Bây giờ  gửi tin nhắn qua, cũng   bên  là mấy giờ, chắc là chiều tối .
[Xin , tối qua em ngủ quên mất.]
[Bên em bây giờ là buổi sáng, sắp  học .]
[Muốn hỏi , hè    về ?]
Bên  nhanh chóng gửi tin nhắn : [Về.]
[Khi nào  về thì liên lạc với em nhé? Em mời  ăn cơm.]
[Được.]
Kết quả là  đợi đến hè, hai ngày . Thẩm Tây Giang nhắn tin hỏi : [Em đang ở ?]
[Ở trường ạ. Sao  ?]
[Ký túc xá ? Anh đến tìm em.]
[Anh về  ? Em  ở ký túc xá, em đang ở cổng trường.]
Vừa gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu lên  thấy Thẩm Tây Giang  ở cổng trường. Anh   lúc  đầu . Tóc  cắt ngắn hơn, mặc áo phông, trông tràn đầy sức sống hơn so với mùa đông.
Chúng  bước về phía , kìm nén sự xúc động trong lòng,  ôm . "Em ăn cơm ?"
"Chưa."
"Đi ăn cơm  ."
Chúng  gọi vài món ăn gia đình ở quán ăn gần trường. "Sao   đột nhiên về nước? Bên đó các   nghỉ  ?"
"Chưa."
"Ồ."
Anh ngẩng đầu : "Em  tìm  mà."
"À, đúng . Em chỉ  hỏi , tiền viện phí cho em trai em  viện là  ứng   ?"
Thẩm Tây Giang nhướng mày,   gì, coi như thừa nhận.  lấy điện thoại : "Em  tìm  việc  thêm, kiếm  một ít tiền, trả   mười nghìn,  còn  em sẽ trả dần."
Nói xong liền chuyển khoản cho  mười nghìn,  thậm chí còn   điện thoại.
"Em tìm , chỉ vì chuyện  thôi ?"
"Vâng."
Thẩm Tây Giang im lặng ăn cơm,   gì nữa. Hình như  vui .  dè dặt hỏi một câu: "Anh  bạn gái ?"
"Chưa."
"Ồ."
Trong lòng mừng thầm. Nếu  cố gắng một chút,  lẽ chúng   thể ở bên .
17
Ăn cơm xong, trời  sắp tối. Thẩm Tây Giang    , nhưng cũng  đề nghị sắp xếp gì khác. Rất ngại ngùng.  đành : "Chúng   dạo sân vận động ,  cũng  nửa năm , xem  gì  đổi ."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Thẩm Tây Giang gật đầu.
Hai chúng   dọc đường chạy, đều   gì, bầu  khí kỳ lạ.  buột miệng : "Em chia tay . Sau khi    lâu thì chia tay."
Thẩm Tây Giang ngạc nhiên  .
Xem    . Cũng đúng,      chứ. Lại một trận im lặng.
Chúng  đột nhiên đồng thời lên tiếng:
"Anh..."
"Em..."
"Anh   ..."
"Em   ..."
 nhún vai: "Thôi , em  ."
"Em  thể theo đuổi  ?"
Thẩm Tây Giang cắt ngang lời . "Anh  ."
"Ồ."
"Em  thể  bạn gái  ?"
"Có thể chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duoi-anh-sang-moi-tinh-yeu-cu-da-lui-tan/p9.html.]
 gần như  do dự,  dừng ,  suy nghĩ mà . Thẩm Tây Giang  xong liền bật .
Anh  rạng rỡ quá,  lấy mu bàn tay che  mới miễn cưỡng kìm nén  khóe miệng.  khó hiểu: "Có gì buồn  ?"
"Vui thôi."
"Được , em cũng ."
18
Đang lúc  suy nghĩ xem tiếp theo nên nắm tay  ôm thì vai     khoác lấy. Lục Hoài Chu khoác vai  như  tuyên bố chủ quyền: "Tây Giang về  . Sao cũng   tiếng nào,  em  tụ tập một chút chứ."
 hất tay Lục Hoài Chu ,   vẫn  giải thích với Thẩm Tây Giang: "Con gái đều như  đấy, đang giận dỗi  thôi."
