Duyên Khởi Âm Dương - 23
Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:59:36
Lượt xem: 252
Chương 23
Trải qua mấy loại chuyện như thế này, bây giờ cách nhìn của tôi đột nhiên nó trở nên kì lạ lắm. Ngày hôm sau sáng sớm tôi đã đến tìm cô Hương Lệ để hỏi về Mục Hồn và Thiên Phúc.
“Cô không biết rõ về tên Mục Hồn kia lắm, cô chỉ biết hắn ta là kẻ chuyên bắt hồn người đến và những ma quỷ xổng lên mà thôi. Còn về Thiên Phúc, con có thể trách cô cũng được, nhưng cô tuyệt đối không dám nói ra danh tính và lai lịch của anh ta.”
Nghe cách gọi có chút kì quặc, tôi bèn hỏi: “Cháu để ý mấy lần rồi, sao cô cứ gọi Thiên Phúc là anh ta vậy. Lẽ nào…anh ta nhiều tuổi rồi ư?”
Cô Hương Lệ im lặng, sau đó bày ra bộ dạng giằng xé muốn nói nhưng lại thôi. Tôi biết cô Hương Lệ này biết nhiều hơn những gì bà ta nói nhưng chẳng qua là vì e sợ điều gì đó mà giấu giếm thôi. Đột nhiên tôi lại nhớ tới vụ bùa dán cửa ở nhà mẹ tôi rồi nói: “Bùa cô dán ở cửa nhà cháu không hiệu quả, mẹ cháu đã 2 lần bị ma vào nhà rồi. Tên Thiên Phúc kia lại muốn dụ dỗ mẹ cháu dùng bùa của hắn, cô có cách gì không?”
Cô Hương Lệ cau mày, qua một lát bà ta mới nói: “Không thể nào được, bùa của cô ma quỷ bình thường tuyệt đối không thể phá được. Trừ phi…”
“Trừ phi gì ạ, cô nói nhanh đi.”
“Trừ phi có kẻ nào đó đã đưa bọn chúng vào.”
“Đưa bọn chúng vào ư…lẽ nào là tên Thiên Phúc kia?”
Cô Hương Lệ vẫn mang biểu cảm rất lạ, bà ta nói: “Cô không chắc đâu. Để tốt cho con thì trước tiên đừng hành động và suy đoán lung tung, chờ xem một thời gian nữa đã.”
Chờ đợi! Rốt cuộc câu chờ đợi này có ý nghĩa gì, tại sao nhiều người bảo tôi chờ đợi như thế chứ. Nhưng mà không chờ đợi thì có thể làm gì chứ, tôi chỉ là một người trần mắt thịt, vô tình nhìn thấy ma quỷ mà thôi. Tôi nghĩ kĩ rồi, không phải tôi mở thiên nhãn hay thần nhãn gì đâu, tôi chắc chỉ là yếu vía nên bị bọn chúng tìm đến mà thôi.
Tuy là nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt là vậy nhưng tôi cứ luôn không ngừng nghĩ về giấc mộng kia và cái vết trên trán của mình. Cái vết này chỉ thì cần ướt nước thì sẽ hiện lên, và khi nó hiện lên thì tôi sẽ lại nhớ tới giấc mơ ấy.
An Tư công chúa!
Tôi quyết định đi lục lọi lịch sử, tìm ra quá khứ của nhân vật này mới được. Dù sao không có gì có thể chắc chắn là tôi sẽ không “nằm mơ” nữa, cho nên cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến mà thôi. Tôi không ôm hy vọng gì cả, không trông m.ô.n.g cũng chẳng trốn chạy, cho nên có chuẩn bị trước một chút cũng tốt, đỡ đến lúc không biết phải đối phó như thế nào.
