Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 57: Hái Một Đóa Sách Mã Giúp Em Đi
Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:47:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
*Hoa sách mã trong tiếng Di tức là hoa Đỗ Quyên, mang ý nghĩa ‘hoa chào đón khách’.
Ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa.
Sau khi câu đó, căn phòng chìm im lặng. Tiếng mưa rơi rả rích như kim châm da thịt, Tống Chiêu tự nhạo , gì mà mất mác, đây chẳng là kết quả cô .
Tay Tố Mộc Phổ Nhật vẫn đặt mắt cô, lông mi cô run rẩy, như đang giữ chặt một con bướm bay . Hốc mắt Tống Chiêu khô khốc nước mắt, thế là , cô nên nữa.
Rất lâu , cô lấy thở, giơ tay kéo tay , nhưng Tố Mộc Phổ Nhật thu tay .
Anh mắt Tống Chiêu nữa, ngay cả cơ thể cũng né tránh, sợ thấy một chút chán ghét nào từ ánh mắt cô.
"Anh vẫn luôn nhớ lúc nhỏ em , điều em mong nhất là một mái nhà, luôn nghĩ, cho em một mái nhà như thế là đủ ."
Những món đồ nội thất trống rỗng đó, chất đầy sự cố chấp đúng cách của , cơ thể Tố Mộc Phổ Nhật sụp đổ từng chút một, ánh đèn, thấy bóng Tống Chiêu, gần đến mức ngay bên tay .
"Em đúng, Tống Chiêu, em rốt cuộc gì, em quen những ai, buông bỏ chuyện gì... Không nên để em lựa chọn."
Tống Chiêu cảm thấy trái tim như nhét một nắm bông gòn, ngay cả cổ họng cũng nghẹn , bóng lưng chìm xuống nặng nề như một ngọn núi mà nên lời đáp .
"Em luôn bản thể hòa nhập với thảo nguyên, thật , cũng , thể hòa nhập với quá khứ của em."
Anh cúi đầu, chà xát sạch vết bẩn vàng sẫm của povidone đầu ngón tay, hàm khẽ động, c.ắ.n chặt nỗi đau và sự cam tâm thể thốt .
Không cam tâm. . . . . . Một đàn ông thất bại nhất, và bất lực nhất, chính là khi đối diện với yêu, chỉ còn sự cam tâm của một mối tình đơn phương.
Nếu như Thiên Thần Cách Lý thể nhân từ hơn một chút, cho phép họ trùng phùng sớm hơn một chút, nếu như thể cùng cô trải qua những biến động đó, nguyện ý trả giá bằng cả sinh mạng, dù đổ hết máu, cũng còn hơn kết quả của ngày hôm nay.
Tô Mộc Phổ Nhật gian nan : "Anh giữ em , cứ nghĩ rằng yêu em, nhưng Tống Chiêu , lẽ Bảo Âm đúng một điều, đối với em. . . . . . cũng khả năng chỉ là sự áy náy."
Tống Chiêu sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Anh thấy bộ dạng chật vật nhất của em hồi nhỏ, em cứu , thề sẽ báo đáp, nên khi em biến mất, vẫn luôn thể buông bỏ. bây giờ, cho em tất cả những gì thể cho, em cần nữa. . . . . ."
Nước mắt của ai đó rơi xuống mu bàn tay, lau thật nhanh, thậm chí còn mong Tống Chiêu tát thêm một cái nữa, để cắt đứt những lời lẽ thể cứu vãn , nhưng cô chỉ lắng , hoặc là, cô những điều từ lâu .
"Xin . Đi vòng một vòng lớn như , đến cuối cùng mới nhận rằng dụ dỗ em một con đường sai lầm."
"Tống Chiêu, em thể đến bất cứ nơi nào em , sẽ ngăn cản em nữa."
Tống Chiêu ngay dại , tâm bản nuốt xuống nôn , cô gật đầu, một cái, một cái nữa, đó bật .
Tiếng lan rộng trong khí ẩm ướt, cùng với những giọt mưa ngoài cửa sổ b.ắ.n tung tóe thành nước.
"Không ."
Gió thổi tung cửa sổ, cuốn ầm ầm, che giấu sự run rẩy trong thở.
, đây là Hồng Kông, để chia cắt hai , cần nâng lên mức cái c.h.ế.t.
Những thứ tưởng chừng như gắn bó chặt chẽ, kéo dài hơn cả núi cao như tình yêu và nỗi đau, thực chỉ cần một bên buông tay, là thể dễ dàng cắt đứt.
Hóa mối quan hệ giữa hai đơn giản đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duoi-ngon-nui-cao/chuong-57-hai-mot-doa-sach-ma-giup-em-di.html.]
Tống Chiêu cúi đầu, hít thở từng thật sâu. Cái lạnh thấu xương của đêm mưa bao trùm lên, tiếng động cực lớn như bia mộ bổ đôi và tiếng cây bạch dương rung lắc xen lẫn , nhưng cô đáp lời một cách suôn sẻ, như thể cô thật sự khát khao điều từ lâu.