"Lục Hoài Chu, chúng   chia tay ."
Nói xong câu ,  trốn   lưng Thẩm Tây Giang. Lục Hoài Chu  túm lấy  nhưng  Thẩm Tây Giang chặn . Lục Hoài Chu tức giận: "Chuyện vợ chồng chúng ,  xen   gì?"
Thẩm Tây Giang tức đến bật : "Ai là vợ chồng với , Giang Hạ bây giờ là bạn gái ."
Lục Hoài Chu vẻ mặt  thể tin : "Giang Hạ,   em  với  là em và Thẩm Tây Giang   quan hệ gì ?"
"Trước đây là  , bây giờ  ."
"Đồ chó má."
Thẩm Tây Giang đ.ấ.m một cú  mặt Lục Hoài Chu, hai  đánh .
"Thẩm Tây Giang,  chạy đến nhà Giang Hạ  lý do, chẳng lẽ   là  cướp  yêu của  ?"
"Là do chính    trân trọng, Giang Hạ sớm nên đá , tên khốn nạn ."
Cuối cùng  cũng kéo hai  . Lục Hoài Chu chống hai tay lên đầu gối   dậy nổi.
Anh  ngẩng đầu lên  một cách hung dữ: "Thẩm Tây Giang,   khốn nạn,    cho Giang Hạ  chuyện   vị hôn thê ."
Thẩm Tây Giang cứng , nắm tay : "Không  việc của ."
Nói xong,  dắt   về phía . "Giang Hạ,    vị hôn thê, chỉ là đối tượng mà gia đình   kết hôn thôi."
"Trước đây  cãi  với gia đình, là vì chuyện  ?"
"Ừ."
"Bây giờ  lành , vì  đồng ý  ?"
"Trước đây  khi em từ chối ,   gặp cô  một . Chúng   thỏa thuận, chỉ giả vờ cho gia đình xem thôi."
"Ồ, em  ."
19
Không lâu ,   gọi là vị hôn thê , Tạ Vân Vân,  tìm đến . Cô    đồ hiệu, trang điểm  tinh xảo. So với kiểu trang điểm nhẹ nhàng của , giống như phượng hoàng so với gà. Tuy rằng, ví von   bất lợi cho bản  .   khách quan.
Tay cô  đặt hờ hững  bàn,   với vẻ khinh bỉ.
"Cô chính là Giang Hạ."
"Biết quan hệ của  và Thẩm Tây Giang chứ?"
"Cô  xem."
" là vị hôn thê của  ."
"Ồ."
"Cô   gì   ?"
"Nói gì? Thẩm Tây Giang  hai  chỉ giả vờ, để ứng phó với gia đình thôi."
"Nếu    sẽ kết hôn với Thẩm Tây Giang thì ."
"Ồ, cô hiểu   ? Biết sở thích của   ?"
Tạ Vân Vân khoanh tay: "Sao nào? Cô  hiểu   ? Muốn đánh  điểm yếu tình cảm với ?"
"Tuy rằng bây giờ chúng   hiểu  lắm, nhưng  khi kết hôn chúng  sẽ sống với  cả đời, từ từ tìm hiểu cũng  muộn."
Tạ Vân Vân mang dáng vẻ của một kẻ bề . Cô  còn liên tục quan sát biểu cảm của ,    điều gì ? Buồn bã,  hổ ?  chỉ bình tĩnh lấy  một tờ giấy  chuẩn  từ .
"Trên  là sở thích ăn uống của Thẩm Tây Giang, còn  một  điều cần lưu ý,    dị ứng với xoài và hải sản."
"Cô đưa cái  cho   gì?"
"Nếu cuối cùng hai  ở bên , đây là điều  nhất   thể  cho  ."
Tạ Vân Vân cau mày gấp tờ giấy , bỏ  túi.