Duyên Khởi Âm Dương - 1
Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:49:44
Lượt xem: 926
Duyên Khởi Âm Dương – Chương 1
“Lúc nhỏ tôi thường nghe mẹ dặn rằng chỗ chúng ta có rất nhiều nhiều mồ mả, mồ hoang cũng rất nhiều, cho nên khi đi ngang qua mồ mả thì tuyệt đối không được hái hoa hay nhặt bất cứ thứ gì bên cạnh mồ, đặc biệt hơn chính là không được khen người trong ảnh đẹp. Bởi vì như vậy rất dễ bị dính duyên âm!”
Tôi tên là Lê Như Phương, năm nay hai mươi chin tuổi. Một cái tuổi mà người ta đã chồng con đuề huề thì tôi, một đứa ế truyền kì sau hơn năm năm chưa có mối tình nào. Trước đây tôi cũng có vài mối tình nhưng chỉ đến và đi trong chớp nhoáng, không biết là vì lí do gì. Và tôi đương nhiên không phải là đứa con gái mới lớn bồng bột, tin vào những chuyện hoang đường. Nhưng tôi lại đi hái một bông hoa đang nở rộ bên cạnh ngôi mộ hoang.
Tôi có một cửa hiệu áo cưới trong một con phố nhỏ, tôi là một thợ may áo cưới. Sáng hôm nay có một vị khách rất lạ đến cửa hàng, anh ta đặt tôi may một chiếc váy cưới cho cô dâu. Cô dâu không đến, chỉ có anh ta và một tấm ảnh, nhìn thấy cô gái trên tấm ảnh tôi bèn không nén nổi tò mò mà hỏi: “Vợ của anh hình như…là bệnh nhân ung thư đúng không?”
Nhìn tấm ảnh cô gái đã rụng hết tóc với gương mặt phờ phạc hốc hác trên ảnh, anh ta đột nhiên rơi vào trầm tư, sau mấy phút mới miễn cưỡng gật đầu. Tôi lại hỏi: “Anh không có số đo chính xác, tôi chỉ sợ may không được đẹp. Hay là như này, tôi không ngại đâu, tôi có thể theo anh đến tận nhà để lấy số đo.”
“Không được!”
Thấy thái độ cương quyết không suy nghĩ của anh ta, tôi đột nhiên nhớ lại thời gian tấm ảnh kia được chụp lại là khoảng 4 năm trước thì bắt đầu nghi ngờ. Thời gian lâu như vậy đối với bệnh nhân ung thư hóa trị thế kia…
Tôi không nói ra vì sợ làm đối phương đau lòng, bèn nói: “Thôi được, anh cứ nói chiều cao và cân nặng của cô dâu, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi bắt tay vào làm ngay lập tức, hẹn là nửa tháng sẽ hoàn thành. Nhưng nay đã là hai mươi ngày vẫn không thấy anh ta đến lấy áo cưới, tôi gọi mấy cuộc nhưng lại thuê bao. Nghĩ thầm lẽ nào mình bị lừa hay sao, cũng tại ngày hôm đó mềm lòng mà không lấy tiền cọc, chắc bị ai chơi một vố rồi.
Vốn dĩ định cho qua, dù sao không đến lấy thì tôi bán đi cũng được. Nhưng không hiểu sao mấy đêm liền tôi cứ trằn trọc không yên, tâm thì cứ mộng mị linh tinh, bắt đầu nghĩ đến việc đi tìm. Tra thử địa chỉ anh ta để lại thì không phải địa chỉ ảo, tôi mang theo áo cưới đến nhà tìm anh ta.
“Cho hỏi cô tìm ai vậy?”
Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, tôi nở một nụ cười thân thiện nhất có thể rồi nói: “Dạ cháu đến giao áo cưới cho anh ***.”
Vừa nghe xong câu này, người phụ nữ sốc đến mức ngã quỵ. Tôi cũng sốc không kém đỡ bà rồi cuống quýt hỏi: “Cô, cô làm sao thế?”
Bà ta sốc lắm, mãi một lúc mới định thần lại, bà nói: “Con trai tôi nó c.h.ế.t lâu rồi, c.h.ế.t năm năm trước rồi.”
“Gì cơ ạ, cô đang đùa cháu có phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duyen-khoi-am-duong/1.html.]
Tôi sốc lắm, nếu như nói cô dâu c.h.ế.t rồi thì tôi còn tin, chứ nói chú rể c.h.ế.t nay đã năm năm thì đánh c.h.ế.t tôi cũng không tin được. Chưa đầy một tháng trước tôi còn gặp anh ta sống sờ sờ kia mà, lẽ nào tôi đã gặp ma vào giữa ban ngày ban mặt ư. Người phụ nữ mếu máo nói: “Cô đùa cháu làm gì chứ, ai lại đi trù ẻo con trai của mình.”
