Duyên Khởi Âm Dương - 14
Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:57:06
Lượt xem: 427
Chương 14
“Này này 2 vị, cho tôi hỏi chút. 2 vị đang nói về tôi đấy à?”
Tôi cắt lời 2 người kia nói gì tôi chẳng thể hiểu nổi, nhưng câu trả lời của Thiên Phúc lại làm tôi sốc ngang, anh ta nói: “Đúng vậy, em là vợ cưới hỏi đàng hoàng của tôi. Chúng ta đã từng lạy trời đất thánh thần, giờ đây không có bất cứ thứ gì có thể thay đổi được.”
“Trừ phi thánh thần không còn chứng giám nữa!”
Mục Hồn đột nhiên nhả một câu lạnh tanh, Thiên Phúc có hơi bất ngờ, anh ta liếc xéo Mục Hồn: “Xàm xí, mày không biết lời thề trước thánh thần kia nặng như thế nào đâu. Một khi muốn xóa bỏ phải trả cái giá rất đắc. Không ai có thể tùy tiện cắt được nhân duyên như thế.”
Mục Hồn im lặng không nêu bất cứ ý kiến nào, mà Thiên Phúc cũng như không để ý nữa. Anh ta chắc chắn rằng việc tôi là vợ từ kiếp nào năm nào của anh ta là chuyện đã rồi, vĩnh viễn không có bất cứ thời gian hay ai có thể thay đổi được. Tôi không hề tin mấy loại chuyện kia, vì tôi cho rằng hôn nhân là chuyện pháp luật làm chứng, hoàn toàn không tin vào mấy thứ mê tín như này.
Mặc dù đến giờ tôi đã chứng kiến được rất nhiều chuyện ma quái, nhưng tôi vẫ không cách nào trầm mê vào chúng được. Nội tâm tôi đang đấu tranh rất là dữ dội, giằng xé không biết rốt cuộc là nên tin vào cái gì, tâm linh hay khoa học…
“Nếu như đã xong rồi thì tôi có thể đi chưa?”
Tôi bày ra bộ mặt rất không hề tò mò hay hứng thú gì về những chuyện mà bọn họ đã nói cả. Thiên Phúc chắn ngang đường tôi rồi hỏi: “Em không có chút hứng thú hay tò mò về những chuyện quá khứ ư?”
“Tôi cho rằng các vị đang đùa tôi, bởi vì tôi không có chút nào tin chuyện nhân duyên kiếp trước hay kiếp này gì cả. Tôi chỉ tin tình yêu đơn thuần xuất phát từ con người, đến hay đi đều do con người quyết định, chỉ có những kẻ hèn mới đi đổ thừa cho những nguyên nhân mê tín khác mà thôi.”
Tôi chắc nịch như thế, Thiên Phúc cười nhìn tôi nói: “Chẳng lẽ em vẫn nghĩ bản thân xấu xí hay nghèo hèn mà gần ba mươi năm nay không có lấy một người yêu em?”
Không nói thì thôi đi, nói đến đây tôi lại thật sự tò mò mà khựng lại, tôi phải công nhận Thiên Phúc là kẻ rất giỏi nắm bắt tâm lí của người khác, anh ta tiếp luôn: “Là bởi vì có những thiên sứ được thánh thần phái tới để ngăn cản bọn họ yêu em và đến với em. Nói cách như em thì chính là tôi đang được pháp luật bảo vệ quyền lợi của người chồng, để không bị em cắm sừng.”
“Này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duyen-khoi-am-duong/14.html.]
Tôi bực dọc hét to làm cả hai sửng sốt không ngờ tới, Mục Hồn thở hắc ra rồi liếc xéo Thiên Phúc: “Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Tao thấy mày nên về dưới hay lên kia điều tra lại rõ ràng nguyên nhân như thế nào rồi từ bỏ luôn đi, đừng có làm phiền cô ấy nữa, cũng bớt đi cái sự ảo tưởng của bản thân mình.”
“Này này 2 vị, bây giờ như thế này nhé. Tôi không dám tò mò bất cứ thứ gì nữa đâu, tôi sẽ quay về sống cuộc sống bình thường của mình. Nhưng mà 2 vị làm ơn để mấy con ma tránh xa tôi ra có được không, tôi sẽ vô cùng mang ơn về điều đó đấy. Làm ơn đi, chắc kiếp trước tôi g.i.ế.c người phóng hỏa hay sao để kiếp này nằm không cũng ăn đạn nữa vậy không biết.”
