Duyên Khởi Âm Dương - 13
Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:54:40
Lượt xem: 462
Chương 13
“Đáng lẽ cô phải biết đủ, mày không nên động tới cô ấy. Cô biết cô ấy là ai và đối với tôi quan trọng như thế nào kia mà. Tôi đã trọn tình nghĩa với cô, bác sĩ cũng nói cô là những ngày tháng cuối cùng rồi đúng không.”
Cô dâu ma hừ lạnh một cái rồi mỉa mai nói: “Thiên Phúc, mày là thằng giả tạo nhất cuộc đời mà tao từng gặp. Thể loại ma quỷ như mày làm sao tao biết được bệnh ung thư của tao có phải do mày ban tặng hay không.”
Tôi kinh ngạc hết lần này đến lần khác, quay sang nhìn Thiên Phúc kia, trong lòng rất muốn anh ta lên tiếng phủ nhận nhưng không, anh ta chỉ im lặng như thể là ngầm đồng ý. Cô dâu ma rất đỗi bi ai, cô ta đổi trạng thái thành suy sụp chua xót rồi nói: “Đối với mày chẳng ai quan trọng hơn cô ta có đúng không. Vì cô ta mà mày có thể đánh đổi tất cả công đức, không màng làm bất cứ chuyện thất đức nào. Ngoài cô ta ra, bọn tao chỉ là là con kiến ngọn cỏ mặc cho mày giẫm đạp.”
Tôi nghe đến ngốc luôn rồi, đành khoát tay nói: “Khoan…từ từ từ từ. Mấy người nói cái gì vậy hả, tôi quen biết gì anh ta, liên quan gì đến mà cô cứ chỉ tay vào tôi mà nói như thể tôi là tội nhân thiên cổ vậy?”
“Mày chính là tội nhân thiên cổ!”
Cô dâu ma chỉ tay vào mặt tôi rồi nói, tôi tức xanh mắt mèo chửi lại: “Tội cái con mụ nhà mày, nói có sách mách có chứng nhé. Các người đều là ma quỷ chứ gì, ở đâu cũng có luật cả, tôi muốn xem các người làm hại đến tôi kiểu gì đấy.”
“Đi trước đi!”
Lúc này Thiên Phúc có vẻ sợ tôi nổi điên thì phải, anh ta cứ liên tục khều tay tôi rồi bảo đi trước. Mà cô dâu ma cũng chẳng dễ dàng gì buông tha, cô ta chế giễu nói: “Sao hả, mày sợ cô ta nhìn thấy bộ mặt ác quỷ của mày chứ gì.”
Câu này làm tôi tức ngược, vừa bước mấy bước liền ngồi thụp xuống rồi nói: “Được rồi, các người g.i.ế.c nhau đi. Đằng nào các người cũng đuổi cùng g.i.ế.c tận tôi chứ gì, đến đây đi.”
Ai mà ngờ câu này của tôi tự nhiên làm tôi rước họa vào thân, lúc này không chỉ một cô dâu ma mà mặt đất xung quanh đều nứt toát rồi trồi lên rất nhiều ma quỷ dị dạng khác, cứ như bọn chúng chỉ chờ mỗi câu này của tôi thì phải. Giờ thì tôi đã hiểu cái câu “vạ miệng” nó là như thế nào rồi.
Thiên Phúc lại đi tới chắn trước mặt tôi, anh ta lạnh lùng nói: “Sao hả, các người không sợ Mục Hồn sẽ ghi thêm tội hay sao mà lại muốn làm hại con người.”
“Cô ta không phải là con người, cô ta chính là tội nhân thiên cổ!”
Cả đám đồng thanh nói, tôi dựng tóc gáy, thầm nghĩ thôi thì mạnh miệng một lần bốc *** cả đời rồi. Không ngờ bọn này càng nói càng hăng, lại đồng thanh nói lớn: “Cô dâu của Mục Hồn chính là kẻ thù của chúng tôi.”
“Im miệng! Cô ấy là vợ của tôi. Dù là kiếp nào đi chăng nữa cô ấy vẫn sẽ là vợ của tôi.”
Thiên Phúc tức giận rồi, có thể thấy đây chính là giới hạn của anh ta. Mỗi câu chữ anh ta “phun châu nhả ngọc” đều như sấm rền, trán nổi đầy cả gân xanh. Tôi vô cùng bối rối, không thể hiểu bọn họ nói đến điều gì, tôi chỉ biết giờ tôi là kẻ thù của cái bọn ma quỷ này, và tôi cần phải tìm đường chạy nhanh nhất có thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duyen-khoi-am-duong/13.html.]