“Không phải, cô ơi là như này…”
Sau khi nghe tôi kể xong sự việc kia thì mặt bà ta trắng bệch, bà ta nói: “Người yêu của nó…con bé cũng hấp hối ở trong bệnh viện sắp đi rồi. Bác sĩ bảo là không kéo dài được mấy ngày nữa đâu.”
Tôi để lại chiếc áo cưới nhưng không vội lấy tiền, bà ta còn tôi ngày mai đến cùng bà đi đến bệnh viện thăm cô dâu, xem thử rốt cuộc mọi chuyện như thế nào. Trên đường về tôi luôn suy nghĩ, có lẽ bà ta đã biết trước điều gì đó, hoặc không chỉ mình tôi là người nhìn thấy anh ta.
“Cô gì ơi, mở cửa cho tôi với.”
Tôi đang ngủ trên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, bởi vì tôi ít khi về nhà mà ngủ ở cửa tiệm để dễ dàng cho việc khách cần ghé. Đêm nay cũng như mọi khi, có người gõ cửa, nhưng rõ ràng số điện thoại của tôi in trên biển hiệu cơ mà, sao không gọi mà đập cửa cơ chứ?
“Ai thế này…”
Tôi ngáp ngủ ngồi dậy, với tay lấy điện thoại xem thì…đã qua 12 giờ đêm rồi.
Sao không gọi nữa vậy…
Tôi đột nhiên cảnh giác, nhớ tới rất nhiều lời mẹ dặn về ma quỷ nên cũng không dám lên tiếng. Tôi vốn là người tín Phật, đặt biệt là mỗi khi sợ ma thì liền lấy quyển kinh trên đầu giường ra đọc, cũng không biết là có linh nghiệm hay không nhưng nó đã trấn an tinh thần của tôi rất nhiều lần.
Đọc một hồi vẫn không thấy ai gọi nữa, nhưng lại tò mò, vì vậy tôi đã ôm theo quyển kinh rón rén đi ra ngoài cửa xem thử. Ghé mắt qua lỗ nhỏ cửa, tôi nhìn thấy một người đàn ông, anh ta đang đứng chờ bên ngoài. Lúc nhìn thấy anh ta thì tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh ta còn đứng bên cạnh chiếc xe oto, và nhìn mặt mũi rất là con người.
Nghi thần nghi quỷ, nếu không mở cửa gặp khách thì chẳng phải là mất mối hay sao chứ. Chỉnh trang lại đàng hoàng, tôi ôm theo cuốn kinh mở cửa. Người đàn ông nọ cười một cách lịch sự, nhưng khi thấy quyển kinh trên tay tôi thì nụ cười kia sượng lại. Tôi nhận ra nên cười khổ rồi giấu cuốn kinh ra sau lưng và hỏi: “Anh cần gì ạ?”
“Tôi đến để trả tiền áo cưới mà tôi đã đặt may cho vợ mình. Lẽ ra hẹn cô đến lấy từ mấy hôm trước nhưng mà tôi bị vướng chút việc hôm nay mới lên được và phát hiện cô đã đến nhà tôi giao rồi. Cho tôi gửi cô tiền nhé, cám ơn cô rất nhiều.”
Nghe người đàn ông thì tôi đột nhiên nhớ ra là tôi đã làm việc với người đàn ông này rồi, chỉ trách tôi quá đãng trí mà thôi. Người đàn ông đã bỏ tiền trong phong bì, rất là tinh tế. Lịch sự là lịch sự, nhưng trong làm ăn vẫn là cần quy tắc, dù sao tiền bạc vẫn phải đếm mới được, tránh về sau lại xích mích không hay. Mở phong bì ra đếm qua, những tờ tiền cò xanh mệnh giá 500 nghìn phẳng phiu, đếm qua thì vừa đủ.
Sau khi chào người khách kia, tôi quay vào ngủ một giấc đến sáng.
Hôm sau tôi bị chuông điện thoại đánh thức, là người phụ nữ kia hẹn gặp tôi cùng đến bệnh viện. Mặc dù không hứng thú lắm nhưng nghĩ tới tiền áo cưới chưa lấy thì hăng hái hơn hẳn. Đến lúc định lấy tiền trong phong bì ra để vào túi xách thì tôi lại chưng hửng, bởi vì những tờ tiền tôi nhìn thấy tối qua bây giờ đều đã biến thành tiền âm phủ.