Ngay khi nghe tôi nói xong thì vẻ mặt của Mục Hồn rất chi là vô tội, nhưng mà Thiên Phúc lại không như thế. Mặc dù trông khuôn mặt anh ta hiền lành thánh thiện lắm nhưng mỗi khi nhớ lại những chuyện mà anh ta đã làm với cô dâu ma, và cũng chính anh ta mang tới những con ma đeo bám tôi thì tôi đã cảm thấy anh ta không bình thường thật.
“Tôi đi nhé?”
Dù sao tôi cũng rất tự khâm phục mình, gặp phải chuyện như thế mà vẫn có thể ung dung thoải mái hiên ngang đi về như vậy cũng thật là hết sảy.
“Làm ơn quản tốt mấy con ma của anh. Còn anh kia lỡ như có g.i.ế.c ai thì đừng có chỉ họ tới tìm tôi báo thù đấy, xin cảm ơn rất nhiều.”
Không thấy ai trả lời, tôi lo lắng quay lại nhờ vả, sau đó còn rất chi là trịnh trọng cúi đầu 90 độ cảm ơn. Mấy ngày sau đó ăn được ngủ được làm tôi còn tưởng đâu 2 ông anh thật sự đã giữ lời hứa quản tốt mấy con ma của mình. Ai mà ngờ đâu tôi lại quên mất là 2 ông thần kia làm gì đã hứa với tôi câu nào đâu mà giữ lời.
Đêm sau đó, nửa đêm không hiểu vì sao tôi lại tỉnh dậy ở một căn nhà hoang, sợ mất hồn mất vía, tôi lục lọi túi quần túi áo tìm điện thoại cầu cứu nhưng 2 túi trống trơn. Tôi không phải nữ chính trong phim ma mà lại tính làm anh hùng, tay không tất sắt khám phá bí mật. Tôi chỉ là một người bình thường và sống một cuộc sống bình thường, tôi có nhà có xe, cuộc sống sung túc chứ không phải rơi vào tuyệt vọng đâu mà lại làm liều để được ăn nhiều, vì vậy ý nghĩ thứ 2 hình thành trong đầu tôi đó chính là chạy.
Nhưng vừa mới quay đầu chạy bất kể phương hướng thì tôi đã sẩy chân ngã vào hố, đây giống như cái bẫy dùng bẫy thú vậy, bên trên thợ săn sẽ ngụy trang cỏ, nhưng khi bước vào sẽ lập tức sụp xuống hầm. May mắn cho tôi là bên dưới hố trống trơn chứ không có bất kì cái bẫy nào, nếu không thì tôi với con lợn rừng chắc là giống nhau như đút chứ không khác một tí nào đâu.
“Khỉ thật!”
Tôi chử thầm một tiếng, sau đó tranh thủ tìm đường lên để mà còn chạy. Này thì tôi hơi hối hận vì không nhìn phương hướng rồi, tưởng thế là hay hả Lê Như Phương. Lê Như Phương là tôi tự chửi tự nghe, may mà cái hố này không sâu nên vẫn dễ dàng trèo lên, chỉ lấy hai hơi là tôi trèo lên như khỉ vượn được rồi.
Ai ngờ tai bay họa gửi nó tới không kịp trở tay, vừa mới thoát khỏi bẫy thú thì đập vào mắt tôi lại là những cái bóng đen lờ mờ dưới trăng. Tôi thiếu điều ngã ngược xuống hố, cố mà nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, tôi nằm sấp luôn xuống đám cỏ mặc cho nỗi sợ sâu và côn trùng. Giờ này thì ma nó mới đáng sợ hơn, ít ra thì ngay lúc này tôi cảm thấy vậy, sau này thì không biết như thế nào.
Ngóc đầu như rắn, tôi nhìn thấy phía trước mặt có một tốp “trẻ em” đang nắm tay nhau quay thành vòng tròn. Tôi có thể nhanh chóng nhận ra bọn chúng là bởi vì bọn chúng không hề có bóng. Nhưng mà nếu không vì thế thì tôi cũng không tin làm gì mà nửa đêm thế này nhà ai lại cho trẻ con ra ngoài giữa đồng không m.ô.n.g quạnh này để chơi dung dăng dung dẻ cơ chứ.
Nhìn quanh quất thì tôi phát hiện ra phía sau tôi là ngôi nhà hoang đây, căn nhà này nó nằm lọt thỏm giữa cánh đồng tiêu điều vắng vẻ mà tôi nhìn muốn lòi mắt cũng không thấy ánh đèn của nhà nào. Đừng có ai hỏi tôi vì sao lại khẳng định đây là nhà hoang nhé, tôi đang sợ gần c.h.ế.t đây nè, tôi không có trả lời nổi đâu nha.