Lăng Mai trợn mắt  Thẩm Ninh Tuệ. Dường như  đầu tiên gặp  loại  mở miệng đòi tiền như , bà  lập tức  sự vô liêm sỉ và táo bạo của Thẩm Ninh Tuệ  cho kinh ngạc.
Thẩm Ninh Tuệ khẽ nhướng mày, giọng điệu thản nhiên:
— Sao, hối hận ,   cho nữa ?
— Đương nhiên là  . — Lăng Mai gằn giọng.
Trước mặt bao nhiêu , Lăng Mai  thể rút lời. Hơn nữa, việc Thẩm Ninh Tuệ đòi tiền càng chứng tỏ cô tiếp cận Lăng Gia Thạch với “ý đồ ”, dù   tiền  cũng chỉ là con  nhỏ với bà .
 vẻ mặt Lăng Mai hiện rõ sự ghê tởm và khó chịu: 
— Nghe  bố cô thấy cô  học tốn tiền của gia đình, suýt thì  học nổi cấp ba. Sau  nhà họ Lăng sẽ lo hết học phí cho cô. Đợi cô  nghiệp đại học,  còn  thể tặng cô một ít quà, để cô áo gấm về làng, vẻ vang  về cái thôn nhỏ của cô.
Tốt nhất là cả đời cô cứ ở  thôn quê hẻo lánh đó, đừng bao giờ  ngoài nữa!
Thẩm Ninh Tuệ khịt mũi  nhạt:
—  cứ tưởng nhà họ Lăng danh giá lắm, ai ngờ  keo kiệt đến tês này à.
Sắc mặt Lăng Mai  đổi:
— Cô  ý gì, chê ít ?
— Lăng Gia Thạch học cùng trường với , chắc bà cũng rõ học phí . Nhà nước còn trợ cấp cho các trường đại học, xét đến  cảnh nhiều sinh viên khó khăn, học phí nhà trường thu của chúng   đến hai trăm tệ một năm.
Thập niên chín mươi, thu nhập hằng tháng của  bình thường chỉ vài chục tệ, học phí đương nhiên  cao. Đặc biệt Thẩm Ninh Tuệ học ở trường đại học hàng đầu, cả nhà nước lẫn nhà trường đều  dựa  học phí để kiếm lời, chỉ thu chi phí cơ bản.
nguyenhong
Cô bẻ ngón tay, tính toán cẩn thận  Lăng Mai:
— Năm nay  học năm nhất, còn  học thêm ba năm nữa, tính   đến sáu trăm tệ. Nói cách khác, bà định dùng sáu trăm tệ để mua đứt tình bạn học của  với con trai bà ?
— Lăng Gia Thạch  mời khách,   trả phần lớn. Số tiền còn  tạm tính  sáu trăm tệ. — Lăng Mai cố giải thích.
— Vậy ?  bỏ  mấy nghìn tệ chẳng  khen, ngược  còn mang tiếng là kẻ đào mỏ. — Thẩm Ninh Tuệ nhấn mạnh. — Giờ xem  trong mắt bà, mối quan hệ bạn học của Lăng Gia Thạch chỉ đáng giá sáu trăm tệ thôi ? Thôi ,  tiền   tự trả được,  phiền bà bận tâm. Bà   tránh xa Lăng Gia Thạch,    cũng  ý đó,  thể đồng ý ngay. Bây giờ có  thể thả   được ? 
Cuộc  chuyện hôm nay  những  đạt hiệu quả như Lăng Mai mong , mà còn biến thành trò cười sáu trăm tệ, khi Thẩm Ninh Tuệ dùng sự khôn ngoan và thẳng thắn để đảo ngược tình thế. Nếu cứ thả cô về như , chẳng  thôn Ninh Thuỷ sẽ còn truyền tai  những gì về nhà họ Lăng nữa.
Lăng Mai   cứ thả Thẩm Ninh Tuệ  như , đang do dự   nên trả lời cô  thế nào.  lúc , một  ăn mặc như  hầu chạy đến bên cạnh Lăng Mai, ghé  tai bà   nhỏ:
— Thiếu gia về  ạ.