Tôi không biết bọn họ có bí mật gì, nhưng Thiên Phúc kia vẫn chần chừ không làm gì bọn ma quỷ, mặc dù tôi biết là anh ta không phải người thường. Nhưng mấy giây sau, tôi nghe mặt đất run chuyển dữ dội, cổ họng tôi nghẹn lại, cảm giác ngạt không thể thở được.
“Nhắm mắt lại!”
Thiên Phúc nói, đồng thời anh ta cũng đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tôi vội nhắm chặt mắt, cảm thấy anh ta đang dùng thứ “phép thuật bùa chú” gì đó, nhưng mà càng lúc tôi càng không thể thở được. Tôi thở dốc mấy cái rồi vội vã gỡ tay anh ta mà cắm đầu chạy về hướng mà tôi “cảm thấy” an toàn.
“An Tư…”
Thiên Phúc kia gọi với theo tôi với giọng điệu gấp gáp lo lắng, nhưng anh ta lại gọi cái tên mà Mục Hồn đã gọi, Trần An Tư. Tôi chạy không chút do dự và cũng không có ý định dừng lại, cứ chạy trong vô thức như thế cho đến khi tôi đ.â.m sầm vào thứ gì đó.
Thôi bỏ mẹ rồi!
Tôi nghĩ thầm, nghĩ rằng lần này tiêu rồi. Nhưng không, thứ mà tôi đụng phải tuy rất lạnh lẽo nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thứ đó đang đưa tay ôm tôi vào lòng rồi thều thào nói: “Không sao! Tôi ở đây rồi, em sẽ không sao đâu.”
Khoan! Dừng lại khoảng chừng là…3 giây. Sao cái giọng này nghe quen vậy trời, lúc này tôi mới len lén mở mắt ra nhìn. Hóa ra tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, chạy mấy thứ kia thì lại va vào tên Mục Hồn khét tiếng. Kiểu như tới số c.h.ế.t rồi thì cho dù là có chạy đằng trời thì cũng phải chết.
“Để tao xem người phụ nữ mà chúng mày giành giật có thể sống yên được hay không.”
Tôi đang ở trong lòng của Mục Hồn mà vẫn nghe cái giọng lạnh lẽo của cô dâu ma, tôi bất giác run lên một cái, mà điều này dường như Mục Hồn có thể cảm nhận được, anh ta nói: “Người ở trong tay tôi, xem ai có thể tới giành?”
Mục Hồn vừa mới dứt tiếng đã thấy âm thanh ồn ào, những tiếng nện xuống nền như tiếng guốc gỗ lộc cộc. Nhưng rất nhanh sau đó, chỉ khoảng mấy giây thì đã nghe cô dâu ma hét lên một tiếng kinh hoàng. Âm thanh ấy vừa như đau đớn, kinh ngạc lại như thế hận thù thấu tới tâm can, nói chung tôi thật sự rất khó chịu khi nghe thấy âm thanh kia.
Một âm thanh do cô dâu ma tạo ra, kéo theo vô vàn những tiếng kêu la rên khóc khác khiến cho nơi đây hệt như địa ngục hành hình. Tôi không dám nhúc nhích cũng chẳng biết làm gì nên chỉ đành đứng im chờ đợi. Sau khi cơn la hét qua đi, Mục Hồn mới quyến luyến thả tôi ra rồi lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao, vẫn ổn cả. Nhưng những chuyện thế này là sao vậy?”
Mục Hồn chưa kịp trả lời thì Thiên Phúc bên kia đã bực dọc đi tới, anh ta nói: “Mục Hồn, mày không bảo vệ được cô ấy đâu. Ngay cả việc bắt hồn đi mà mày còn không làm tốt được để nó quay lại hại An Tư thì mày sao có thể bảo vệ cô ấy được.”
“Câm đi đồ cướp vợ. Nếu như mày không biết cắt đuôi An Tư thì sao cô ấy lại theo mày đến đây để suýt nguy hiểm chứ.”
Mục Hồn bật lại với giọng điệu lạnh tanh, Thiên Phúc không đồng ý, anh ta nói: “Bản lĩnh của tao mày còn nghi ngờ gì, nếu như một khi có tao ở đây thì dù có là Thiên Vương hay Diêm Vương thì cũng không thể làm hại được cô ấy. Càng huống hồ mày mới là người cướp vợ, cô ấy vốn là người vợ đã được tao cưới hỏi đàng hoàng.”