Duyên Khởi Âm Dương - 35
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:02:11
Lượt xem: 242
Chương 35
Tôi nói thầm trong lòng, thôi toang đến nơi rồi, một con còn không chịu nổi thì hai con chịu thế quái nào được. Nhưng bất ngờ thay, ngay lúc tôi đang sợ hãi không thôi thì con ma mới xuất hiện từ trong hộc tủ lại đứng chắn ngay trước mặt tôi và đối đầu với con ma kia. Sao thế này, ở đâu ló ra con ma này đây…
Tôi còn chưa kịp nghĩ gì thì hai con ma trước mặt tôi đã lao vào “đánh nhau” hết sức là “bạo lực”. Tôi nhân cơ hội này tìm đường tẩu thoát, cố ra sức mở cánh cửa nhưng mãi vẫn không được. Quay đầu nhìn lại thấy con ma đứng về phía tôi dường như bị yếu thế hơn khiến tôi càng vội vã dùng hết sức mình để kéo cánh cửa.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, nhưng tôi thì mất đã ngã chổng vó về sau, cánh cưa kia không phải là tôi mở được mà là có người xông vào. Tôi nhìn thấy Thiên Phúc xuất hiện phía sau cánh cửa mà tức tối không thôi, phải chi anh ta xuất hiện sớm hơn có phải tôi đỡ khổ hơn nhiều không.
“Không sao chứ, gặp nguy hiểm sao em không gọi cho tôi?”
Thiên Phúc đỡ tôi dậy, nhưng nghe anh ta nói thế thì tôi tức giận nói: “Tôi gọi cho anh bằng niềm tin à, đồ điên này. Tôi đã bảo các anh quản cho tốt mấy con ma rồi mà. Ít nhất thì các anh cũng phải bảo vệ được tôi khỏi bọn nó chứ.”
Thiên Phúc bị nói sổ sàng vào mặt thì anh ta cũng ngơ ra không nói nữa, đỡ tôi đứng dậy thì anh đi tới chỗ hai con ma đang choảng nhau mà nói: “Các người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à, thích dùng bạo lực có đúng không?”
“Á à, con quái vật sống đây có đúng không. Tao nghe nói mày cải được mệnh trời, sống gần nghìn năm, vậy mày cũng thử cải mệnh giúp tao nhé, để tao làm lại cuộc đời.”
Con ma què thấy Thiên Phúc tới thì đá văng đứa còn lại mà tới mơn trớn anh ta, nhưng khi bàn tay xương xẩu của cô ta sắp chạm tới vai Thiên Phúc thì anh ta lại né người sang một bên mà ghê tởm nói: “Mày là ai hả, mày cũng xứng nói chuyện ngang hàng với tao ư. Còn không mau cút đi trước khi tao cho mày c.h.ế.t không được làm ma yên ổn. Mày tin không, chỉ cần tao rat ay thì mày sẽ được làm ma muôn đời, bị nhốt trên trần gian đảm bảo thảm hơn ngục ở dưới kia nhiều.”
“Thử đi, tao không tin mày có thể nhẫn tâm nhốt tao.”
Vừa mới dứt lời thì con ma què đã hiện lại hình dáng bình thường như một con người. Có thể nhìn ra cô ta rất xinh đẹp, ba vòng căng đét, bộ quần áo thiếu vải trên người khiến tôi nhìn còn rõ dãi huống chi là đàn ông. Tôi ái ngại, đây là muốn dụ dỗ Thiên Phúc ư, thật muốn xem thử anh ta có qua được ải mỹ nhân không nhé.
Nhưng Thiên Phúc lại rất “chê”, vẻ mặt anh ta vô cùng ghê tởm nói: “Tao sống lâu trên đời rồi có loại phụ nữ nào chưa thấy qua chứ, hạng như mày cũng chỉ đáng một đêm một triệu mà thôi, không hơn được nữa. Mày nghĩ tao nghịch thiên cải mệnh sống nghìn năm chỉ để húp cái thứ như mày hả, xin lỗi tao bị bệnh sạch sẽ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duyen-khoi-am-duong/35.html.]
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, con ma què thấy vậy lại muốn xông qua đánh tôi thì bị Thiên Phúc tặng cho một lá bùa vào trán. Thấy nó ngã lăn xuống đất mà vẫn mang ánh mắt thù địch nhìn tôi, anh ta nói: “Mày đừng nghĩ đến việc làm hại cô ấy nếu như có tao ở đây. Khôn hồn thì hãy yên phận ở đó đợi Mục Hồn đến và đưa mày đi, nếu như còn muốn giở trò mánh khóe thì tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục trần gian.”
