Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Khởi Âm Dương - 16

Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:57:32
Lượt xem: 327

Chương 16

“An Tư công chúa?”

Tôi bàng hoàng ngơ ngác hỏi, kẻ kia gật đầu. Tôi lại hỏi: “Vậy…đây là năm nào vậy?”

“Năm nay là năm 128x.”

Đầu tôi nhảy số lia lịa, cố lục lọi kiến thức lịch sử mấy phút rồi hỏi: “Thời nhà Trần, vua Trần Thái Tông?”

An Tư dường như cũng khá là ngơ ngác, nhưng cô ta lại vội lắc đầu nói: “Không được nói tên vua, như vậy sẽ bị c.h.é.m đầu.”

Chuyện là như thế nào đây chứ, lẽ nào tôi đã bị xuyên về gần ngàn năm trước mà vẫn không thoát khỏi mấy con ma ư, số tôi có cần phải nhọ như vậy không cơ chứ. Khoan hẵng lo vụ có bị c.h.é.m đầu hay không, tìm cách thoát khỏi mấy con ma này trước rồi tính. 

Tôi cũng mặc xác cô kia là An Tư hay An Năm mà muốn đứng dậy leo khỏi hố đất một lần nữa, nhưng kết quả lại bị An Tư kéo xuống. An Tư này rõ ràng là người sống, bởi vì hơi thở của cô ta rất nóng luôn phả vào mặt tôi, thế nhưng tay của cô ta lại rất lạnh, không biết là do bị bệnh tê thấp hay là đang sợ hãi nên như vậy.

“Này, cô không trốn đi à?”

Bị kéo, tôi bực dọc quay lại hỏi, An Tư nhẹ lắc đầu nói: “Không chạy được đâu, chúng ta trốn tạm ở đây trước, lát nữa quân lính sẽ đem đuốc đến cứu chúng ta.”

“Binh lính ư, nhưng sao cô lại chắc chắn là họ sẽ đến cứu cô?”

Tôi cũng không phải đến từ thời này nên nhất thời cũng chẳng gọi công chúa gì hết mà cứ cộc lốc. Mà cái dáng vẻ của An Tư làm tôi thấy hơi buồn ngủ, mặc dù tôi cũng đã học qua sử sách và xem phim cổ đại nhưng vẫn không hiểu dáng vẻ của công chúa là như thế nào, dù sao sử sách phim ảnh cũng chỉ là người đương thời nghĩ ra chứ đâu ai xuyên về thời này được mà chứng kiến.

Dù tôi thấy dáng vẻ của An Tư có hơi mệt thật nhưng cũng khá là sang trọng, cảm giác như phong thái này không thể miêu tả hết bằng giấy mực câu từ hay là diễn viên nào có thể mô phỏng được. Đây là dáng vẻ, khí chất toát lên từ cốt tủy, trải qua bao nhiêu khổ luyện mới có thể có được phong thái này. 

Đáp lại sự nghi ngờ của tôi, An Tư nói: “Bởi vì lúc nãy ta đã để lại ám hiệu cho bọn họ.”

Lại còn ám hiệu, tôi thắc mắc hỏi: “Một công chúa như cô không phải nên ở lầu ngọc cung son, kẻ hầu người hạ, được bảo vệ chu đáo hay sao. Cô đâu phải thích khách mà đêm hôm khuya khoắc lại chạy ra cái nơi khỉ ho cò gáy này, lại còn để lại ám hiệu cơ chứ. Hay cô là pháp sư bắt ma giấu kín thân phận?”

Xem ra An Tư chỉ hiểu tám chín phần câu nói của tôi, nhưng tôi cũng kệ, dù sao hiểu đại khái là được rồi, xem ra ngôn ngữ hiện đại và cổ đại cũng có chút khác nhau. Trân trối nhìn tôi mấy giây, An Tư nói: “Ta không phải thích khách, cũng chẳng phải pháp sư gì. Ta là bị người ta hãm hại nên mới bị ma quỷ quấy phá đeo bám thế này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duyen-khoi-am-duong/16.html.]

