Bà nội bất động ở giường là Ôn Oanh cực kỳ cực kỳ sợ hãi.
Bà cũng bệnh cô bé sợ, thế là vuốt gáy cô bé : "Chỉ là cảm lạnh mà thôi. Rất nhiều đều cảm, hết, con đừng lo lắng.
"Được , thời gian còn sớm nữa, buổi chiều con còn học ? Con nhanh chóng nghỉ trưa , kẻo buổi chiều học ngủ gật"
Ôn Oanh giờ mới sực nhớ sắp lớp .
Cô bé chuyện với bà nội nữa mà dậy ngoài.
Bà nội thấy dáng vẻ hoảng hốt của cháu gái mới nhớ bây giờ thời gian
nghỉ trưa chỉ bốn mươi phút.
Bọn nhỏ ăn cơm xong, toilet trở về sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi chiều. Mà thời gian buổi chiều của bọn nhỏ sẽ tan học sớm hơn hai giờ.
Bà Ôn nghĩ đến cách từ đây đến trường học khỏi đen mặt.
Bà Ôn trong cửa hàng, gọi điện thoại cho cháu trai của .
"A lô?""
Âm thanh của Ôn Độ từ trong điện thoại truyền .
Bà Ôn thẳng: "Tiểu Độ, con xem xem chỗ nào thể mua xe đạp cho trẻ em ."
Ôn Độ lập tức hiểu vì bà nội mua xe đạp .
Để con xem , đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho bà. Nếu mua , ngày mai con sẽ đưa xe về nhà luôn."
"ĐƯỢC."
Bà Ôn vài câu về chuyện gia đình với cháu trai mới cúp điện thoại.
Vài ngày .
Ôn Oanh về đến nhà bèn thấy một chiếc xe đạp màu hồng nhạt đỗ trong sân.
Xe đạp nhỏ.
Bởi vì chiều cao hiện tại của Ôn Oanh cũng cao.
Đạp xe đạp 14 tấc quá nhỏ, mà chiếc xe đạp mắt cô bé là 16 tấc.
"Bà nội, cái là mua cho con ?"
Ôn Oanh xe đạp mà vô cùng hưng phấn, nhưng cô bé quên mất cô bé căn bản đạp xe đạp.
Bà Ôn dáng vẻ nóng lòng thử của cháu gái, trực tiếp với cháu gái: "Lát nữa Tiểu Lục của con sẽ đến đây dạy con đạp xe đạp. Con học cho , còn đạp xe đạp học."
"""Yay!""
Ôn Oanh vui vẻ nhảy dựng lên.
Lúc ăn cơm, cô bé còn hỏi: "Bà nội, Tiểu Lục vẫn tới ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/em-gai-nho-da-tro-lai/chuong-561.html.]
Bà Ôn thể nhịn nữa : "Anh Tiểu Lục của con còn mở cửa hàng, bây giờ nhiều đến cửa hàng mua đồ lắm, chắc trễ hơn nữa nó mới đến."
Ôn Oanh ăn cơm xong bèn sấp bệ cửa sổ xe đạp bên ngoài, tự ngoài thử một .
Ngã cũng đáng sợ.
Đáng sợ chính là cái mạng lắm của cô bé, ngã nhẹ một chút cũng thể sẽ khiến chân cô bé gãy xương.
Ôn Oanh nghĩ tới ngã gãy xương thể học, còn ở nhà mấy tháng, thế là cũng dám thử nữa.
Tiểu Lục tới sớm hơn so với tưởng tượng.
"Anh Lục, cửa hàng của bây giờ đóng cửa ?" Ôn Oanh còn lo lắng
tới dạy đạp xe đạp sẽ chậm trễ việc ăn.
Tiểu Lục bèn : "Bây giờ trong tiệm trông coi , cần ở đó lúc nữa."
Ôn Oanh kinh ngạc : "Cửa hàng ăn quá."
"Cũng tạm .
Thật Ôn Oanh cũng thông minh, bao lâu học .
Sau khi lượn quanh vài vòng, Tiểu Lục bèn len lén buông tay nhưng vẫn chạy theo phía cô bé. Ôn Oanh cho rằng phía vẫn nắm lấy nên lúc đạp xe hề lo lắng.
Cứ như đạp hai vòng, Ôn Oanh mới phát hiện Tiểu Lục yên tại chỗ, hề nhúc nhích.
"Em..."
Ôn Oanh lắp bắp, thế nhưng bật chữ nào.
"Oanh Oanh thông minh, gì học cách đạp xe đạp ." Tiểu Lục khích lệ xong bảo Ôn Oanh tiếp tục đạp xe đạp.
Ôn Oanh vốn còn sợ hãi nhưng vẫn thử đạp xe ngoài trong ánh mắt cổ vũ của Tiểu Lục.
Sau một vòng, Ôn Oanh vui vẻ hoan hô: "Em đạp xe đạp !"
"Em thực sự đạp xe đạp !"
Ôn Oanh đạp một vòng trở về, trong miệng đều là tiếng hoan hô reo hò.
Tiểu Lục bên cạnh cô bé đạp hết vòng đến vòng khác mới vội vàng ngăn cô bé .
"Được , hôm nay em học xong thì đừng đạp nữa, để dành ngày mai tiếp tục, nếu tối nay chân em nhất định sẽ đau đấy.”
Ôn Oanh lời, đạp xe về viện.
Tiểu Lục theo chào hỏi bà Ôn một tiếng mới .
Ôn Oanh tiễn đến cửa, khi thấy xa mới đóng cửa , còn quên cắm chốt, đó trong nhà khoe khoang với bà Ôn.
"Bà nội, con đạp xe đạp ."
"Ùm."
"Bà nội, bà đạp xe đạp ?"