Duyên Khởi Âm Dương - 39
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:03:03
Lượt xem: 242
Chương 39
Đúng là chạy trời không khỏi nắng, sợ đâu là gặp đó liền mà. Vừa mới bốn phương tám hướng khấn cho đừng gặp phải cảnh kia thì cảnh kia tới. Tuy rằng giờ này tôi không nhập vào khổ chủ là An Tư nhưng mà với chút kí ức còn sót lại thì tôi cảm thấy tởm lợm và phẫn nộ hơn nhiều. Nghĩ đến cảnh An Tư phải ở ngoài kia dụ ma quỷ, trốn chui trốn chủi thì đôi trai hèn gái bẩn này lại ở trong đây tằng tịu với nhau. Nếu như là bình thường cũng không nói gì, đằng này hai người họ là vợ chồng kia mà, ở trên phương diện nào cũng rất là quá đáng. Vừa vi phạm luật lại giẫm đạp lên đạo vợ chồng, một lời khó mà nói hết sự phẫn nộ này được.
Thôi vậy, cắn răng nhịn một chút, tôi chuyển hướng sang những chỗ khác, muốn lần mò đi tìm xem rốt cuộc trong này có gì mà bọn chúng lại muốn luyện thành thuốc trường sinh…
Khoan đã, cô ả Thùy An này lúc nãy có nói là đã mang thai sống đến, vậy nghĩa là sao, lẽ nào bọn họ thật sự đem bào thai luyện thành thuốc ư. Đây chẳng phải chỉ xuất hiện trong phim hay những truyền thuyết đáng sợ thôi ư, lẽ nào bọn người này vô nhân tính tới mức độ này chứ. Nhớ lại những câu nói mà Thiên Phúc đã từng nói, chẳng lẽ anh ta ở thời này thật sự đã làm nhiều chuyện thất đức như vậy, nên lúc ấy con rồng kia cũng muốn g.i.ế.c luôn anh ta?
Nghĩ đến đây mà tôi nuốt khan nước bọt mấy lần, nghĩ tới Mục Hồn từng dặn tôi phải tránh càng xa Thiên Phúc càng tốt. Nếu như tôi thật sự là công chúa An Tư chuyển thế thì đúng là tôi nên tránh anh ta như tránh tà đấy.
“Vào việc thôi, nếu còn chần chừ nữa chỉ sợ thai kia không còn khỏe nữa, như vậy thuốc của chàng sẽ không đủ hiệu quả đâu.”
Tôi còn chưa đi đâu tới đâu thì đã nghe cái giọng dẻo dẹo của cô ả Thùy An, len lén quay đầu nhìn lại thì thấy bọn họ đang mặc quần áo vào rồi. Nhanh vậy à, lẽ nào tên Thiên Phúc này bị YSL ư. Ha ha buồn cười quá đi mất.
Không biết, tôi không nhìn thấy họ hành sự gì đâu, chỉ là đoán già đoán non thôi nha. Có khi người ta chỉ nằm ôm nhau nghỉ ngơi thôi cũng nên. Mà ôm nhau cũng cần cởi quần áo à…
Con người tôi thật là…có vậy thôi mà cũng tự suy diễn, tự mình tìm thú vui kì quặc.
“Nhanh lên, đem mấy thùng này khui ra.”
Giọng của Thiên Phúc lại vang lên, tôi vội vã trốn vào một góc. Lúc nãy tôi nhìn thấy thì không dưới mười cái thùng gỗ to nằm cạnh nhau, không biết là chứa cái gì trong ấy…
“Thả tôi ra, làm ơn tha cho mẹ con tôi đi mà.”
Nắp thùng vừa mới mở ra thì đã nghe giọng phụ nữ vừa khóc vừa nói. Không có ai trả lời cô ấy, chỉ thấy hai tên đàn ông hung hăng lôi cô ấy từ trong thùng và ném ra ngoài. Nhìn cái bụng nhô lên to tướng kia của cô gái thì chắc chắn là bầu phải bảy, tám tháng chứ không ít. Bọn người này định làm chuyện gì chứ, lẽ nào thời này không có công lý luật pháp gì hay sao mà người có quyền hạn lại lộng hành tới như vậy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duyen-khoi-am-duong/39.html.]
Thêm hơn mười cô gái mang thai nữa đều bị lôi ra khỏi thùng, tất cả bọn họ đều bụng gần nhau, và một điều quan trọng nữa là bọn họ đều nhìn rất trẻ, tuổi tác chỉ tầm hai mươi trở về. Cũng phải, thời này được phép lấy chồng sinh con rất sớm, nhưng sao có thể trùng hợp tới như vậy chứ, lẽ nào tất cả bọn họ đều là mang thai con đầu lòng ư?
“Xin hãy tha cho tôi, có bao nhiêu vàng bạc trong nhà tôi đều sẽ dâng lên hết cho các người mà…”
“Đúng vậy, tôi là con dâu của quan lớn trong triều, nhà tôi muốn quyền có quyền, muốn bạc có bạc. Chỉ xin các người hãy tha cho mẹ con tôi, đây là con đầu lòng của tôi.”
