Ánh mắt Thẩm Yến Tiêu sáng rực lên, tràn đầy hi vọng chờ đợi.
chỉ mỉm nhẹ, bước lên một bước, hành lễ ngay ngắn:
“Thần nữ… nguyện ý!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Tuyết Đường!”
Hy vọng trong mắt Thẩm Yến Tiêu vỡ tan thành từng mảnh, tiếng mang theo đau đớn:
“Sao nàng chịu? Nàng quên ? Quên tình nghĩa thanh mai trúc mã, quên…”
“Tướng quân!”
Ta lạnh lùng cắt ngang.
“Hôm tướng quân khải trở về, trả bộ vật dụng của tướng phủ và rõ: từ nay sẽ đặt chân tướng phủ nửa bước.
Tướng quân… quên ?”
Thân hình cao lớn của run lên bần bật.
“Là ép nàng ?
Hắn còn nhỏ hơn nàng ba tuổi, nàng nghĩ thể trông cậy ?”
Ánh mắt tối sầm, đầy hằn học khi quét qua Tạ Phong Hồi đang yên phía :
“Hắn chỉ là một hoàng tử vô danh Hoàng thượng sủng ái. So với – mang vai chiến công hiển hách, hôm nay sẽ phong Đại tướng quân vương! Tuyết Đường, đừng hồ đồ!”
“Thẩm Yến Tiêu!!”
Hoàng thượng quát lớn, giọng giận dữ vang dội cả đại điện.
Ngài phất tay, một xấp tấu chương rơi bịch xuống mặt – là tố cáo vì cứu Tống Huyền Âm mà bỏ mặc tính mạng binh sĩ.
“Ngươi thật sự kiêu ngạo đến mức coi rẻ con trai trẫm?
Dù Phong Hồi kém cỏi thế nào, cũng là con ruột của trẫm.”
“Đại tướng quân vương? Là do ngươi tự phong ? Sao luôn để ngươi lên ngai của trẫm?”
Toàn bộ bá quan trong điện đều quỳ rạp, ai dám thở mạnh.
“Hoàng thượng bớt giận!”
“Bớt giận?”
“Trẫm một vị võ tướng kiêu căng ngạo mạn đến mức tưởng giang sơn của trẫm thì sụp đổ! Kiêu ngạo đến mức chỉ thiếu đem gươm kề cổ trẫm thôi!
Trẫm còn dám sống sót, cảm ơn nương tay !”
Thẩm Yến Tiêu run rẩy, đầu gục sát xuống nền, giọng khàn khàn:
“Thần dám, xin Hoàng thượng minh xét.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duy-chieu-tuyet-duong/8.html.]
“Cút! Trẫm sợ nếu ở đây lâu hơn, trẫm sẽ giận quá mà g.i.ế.c ngươi.
Phụ ngươi – Thẩm lão tướng quân, mẫu Tuyết Đường – Triệu đại tướng quân, nếu ở suối vàng , chắc cũng sẽ mắng trẫm là hôn quân.”
Thẩm Yến Tiêu dám tin, ngẩng đầu lên Hoàng thượng, nhưng ngay lập tức thị vệ lôi ngoài.
Trước khi rời khỏi đại điện, đầu , ánh mắt mang theo cầu xin và hối hận sâu sắc .
– chẳng buồn đáp lấy một ánh mắt.
14
Hoàng thượng điều hòa thở, liếc mắt Tạ Phong Hồi – kẻ đang vẻ ủy khuất – trong mắt thoáng qua chút áy náy:
“Phong Hồi phụ kỳ vọng của trẫm, tổ chức lễ tế đại điển cực kỳ mỹ.
Trẫm vốn thấy con tuổi còn nhỏ, định để con thoải mái chơi bời vài năm. Nào ngờ tấm lòng yêu thương của trẫm coi thành sự lạnh nhạt, vô tình của phụ .
Thôi , cũng đừng nghỉ ngơi nữa. Ngày mai đến Hộ bộ, theo Lý đại nhân điểm soát quốc khố và thuế vụ .”
Tạ Phong Hồi cúi đầu che giấu ý nơi khóe môi, giọng mềm mại đáp lời:
“Nhi thần tuân chỉ.”
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của bộ văn võ bá quan khác hẳn .
Vị Tam hoàng tử xuất thấp kém, vốn nhắc tới, nay rốt cuộc bước ánh sáng.
Ánh mắt bọn họ khẽ dịch chuyển, cuối cùng dừng – một cô gái mồ côi xuất tướng môn, bỗng như tỉnh ngộ.
Triệu Tuyết Đường – cô gái tướng môn mồ côi, hoàng gia nuôi dưỡng.
Theo lý, cô gái “ân điển” của hoàng gia như , vốn nên chỉ ban thưởng y phục, trang sức lụa là, gả cho một nhà quyền quý phù hợp là đủ.
… giống những “kim tước ngọc diêu” nuôi dưỡng đến mục nát trong thâm cung.
Thái hậu – che chở – từng xem là chim hoàng yến để nhốt trong lồng son.
Bà dạy học cùng các hoàng tử, học thuật đế vương, rèn luyện mưu trí.
Bà lấy danh nghĩa “thăm cũ”, hằng năm để quân doanh, cùng những cựu thuộc hạ của phụ mẫu gói sủi cảo, bàn luận binh pháp.
Khi quốc khố cạn kiệt, bà âm thầm ủng hộ mặt, hợp sức cùng các tiểu thư thế gia quyên góp quân nhu mấy chục vạn lượng, để danh chấn thành.
Đến hôm nay, khi sánh đôi cùng Tam hoàng tử, bọn họ mới chợt bừng tỉnh:
“Có lẽ hoàng đế từng chọn Tam hoàng tử, nhưng Thái hậu… cùng Triệu gia – Thẩm gia chắc chắn chọn Triệu Tuyết Đường.”
Những quan văn vốn giỏi “gió chiều nào theo chiều ” lập tức bắt đầu âm thầm chuẩn , tìm lý do để “lên thuyền” Tạ Phong Hồi.
Còn đám võ tướng?
Vân Sách và Hàn Tiếu – hai từng Tống Huyền Âm ly gián, từng khinh miệt – giờ lặng.
Khi sự thật, khi nhận cứu họ chính là , còn truy cứu cũ mà cầu tình Hoàng thượng… bọn họ cúi đầu, gương mặt tràn đầy nhục nhã và hổ thẹn.