhiều tiền như ..."

Thẩm Ninh Tuệ thấy Tú Phân nghiêm túc, nụ mặt cô nhạt .

Bạch Cầm thể lấy mấy chục nghìn tiền mặt trong mấy ngày ngắn ngủi, còn Tú Phân sững sờ khi thấy tiền.

Đây là một con mà bà bao giờ dám tưởng tượng tới.

Tú Phân tính tình , bao giờ oán trời trách . Chỉ là bà càng như , Thẩm Ninh Tuệ là ngoài cuộc càng tức giận cho bà.

Theo ý của Thẩm Ninh Tuệ, vốn dĩ ít nhất cũng bắt Bạch Cầm bỏ năm chục, một trăm nghìn.

họ , ngày nào còn ở trong biệt thự thì Bạch Cầm còn thấp hơn một bậc.

Chỉ cần tiền họ lấy thấp hơn giá trị của căn biệt thự , chắc chắn Bạch Cầm sẽ đồng ý.

mắt thấy Bạch Cầm ngày ngày tăng giá, tiền mặt lấy ngày càng nhiều, dần dần vượt quá phạm vi chịu đựng của Tú Phân.

Nhìn dáng vẻ ngày càng bất an của bà, Thẩm Ninh Tuệ đành dừng tay đúng lúc.

Thôi thôi, tiền coi như lộ phí, đợi đến Kinh Đô tìm cơ hội kiếm chác , cùng lắm hết tiền về tìm Bạch Cầm.

Rau hẹ thể cắt một hết gốc, nuôi một thời gian cắt cũng như

Thẩm Ninh Tuệ vẫn đang tính toán thế nào để moi tiền, giây tiếp theo thấy Tú Phân ôm tiền, lắp bắp .

– "Sao ?"

– "Có tiền , chỉ cần lo lắng chuyện ăn uống sắp tới, ngay cả chuyện học của con cũng thể giải quyết ." Tú Phân Thẩm Ninh Tuệ :

– "Hay là chúng tìm một trường học gần đây, đầu tháng chín Ninh Tuệ học nhé?"

Thẩm Ninh Tuệ ngờ Tú Phân như , chút dở dở :

– "Chẳng mừng thọ , bây giờ nhận tiền đổi ý ?"

Tú Phân ôm tiền, ngượng ngùng cúi đầu, một lúc lâu mới :

– "Bạch Cầm bỏ hai chục nghìn tệ chỉ để chúng Kinh Đô… Mẹ cứ cảm thấy là lạ thế nào, giống như bà mục đích gì đó..."

– "Mẹ thể cả điều !" Thẩm Ninh Tuệ vẻ mặt kinh ngạc: "Mẹ của con cũng quá thông minh!"

Biểu cảm của Thẩm Ninh Tuệ quá khoa trương, đương nhiên Tú Phân thể Thẩm Ninh Tuệ đang chế nhạo .

Bà giấu Thẩm Ninh Tuệ lén chuẩn quà mừng thọ, đuối lý , thế nên bây giờ Thẩm Ninh Tuệ chế nhạo cũng chỉ đành buồn bã :

– "Hay là… đừng nữa?"

Thẩm Ninh Tuệ bất đắc dĩ Tú Phân.

Đây chính là lý do chính khiến cô nhịn mà cứ giúp đỡ Tú Phân.

Không chỉ vì bà là hiện tại của , mà càng vì mỗi khi liên quan đến lợi ích của cô, phản ứng đầu tiên của Tú Phân luôn là kiên định, chút do dự chọn con cái, đặt thứ của bản phía .

Sau khi xác nhận trong tay tiền, con cái thể học định, dù trong lòng khao khát gặp đến , Tú Phân cũng thể cố gắng kìm nén suy nghĩ đó xuống.

thể dự tiệc mừng thọ, thể nhận tiền xong lật lọng, chỉ cần con cái thể học, sống .

nỗi khao khát trong lòng Tú Phân sẽ vì kìm nén mà biến mất.

Không chỉ Thẩm Ninh Tuệ thấu sự mong đợi gặp của Tú Phân, mà Bạch Cầm cũng thấu.

