Duyên Phận - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-18 11:10:56
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 10.

Sau khi tiễn hai người đó đi, cô cũng mệt mỏi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi , chỉ mới ngồi nói chuyện một xíu thôi mà đã mệt cả người, đúng là bệnh không hề dễ chịu chút nào. 

 

Lần nữa cô mở mắt ra trong phòng đã tối đen, may mà có ánh đèn ngoài cửa sổ, làm căn phòng vẫn có ánh sáng mờ nhạt. 

 

Cô từ từ ngồi dậy lấy gối kê sau lưng rồi nhìn ra cửa sổ, đêm nay không có mặt trăng nhưng bù lại có rất nhiều sao trên bầu trời. 

 

Trần Minh Tuấn lái xe vào khu biệt thự **, chạy tầm thêm hai phút dừng lại trước căn biệt thự ba tầng ven hồ. 

 

Anh cầm áo khoác bước xuống xe, vào nhà chỉ vừa thay giày anh nhíu mày nhìn thấy Trần Nhã Hân đang ngồi xem tivi ở phòng khách. 

 

Trần Nhã Hân thấy anh về liền lên tiếng :“ chú về rồi”

 

Anh cầm áo khoác bước vào phòng khách nhíu mày hỏi:“ sao cháu ở đây?”

 

 Trần Nhã Hân :“ bà nội gọi cháu về ăn cơm”

 

Anh nghi ngờ hỏi:“ cháu ở đây rồi ai ở lại bệnh viện”

 

Trần Nhã Hân “à”một tiếng rồi đứng dậy :“ có chị biên tập ở lại nên cháu mới về, không để nó một mình đâu”

 

 Mẹ Trần bưng canh ra bàn rồi nhìn Trần  Nhã Hân nói:“ con lên gọi bà xuống ăn cơm”

 

“ vâng”trước khi đi  Trần Nhã Hân nhìn anh nói:“ cháu lên gọi bà đây, chú đi rửa tay đi”

 

Trên bàn ăn vị trí đầu bàn luôn được người lớn nhất trong nhà luôn ngồi Bà nội Trần, bên tay trái là Trần Bá Khiêm anh trai anh và vợ, bên tay phải đầu tiên là anh và hai vợ chồng Trần Nhã Hân. 

 

Bà nội Trần có hai người con đó là Trần Bá Khiêm và Trần Minh Tuấn, hai người chênh lệch 15 tuổi, năm nay anh trai đã qua ngưỡng bốn mươi nhưng anh vẫn chưa bước qua con số ba.

 

Tuy tuổi hai người khá xa nhau nhưng lại không giống những anh em khác vì tuổi tác mà có khoảng cách, hai người rất hòa thuận thậm chí nói chuyện khá hợp không hề có chuyện giữ khoảng cách với nhau.

 

Bà nội Trần nhìn anh hỏi:“ Minh Tuấn, dạo này sao con không thường xuyên về nhà nữa, công việc bận lắm sao?”

 

Trần Minh Tuấn gật đầu :“ thời gian này khá bận”

 

Trần Bá Khiêm nhíu mày nói:“ có cần anh nói với viện trưởng một tiếng không'

 

Trần Minh Tuấn :“ không cần, em tự sắp xếp được”

 

Bà nội Trần :“ Minh Tuấn con đã gần ba mươi rồi nên tính chuyện lấy vợ là vừa rồi”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-10.html.]

Trần Minh Tuấn :“ mẹ hiện tại con khá bận qua một thời gian nữa đi”

 

Bà nội Trần :“ con nhìn xem cháu gái con đã lấy chồng rồi, con còn thì cứ cắm đầu vào công việc”

 

Trần Nhã Hân :“ bà nội, bà đừng tức giận chắc chú nhỏ đã có người trong lòng rồi nên mới đợi một thời gian nữa á”

 

Trần Minh Tuấn liếc nhìn Trần Nhã Hân bên cạnh ý tứ rất rõ ràng đừng nói lung tung. 

 

Bà nội Trần kích động nói:“ con có người mình thích rồi”

 

Trần Minh Tuấn lạnh nhạt nói:“ không có”

 

Bà nội Trần :“ vậy được , cuối tuần này con sắp xếp thời gian đi xem mắt cho ta”

 

Trần Minh Tuấn :“ không có thời gian”

 

Bà nội Trần đập đũa xuống bàn tức giận nhìn anh “ con...”

 

Trần Minh Tuấn đứng dậy nói:“ mọi người ăn đi ,con còn có việc”

 

Trần Nhã Hân đứng dậy chạy theo anh ra ngoài, Trần Minh Tuấn dừng lại cau mày nhìn cô hỏi:“ trên bàn ăn cháu nói linh tinh gì vậy?”

 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

Trần Nhã Hân dựa vào tường nhìn anh:“ cháu không nói linh tinh” nghiêng đầu nhỏ giọng nói :“ chú thích bạn thân cháu phải không”

 

Trần Minh Tuấn lùi lại một bước, lạnh nhạt nói:“ đây không phải chuyện của cháu.”

 

Trần Nhã Hân thấy anh quay người đi, cô cũng không định níu kéo mà lớn tiếng nói:“ cháu khuyên chú nên từ bỏ đi, cậu ấy sẽ không thích chú đâu”

 

Anh không dừng lại mà bước nhanh hơn đi ra xe. 

 

Trần Nhã Hân đứng thẳng người nhìn chiếc xe từ từ ra khỏi tầm mắt lắc đầu đi vào nhà. 

 

Anh không để câu nói vừa rồi vào đầu thì chẳng phải bao nhiêu năm anh đã nghe bao nhiêu câu như vậy rồi. 

 

Không cần người khác nói mà chính bản thân anh cũng biết, cô sẽ không thích anh nhưng anh không thể ngừng dõi theo cô. 

 

Đó đã là thói quen thậm chí là một bản năng của anh từ rất lâu rồi. 

 

Anh không về nhà mà đến thẳng bệnh viện, anh hiện tại muốn gặp cô. 

 

 

Loading...