“Tao không đi! Nếu như cô ta không may áo cưới cho tao thì tao sẽ không đi đâu hết. Với oán niệm của bản thân tao lúc này, tao tự tin rằng Mục Hồn sẽ không thể đưa tao đi đâu được.”
Nhắc Mục Hồn làm chi để anh ta đến “sớm” chứ. Vừa mới xuất hiện, Mục Hồn đã lạnh lùng nói: “Vậy cô có biết nếu như hồn ma mang oán niệm không tốt đối với thế gian này thì sẽ bị tôi trực tiếp đánh tan luôn linh hồn hay không, sau đó thì…không có sau đó nữa. Một khi linh hồn bị cây gậy này đánh tan thì sẽ như vĩnh viễn biến mất, không thể luân hồi đầu thai được nữa.”
“Đã rõ chưa?”
Mục Hồn nói Thiên Phúc xướng. Nếu như tôi không hiểu rõ thì chắc còn tưởng hai người họ là một cặp bài trùng chứ không phải là đẻ địch đâu. Con ma què lại đứng dậy, rửa sang váy áo không biết là muốn quyến rũ ai nữa. Cô ta nói: “Các người đàn ông mà lại rủ nhau đi ức h.i.ế.p một cô gái yếu đuối là tôi ư. Cũng được thôi, vậy các người lên giường cùng ức h.i.ế.p tôi nhé?”
Xin lỗi nhưng mà hướng đi này chúng tôi không lường trước được. Tôi và con ma còn lại nhịn không nổi mà ôm bụng cười lớn. Thiên Phúc ghê tởm và khinh thường ra mặt, chỉ có Mục Hồn là vẻ mặt rất chi và này nọ, tôi đoán chắc là anh ta đang nghiêm túc suy nghĩ xem giữa hai con ma thì làm ăn kiểu gì.
“Này, có ngậm mõm lại không, trước khi tao rọ mõm mày lại.”
Thiên Phúc hết chịu nổi, anh ta lên tiếng dọa nạt. Con ma què dường như ý thức được là không quyến rũ nổi hai người kia nên đã chuyển hướng sang tôi, cô ta nói: “Muốn bắt tôi đi cũng được, nếu như cô ta may áo cưới cho tôi xong đã.”
“Chấp niệm làm gì, trước sau gì cô cũng phải đi mà thôi. Nếu như cô dùng cách thức nhẹ nhàng hơn thì còn may ra, nhưng cô đã trót lỡ dùng biện pháp mạnh thì tôi cũng không tha thứ cho cô đâu. Còn dám mang tôi ra để dọa nạt cô ấy ư?”
Mục Hồn vừa nói xong thì đã đưa dây trói cổ con ma què lại và không cần biết câu chuyện phía sau cô ta như thế nào, trực tiếp muốn lôi đi. Vốn dĩ là lúc Mục Hồn xuất hiện thì con ma còn lại đã luôn trốn phía sau lưng tôi, tôi không biết là anh biết mà giả vờ hay không biết thật nhưng anh chẳng quan tâm gì tới. Lúc này con ma què bị dẫn đi thì cô ta lại gào lên: “Trong phòng này còn một con ma nữa đang chờ được may áo cưới tại sao cô ta không bị bắt đi mà chỉ có mình tôi?”
Bước chân của Mục Hồn khựng lại, không ngờ tôi lại theo bản năng che cho con ma phía sau. Thấy thế, con ma què được nước lấn tới, cô ta chỉ về phía tôi rồi nói: “Kìa, cô ta còn bao che cho nó nữa cơ.”
Mục Hồn cau mày nhìn về phía tôi, rõ ràng là anh nhìn tôi chứ không phải nhìn ai phía sau tôi cả. Lúc này Thiên Phúc cũng nhìn về phía tôi rồi nói: “Làm gì có con ma nào nữa chứ. Mau dẫn cô ta đi đi, đừng để cô ta làm loạn thêm nữa.”
Tôi thấy hơi kì, bèn len lén quay đầu nhìn lại phía sau thì…con ma lúc nãy còn đứng phía sau tôi cười nghiên ngả bây giờ đã đi đâu mất rồi. Tôi thầm thở phào, nhưng con ma què lại nói: “Nó ở trong kia, trốn trong tay của cô ta kìa.”