Lí trí bảo mồm miệng hãy thôi không tò mò nữa, tìm cách quay về thời của mình và thoát khỏi mấy con ma này mới quan trọng. Thấy An Tư vẫn cứ bình chân như vại, tôi lại hỏi: “Này cô công chúa, cô không ngạc nhiên tôi làm sao mà lại trông giống y chang cô, và quần áo tôi mặc lại kì quái như thế ư?”

“Tôi không quan tâm!”

Nghe câu trả lời lạnh tanh của An Tư, tôi lại bất giác nhớ tới mấy câu trả lời ngớ ngẩn của nữ chính phim truyền hình mất não. Nhưng xem ra An Tư này không phải dạng mất não đâu, cô ta nhất định là một đầu một bụng mưu mô cho xem. Thời này khó sống tới như vậy, mà cô ta lại là công chúa An Tư nữa. Tôi đã từng học qua lịch sử của cô công chúa này, cô ta sống cuộc sống chẳng dễ dàng gì. Không biết lúc này có bị gả đi chưa nữa…

“Ô kê cô không quan tâm thì thôi vậy, nhưng tôi muốn nói là như thế này, tôi đến từ tám trăm năm sau, không biết vì sao lại bị xuyên về thời này. Không biết cô có cách nào giúp tôi quay về thời của tôi hay không?”

Tôi khuya tay múa chân, vừa nói vừa cầu trời khấn phật cho cô ta hiểu. Cô ta cụp mắt suy nghĩ mấy giây, sau đó lắc đầu nói: “Không có cách nào cả! Vạn điều trên đời này xảy ra điều có lí do và nhân quả của nó, đến lúc tự khắc sẽ có sắp xếp.”

Tôi kêu trời kêu đất trong lòng, bà cô công chúa này mê tín dị đoan à…

Tôi vừa mới há miệng định nói nhưng lại bị An Tư bụm miệng, cô ta lắc đầu ngụ ý bảo tôi im lặng. Cả hai cùng khẩn trương chờ cái thứ trên đầu đi tới, từ nãy giờ nó cứ quần thảo trên đầu chúng tôi. Vòng quanh vòng quanh khiến cho cây cỏ xao động tạo ra âm thanh xào xạc rợn người. 

“Tìm thấy mày rồi, An Tư công chúa, kẻ tội đồ.”

Cả tôi và An Tư đều giật b.ắ.n người, bất thình lình nắm chặt lấy tay nhau. Tôi đã sợ gần c.h.ế.t nhưng tay An Tư thì lạnh toát luôn rồi, tôi cũng không biết cô ta có sợ hay là như thế nào nữa. Thế này xem ra mấy con ma kia nhầm lẫn nhìn tôi thành An Tư công chúa rồi, chỉ là người giống người quá thôi.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì con ma lại nói tiếp: “Mày ngoài tạo nghiệp ra thì còn biết phân thân à, thú vị đấy.”

Thôi bỏ mẹ nhau rồi!

“Bây giờ làm thế nào đây, chạy hay là ngồi đây chờ chết?”

Tôi lay lay tay An Tư, gấp gáp hỏi. Ấy thế mà cô ta cứ dửng dưng như không, có vẻ như chuyện này đối với cô ta là chuyện hằng ngày hay sao ấy. Ngơ ngác nhìn dáng vẻ cuống cuồng của tôi, cô ta nói: “Yên tâm, binh lính của tôi nhất định sẽ tới. Con ma này không thể xuống hố này đâu, cái hố này là do tôi cho người đào mà.”

Rồi hiểu luôn, hóa ra là bẫy của cô công chúa này, đúng là không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Xem ra trí tuệ của người xưa không hề đơn giản đâu, đây đối đầu trực diện thì xem như tôi thua cô An Tư này rồi. 

“Vậy ra cô gặp con ma này mỗi ngày ư?”

Nghe hỏi, An Tư hất nhẹ mặt về phía căn nhà hoang rồi nói: “Đúng vậy, chúng nó bị phong ấn trong căn nhà ấy.”

Loading...