Lăng Gia Thạch về ?
Không thể để con   thấy Thẩm Ninh Tuệ ở nhà họ Lăng, kẻo  nảy sinh thêm phiền phức. Vừa  chuyện của Thẩm Ninh Tuệ vẫn  giải quyết xong, Lăng Mai nghĩ thầm: “Nhốt cô   , lát nữa sẽ từ từ  chuyện.”
Bà lập tức  lệnh cho đám  hầu bên cạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-131-keo-kiet-bun-xin.html.]
— Đưa nó xuống  .
Đám  hầu nhận lệnh, lập tức cưỡng chế đưa Thẩm Ninh Tuệ .
Thẩm Ninh Tuệ  rời , một bóng  khác  từ ngoài xông .
— Lớn đầu  mà còn hấp tấp như , lễ nghi mà gia đình dạy dỗ con đều quên sạch  ? — Lăng Mai quát khi thấy Lăng Gia Thạch nghi ngờ  quanh.
Lăng Gia Thạch liếc quanh đại sảnh trống ,  tìm thấy điều gì đáng ngờ nên dừng , chắp tay cúi  cung kính:
— Mẹ vẫn khỏe ạ.
— Không  đang học ở trường ,  đột nhiên con  về nhà? — Lăng Mai hỏi, tỏ vẻ bình tĩnh.
Bà quá hiểu con trai . Nếu  bà đưa Thẩm Ninh Tuệ đến nhà, Lăng Gia Thạch chắc chắn sẽ chất vấn ngay, nhưng hiện giờ    phát hiện gì bất thường. Dưới áp lực ánh mắt của Lăng Mai,  chỉ cúi đầu lắc đầu:
— Chỉ là con thấy kỳ lạ, lo lắng   ở nhà  chuyện gì …
— Nhà cửa yên ,    chuyện gì ,  thứ đều  cả. Đến giờ cơm tối , nếu con  về thì dùng bữa . — Lăng Mai   liếc Tiểu Trần:
— Còn  mau đưa thiếu gia đến phòng ăn.
Tiểu Trần vội vàng kéo Lăng Gia Thạch  ngoài. Anh liếc  Tiểu Trần,     Lăng Mai. Do dự một lát, cuối cùng vẫn :
— Mẹ, thật  ở trường con  quen  ít bạn mới…
— Trường con là đại học hàng đầu, kết giao thêm nhiều  là . — Lăng Mai đáp, giọng khoan dung bất ngờ.
Sự khoan dung  khiến Lăng Gia Thạch  khỏi cảm thấy bất an. Anh suy nghĩ một lát,  chủ động :
— Trong  đó  một bạn học  đặc biệt, bạn  tên là Thẩm Ninh Tuệ
— Lần đầu gặp bạn , con   thu hút. Bạn   giống những cô gái bình thường khác.
— Cả hiện trường hỗn loạn,   đều hoảng sợ. Chỉ  bạn  vô cùng bình tĩnh, kiểm soát  tình hình, cứu một  đang nguy kịch từ cõi c.h.ế.t trở về! — Lăng Gia Thạch kể.
Lăng Mai cố kìm  khinh bỉ:
— Hỗn loạn, nguy kịch… Trường các con  sinh viên  học thức cao,   xảy  tai nạn ?
— Không  ở trường. — Lăng Gia Thạch đính chính. — Là ở tiệc mừng thọ nhà họ Bạch.
— Tiệc mừng thọ nhà họ Bạch? — Lăng Mai kinh ngạc. — Con gặp Thẩm Ninh Tuệ ở đó?
— Không chỉ cô ,  bạn  cũng  mặt, và dường như quan hệ giữa họ với nhà họ Bạch   thiết.
Vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Mai càng khiến Lăng Gia Thạch nhận thấy: mẹ đã để ý đến Thẩm Ninh Tuệ từ lâu.  May mắn , hiểu  của bà vẫn chỉ dừng ở bề ngoài,   rõ sự thông minh, bản lĩnh và sức ảnh hưởng của Thẩm Ninh Tuệ.