"Không , là giúp em tìm thầy Thiên táng, em tha thứ cho ."
Tô Mộc Phổ Nhật gắng gượng cử động cơ mặt cứng đờ, đáp tiếng của cô, "Thế thì ."
Tô Mộc Phổ Nhật rời khỏi căn phòng.
Nhìn vị trí , trái tim Tống Chiêu sụp đổ, cô tự nhạo báng sự tham lam của , những buột miệng lựa lời, nhưng nghĩ rằng sẽ bao dung hết đến khác. Điều chẳng là chiều mà sinh kiêu ?
Mọi thứ giữa cô và Tô Mộc Phổ Nhật đều may mắn nhờ việc nắm giữ buông. Anh xoay quanh cô, kiên định đổi, coi những điều nhỏ bé của Tống Chiêu còn quý giá hơn tất cả những gì , đoạn duyên phận lẽ kết thúc từ lâu , vẫn luôn là do một níu kéo.
Nhớ cái đêm tái ngộ , Tống Chiêu ngẩng đầu lên, bầu trời đêm hề khỏi lửa
Hết thảy đều kết thúc.
......
Mưa kéo dài suốt hai ngày, Tống Chiêu cạnh cửa sổ ngoài, bên cạnh là hành lý chuẩn sẵn từ lâu.
Hai ngày nay, hầu như cô gặp Tô Mộc Phổ Nhật, sớm về muộn, luôn trở về lúc nửa đêm, Tống Chiêu thường giật tỉnh giấc ban đêm. Đôi khi cô thấy động tĩnh trở về, động tác nhẹ nhàng xuống bên cạnh cô. Cô mở mắt, cứ xem như bản hề .
Thoáng cái, trời tối sầm, cô thở dài một tiếng đóng cửa sổ , chợt thấy đèn xe từ xa dần dần tiến gần.
Tô Mộc Phổ Nhật rũ bỏ nước mưa , dậm chân ngoài cửa một lúc mới bước nhà, khi ánh mắt hai chạm , cả hai đều sững sờ. Tống Chiêu ngờ hôm nay về "sớm như ".
Mỗi bước mỗi xa
Tô Mộc Phổ Nhật bước , xoa xoa hai tay, dường như điều gì đó, nhưng khi há miệng, cúi đầu xuống, lấy một chiếc túi ni lông từ trong túi áo. Bản ướt sũng gần hết, nhưng bảo vệ những thứ bên trong, gỡ từng lớp , để lộ một xấp tiền mặt, danh và t.h.u.ố.c cấp cứu vết thương.
"Anh tìm cho em một chỗ trú ở Tân Thành."
Tống Chiêu ngạc nhiên: "Làm em sẽ ?"
Thật Tô Mộc Phổ Nhật từ lâu , luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Tống Chiêu, sẽ bỏ sót sự tập trung đột ngột nảy sinh ở cô — TV chiếu tin tức, cô chỉ xem như cho , rõ từ ngày nào, tất cả tin tức về Tân Thành, cô đều xem nghiêm túc.
Rồi đó, ban đêm cô cũng bắt đầu ngủ yên.
Chưa từng cô bất kỳ mối liên hệ nào với Tân Thành, lẽ nào nào đó xuất hiện ở đó? Anh hèn nhát mà lo lo , nhưng những vết sẹo Tống Chiêu, rõ ràng nhắc nhở rằng cô trải qua những nguy hiểm như thế nào.
Tô Mộc Phổ Nhật nhét đồ tay cô: "Anh rút một ngàn tệ cho em, đủ . Nếu gặp khó khăn, em cứ gọi điện cho bất cứ lúc nào."
"Em tiền." Tống Chiêu nhẹ nhàng đẩy , một ngàn tệ là tiền nhỏ.
"Cứ cầm lấy . Anh em cùng, đây là tất cả những gì thể giúp em."
Nhét đồ lòng bàn tay cô, Tô Mộc Phổ Nhật cúi đầu định , Tống Chiêu thấy lòng chua xót, nhịn từ phía ôm chầm lấy .
Hơi nước ẩm ướt thấm qua lớp vải quần áo.
"Đây ý gì?" Anh cứng đờ hỏi, cả gần như sắp tan vỡ trong sự đẩy đưa và từ chối qua .
Tống Chiêu nhắm mắt , một cách ích kỷ, cô dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Trên đời từng đợi chờ cô mà cần báo đáp như , là ông trời ban ân, nhưng cô thể trái lòng , những việc , thể .
Có lẽ những sinh gắn liền với sự xáo động, cơ thể lấp đầy gió, dù khao khát cắm rễ đến mấy, thì vẫn luôn định là phiêu bạt.
Hai tay Tống Chiêu chậm rãi buông , khi cô lùi , Tô Mộc Phổ Nhật đột nhiên , kéo cô trở vòng ôm.