Thay vì để Tú Phân kìm nén bản , lợi dụng nữa, chi bằng giải quyết một cho xong.

Tú Phân bằng lòng vì Thẩm Ninh Tuệ mà màng đến bản , thì Thẩm Ninh Tuệ cũng thể vì Tú Phân mà một chuyến đến thôn Ninh Thủy và Kinh Đô.

Ngày hôm , mang theo món quà Tú Phân tự tay chuẩn cho Thẩm Thiên Ân một cách tỉ mỉ, cầm theo hai nghìn tệ trong , Thẩm Ninh Tuệ rời khỏi biệt thự, lên chuyến tàu về thôn Ninh Thủy…

Tại một góc hẻo lánh của tỉnh Nam, bên trong thôn Ninh Thủy.

Đang là mùa hè nóng nực nhất trong năm, dân trong thôn nô nức rủ rừng hái trái cây, đựng trong các sọt, thùng. Nhân lúc mùa trái cây đang rộ, họ dùng máy kéo chở hoa quả lên thị trấn hoặc huyện thành bán .

Thôn Phúc Thủy dựa lưng núi, khí hậu ấm áp ẩm ướt, cây cối tươi.

Trước khi giao thông phát triển, dân trong thôn đều tự cung tự cấp, chỉ cần trồng hoa màu, miếng cơm no bụng là thể sống qua ngày.

Từ khi mở đường, xe cộ , một bộ phận nhỏ dân trong thôn lên thị trấn, huyện thành việc, nhưng đa dân vẫn ở thôn trồng trọt theo nếp cũ.

Thế là thôn trưởng bèn nảy ý nghĩ, kết hợp hai việc , thử nghiệm một , tổ chức hái trái cây bán thử xem .

Nếu kiếm tiền thì hằng năm sẽ tổ chức một , nếu kiếm tiền thì thôi.

Kết quả cuối cùng cho thấy, tuy tiền kiếm nhiều, nhưng chia đều cho mỗi hộ gia đình thì cũng coi như thêm một khoản thu nhập nhỏ.

Thế là hoạt động cả thôn cùng hái trái cây cứ thế duy trì.

Cây ăn quả là do cả thôn cùng trồng, vì khí hậu thuận lợi mưa nhiều nên cần tốn nhiều công sức chăm sóc.

lúc hái quả, mỗi nhà đều cử việc.

Tiền bán trái cây kiếm , cả thôn đều phần.

Hoạt động mỗi năm chỉ một thế , hiếm khi cùng cố gắng kiếm tiền, nên dân trong thôn ai nấy đều tích cực.

Theo như năm, Thẩm Dũng uống rượu đánh bạc đến nửa đêm, ban ngày dậy nổi, nhà họ Thẩm cử thường là Tú Phân và hai cô con gái sinh đôi.

Phụ nữ việc nhanh nhẹn bằng đàn ông, hai cô con gái còn nhỏ như , hái bao nhiêu.

xét đến cảnh đặc biệt của nhà họ Thẩm, thương cảm Tú Phân một gánh vác cả gia đình nên nay từng ai gì.

Số tiền chia đều đưa tay Tú Phân, coi như là tấm lòng của dân trong thôn.

Thế nhưng năm nay chút khác biệt.

Thẩm Dũng việc, Tú Phân dẫn theo con gái út Thẩm Ninh Tuệ rời khỏi thôn Ninh Thủy. Lúc hái trái cây, nhà họ Thẩm chỉ còn cô con gái lớn Thẩm Thiên Ân ở thôn Ninh Thủy.

Ba con nhà họ Thẩm cùng việc, quả hái còn bằng tiền chia, coi như dân trong thôn chiếu cố gia đình họ.

Bây giờ chỉ còn một thì công việc càng ít hơn, mà vẫn chia đều…

Ban đầu xét đến việc Thẩm Thiên Ân theo bố đáng tin cậy, còn và em gái để nương tựa, một đứa con gái một một cũng dễ dàng nên ai gì.

qua mấy ngày, mắt thấy Thẩm Thiên Ân chút dáng vẻ nông nào, bắt đầu cảm thấy vui trong lòng.

Loading...