"má ơi anh ấy là người mẫu nào vậy, tại sao tôi chưa từng thấy qua”
“ tôi cũng chưa thấy qua, còn đẹp hơn minh tinh nữa đấy”
“ cái này quá nghịch thiên rồi!!!!”
Trần Minh Tuấn thấy cô vẫn còn quay lưng cắm đầu vào đống áo sơ mi, anh ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “ TIểu My”
hả” cô quay lưng lại bất ngờ nhìn thấy anh mặc áo sơ mi khi nãy cô đưa, cô không nghĩ rằng màu hồng patstel của phái nữ khi mặc trên người anh lại không nữ tính mà còn có chút gì đó nam tính không quá bánh bèo.Anh mặc chiếc áo rất vừa vặn, giúp tôn lên làn da trắng của anh , mang lại cảm giác rất nhẹ nhàng , tinh tế.
Anh thấy cô cứ nhìn mà không nói tiếng nào sợ mình mặc không đẹp, lo lắng hỏi: “ sao vậy, không đẹp sao?”
Cô che miệng ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngại ngủng của mình, lắc đầu nói: “ không có, anh mặc rất đẹp, chiếc áo này rất hợp với anh”
“ thật sao?’
Cô gật đầu rồi lại nói tiếng: “ anh xem trong tiệm có cô gái nào không bị anh hút hồn chứ, anh mặc không đẹp thì anh dám mặc màu này nữa chứ”
Anh cúi thấp người kề sát tai cô nhỏ giọng hỏi: “ vậy còn em”
Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở anh gần sát lỗ tai làm cô rụt vai lại vì nhột, lại bất ngờ bị anh hỏi không kịp phòng bị quay đầu qua chính xác môi chạm nhẹ vào má anh rất nhanh đã lùi lại.
Trần Minh Tuấn cảm nhận được hơi nóng từ chỗ cô vừa lướt ngang, rất nóng lan khắp cả người anh, cổ họng cũng trở nên khô khốc như rất lâu rồi chưa được uống nước, rất nóng.
“... Xin lỗi tôi.. Không có ý”
Trần Minh Tuấn cụp mắt nhìn khuôn mặt đỏ như quả cà chua của cô không biết là vì xấu hổ hay là ngại ngùng, không biết vì nguyên nhân gì nhưng anh cũng rất vui.
Cô quay người đi ra quầy thanh toán nói với nhân viên thu ngân: “ tôi lấy cái đó, giúp tôi gói lại”
“Vâng”
Cô không để ý lúc cô vừa quay lưng lại anh nở nụ cười đầy cưng chiều nhìn cô , cả hai lỗ tay của anh cũng đỏ không hề giống vẻ mặt bình thản không có gì của anh.
Hai người cũng không đi dạo nữa mà đi xuống tầng hầm lấy xe, cũng không ai nhắc về sự cố vừa rồi như không có gì xảy ra.
Bệnh viện.
“Người mặc áo hồng vừa đi ngang có phải là bác sĩ Trần không vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-20.html.]
“Ừm,tôi không ngờ bác sĩ Trần lại có thể mặc màu hồng cơ đấy đẹp troai quá đi!!!!!!”
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
‘ nhưng mà đẹp trai quá đi!!”
Trần Minh Tuấn chỉ đi ngang mà đã có vài y tá thỏa luận nhan sắc với dáng người như giá treo quần áo di dộng, vài y tá còn mang lên nhom chat thảo luận trang phục hôm nay của anh
Anh bước vào phòng làm việc mặc áo blouse rồi đến đi đến phòng trực ban, vừa đẩy cửa bước vào đã hiên ngang đón nhận ánh mắt khác của hai người đang ăn sáng trong phòng.
Lâm An thấy anh quả thật mặc áo màu hồng như lời của mấy y tá vừa rồi đi ngang thảo luận ,anh còn đang hoài nghi nhân sinh thì thấy người đến không kịp chuẩn bị tâm lí, xém chút nữa đã phun nước trong miệng ra ngoài, nhìn anh hỏi: “ Anh Tuấn sao anh lại mặc màu sến như vậy chứ?”
Hạ Thanh cười nhẹ nói: “Bác sĩ Trần anh đừng nghe cậu ta nói bậy, anh mặc chiếc áo này rất đẹp”
“cảm ơn” rồi nhìn Lâm An đang còn hoài nghi nhân sinh, khoe khoang nói: “ có người tặng”
Lâm An: “ Nhã Hân làm thế nào thuyết phục anh mặc cái áo này vậy”
“ không phải con bé”
Lâm An: “ chẳng lẽ chị dâu tặng anh đó chứ”
Trần Minh Tuấn đang cầm bệnh án đi qua đập lên vai Lâm An, nhàn nhạt nói: “ đừng có gọi lung tung”
“Ồ”
Hạ Thanh gật đầu nói: “ Lâm An sao cậu lại gọi chị dâu linh tinh như vậy, bác sĩ Trần còn chưa có bạn gái mà”
Trần Minh Tuấn ngồi xuống cạnh Lâm An cũng không nhìn hai người mà nhìn vào bệnh án trên tay,Lâm An chống cằm nhìn anh hỏi: “là Tiểu My mua cho anh thật sao?”
“ừm'
Hạ Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm điện thoại , vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “ Tiểu My là ai vậy?”
Lâm An trêu chọc nói: “ ánh trăng sáng của anh ấy
Tối qua cô làm việc đến gần sáng mới đi ngủ, chưa ngủ đủ đã bị điện thoại đánh thức, trăm lần như một cô đều bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đôi lúc cô muốn tắt chuông để đi ngủ như lương tâm vẫn không cho phép làm như vậy.
Cô nhíu mày đi ra mở cửa nhìn người đang thay giày trên tay vẫn còn đang cầm bữa sáng hỏi: “ chẳng phải em có chìa khóa sao?”