Nhưng chắc là do mấy ngày gần đây trải qua nhiều việc quá mà tôi bắt đầu thấy mệt mỏi, vừa mới mở máy tính thì đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau tinh thần tôi thoải mái hẳn. Tuy rằng tôi không mộng mị nhưng mà có người khác mộng, sáng sớm hôm sau đã bị mẹ tôi gọi về nhà, mà trùng hợp lại có cô Hương Lệ ở đó. Hóa ra là có khách hàng tới tìm cô Hương Lệ, sau đó bà ta lại dắt khách tìm tới nhà mẹ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duyen-khoi-am-duong/23.html.]
Nói thật khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt kia và cái thứ mà anh ta đã mang tới tận nhà mẹ tôi thì tôi có hơi giận nhưng cô Hương Lệ lại ra sức khuyên nhủ tôi nói rằng không có sao cả. Còn chưa kịp ngồi xuống ghế, tôi đã bực dọc nói: “Sao đây, nhà tôi sao lại trở thành nhà bói toán thế này?”
“Là cô ấy sao?”
Đối diện với sự tức giận của tôi, người đàn ông kia lại mừng rỡ hỏi, tôi định tiếp lời nhưng cô Hương Lệ đã ngắt ngang rồi nói: “Đúng vậy, chính là cô ấy.”
“Cháu thì làm sao, cô Hương Lệ?”
“Đừng tức giận, ngồi xuống đây rồi cô kể cho cháu nghe.”
Cô Hương Lệ kéo tôi ngồi xuống ghế, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy đến tìm cháu may áo cưới.”
“Đùa cháu à, cháu nghỉ nghề rồi, không may vá gì nữa. Đặc biệt là không dính dáng gì tới mấy con ma cả. Cô và anh ta hãy đi khỏi nhà cháu dùm.”
Tôi vừa mới ngồi xuống thì lại đứng dậy đuổi khách, mẹ tôi ngỡ ngàng vội ngăn cản: “Này con, con làm gì vậy chứ.”
“Mẹ, mẹ không biết đâu. Cái đám con người này chính là nguyên nhân dẫn dụ ma quỷ vào nhà chúng ta đấy ạ.”
Tôi đi ra mở cửa đuổi khách nhiệt tình. Người đàn ông kia sốt ruột vừa muốn ngồi lại vừa muốn đứng dậy, duy chỉ có cô Hương Lệ là vẫn chung thủy ngồi đó không có chút dấu hiệu nào muốn đi. Bà ta nhìn tôi đuổi đến chán chê rồi mới nói: “Làm sao cháu dám chắc là đuổi chúng tôi đi rồi thì ma quỷ sẽ không tìm đến nhà cháu nữa. Cháu còn chưa hiểu sao, cháu đã đính vào cái phi vụ ma quỷ này rồi, mà cháu chính là tất cả nguyên nhân của những chuyện này. Bây giờ cháu chính là người buột dây, cho nên chỉ có cháu mới có thể tháo dây mà thôi. Bây giờ cháu muốn tránh xa mấy chuyện này thì căn bản là không thể.”
“Cháu không làm gì, đừng hòng có ai sai bảo cháu làm việc gì.”
Tôi chống cự, nhưng cô Hương Lệ lại cười nói: “Cháu không làm gì. Đúng là kiếp này không làm gì, nhưng cháu có chắc là kiếp trước không làm gì không. Có những mối nhân duyên từ kiếp trước vốn đã được đất trời thánh thần làm chứng, cháu muốn chối bỏ là điều không thể.”
“Cô lại bắt đầu nói mấy câu kì lạ rồi đó…”
“Đừng chối bỏ, cháu không thể chối bỏ đâu. Rõ ràng cháu là người biết rõ hơn ai hết là cháu đang gặp những chuyện gì kia mà có đúng không?”
Câu này của cô Hương Lệ làm tôi câm nín, rõ ràng là tôi chỉ đang cố trốn tránh, vẫn chưa chấp nhận được rằng những gì đang xảy ra với tôi là sự thật. Cô Hương Lệ thuyết phục tôi một lát tôi cũng đồng ý ngồi xuống nói chuyện, tôi hỏi: “Anh lại xảy ra chuyện gì mà cần tôi may áo cưới?”
“Đêm trước tôi nằm mơ, giấc mơ của tôi như thế này…”