Tiếng khóc van xin càng lúc càng nhiều, cô ả Thùy An có vẻ rất khó chịu, cô ta đá vào bụng bầu của cô gái tự xưng là con quan kia rồi nói: “Mày thì là cái thá gì chứ, mày có biết đây là ai hay không. Ngài ấy là phò mã của công chúa An Tư, muốn gì có nấy, ngài ấy sẽ thèm ít bạc vụn kia của các người hay sao chứ.”
“Này, nhẹ nhàng thôi, chẳng phải ngươi bảo c.h.ế.t rồi không dùng được à?”
Thiên Phúc quát mắng Thùy An thẳng thừng, chỉ thiếu điều tát cô ta lệch mặt. Lại thêm cái kiểu nói chuyện không chút tình nghĩa nào, dường như anh ta cũng không yêu cô ả này, vậy anh ta muốn gì chứ. Nhìn lại dáng người và dung mạo của cô ả thì cũng không đẹp hơn tôi được, lẽ nào tên Thiên Phúc nham hiểm kia chỉ muốn lợi dụng cô ả vào việc luyện thuốc của mình thôi ư.
Đáng thương thật!
Xem thì có vẻ cô ta được hời nhưng cũng đáng thương chẳng kém gì công chúa An Tư, nhưng ít ra người ta còn có sự quyền quý và danh phận, không như gái bán hoa thế này. Tôi cảm thấy Thùy An này thật sự rất rẻ tiền, rốt cuộc cô ta nhìn trúng Thiên Phúc ở điểm nào mà lại như vậy, hay có lẽ cô ta cũng muốn có được thuốc trường sinh. Xem ra tất cả mọi người đều có mưu đồ của mình đến nỗi không tiếc trả bất cứ cái giá nào. Tâm trạng tôi rất tệ nhìn Thiên Phúc đang giở giọng côn đồ nhìn cô gái kia rồi nói: “Chúng mày có giá trị gì chứ, làm sao đáng giá bằng thuốc trường sinh của tao chứ. Yên lặng đi, Ngoan ngoãn tao còn cho chúng mày được c.h.ế.t nhẹ nhàng, nếu cứ làm ồn ào thì đừng trách tao ác.”
Đột nhiên cô gái kia không kêu đa nữa, cô ta cười lạnh rồi nói: “Phò mã ư, đồ giặc ngoại xâm. Phụ thân tao làm quan trong triều đã từng tiếp xúc với công chúa An Tư, ông ấy luôn nói công chúa là người đức độ lễ nghĩa, nhân từ khoan dung, tốt đẹp vạn phần. Ngươi không xứng với công chúa, ngươi chỉ xứng làm con ch.ó mà thôi.”
Một cú đá nữa thẳng vào bụng cô gái kia, nhưng cô ấy không hề kêu đau mà chỉ ôm bụng cắn răng chịu đựng. Tôi có thể nhìn thấy rõ m.á.u đang chảy ra từ thân dưới của cô ấy, nhưng cô ấy lại không một tiếng vang xin mà tiếp tục nói: “Ngươi sống dưới sự bảo vệ của triều ta mà lại ngông cuồng như vậy, người chỉ là một con ch.ó mất nhà, bị đất nước của mình bỏ rơi làm con tin đến đây. Ta tin chắc rằng sẽ có một ngày chân tướng bại lộ, vua ta nhất định sẽ trừng trị thật nặng tên cầm thú là ngươi, đòi lại công bằng cho chúng ta.”
Cô gái kia nói xong thì m.á.u miệng cũng tuôn ra khiến cô ấy hít thở khó khăn mà ho lên khụ khụ. Ngay lúc này đột nhiên tôi cảm thấy hai gò má mình ấm nóng, đưa tay sờ mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào không hay.
Thiên Phúc dường như rất tức giận nhưng lại sợ mất đi một món đồ tốt, vì vậy anh ta đã rất cố gắng để nhịn xuống cơn giận kia mà nói: “Mau đem bọn nó mổ lấy thai.”
Thật sự là lấy thai trẻ con, tôi bụm chặt miệng để không phát ra âm thanh nào. Dù không có can đảm nhưng tôi vẫn cố nhìn cảnh tượng kinh khủng khiếp kia. Mấy cô gái bị bọn họ hung hăng kéo lên trên bàn, sau đó không tiêm bất cứ thuốc gì mà trực tiếp lấy d.a.o rạch bụng. Người đầu tiên bị mổ sống là cô gái con quan kia, dù tôi chỉ đứng nhìn nhưng cũng có thể cảm thấy cơn đau kia khủng khiếp tới mức độ nào. Khi chúng ta bị đứt tay một chút cũng đã thấy đau lắm rồi, đừng nói gì đến việc bị m.ổ b.ụ.n.g kia.
Cô gái ấy lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy lại quay đầu nhìn về phía tôi, trùng hợp là ánh mắt tôi và cô ấy đã va vào nhau. Tôi như người làm sai, chỉ biết bụm chặt miệng, không thể làm gì khác. Cảnh tượng mổ sống lấy thai, m.á.u me bê bết và ánh mắt ấy sẽ theo tôi cả cuộc đời này mất.