ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:17:12
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em gì cơ?” Chu Dương nghiêng đầu, đôi môi mỏng lướt qua môi cô, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc. Tô Hảo ôm chặt chiếc áo len trong tay, cô cụp mắt xuống, dịu dàng : “Sao em nỡ vứt chứ?”
Sao em nỡ vứt chứ?
Sao em…
Sao…
Chỉ mấy lời ngắn ngủi đó khiến trái tim Chu Dương như rơi nồi nước sôi, nó bỏng rát đến mức ôm cô thế nào. Chu Dương giữ lấy gáy cô, ghì chặt cô lồng n.g.ự.c .
Tô Hảo dựa lồng n.g.ự.c , đầu ngón tay luồn qua những sợi len, móc vài sợi quấn , như thể đang quấn lấy cả cuộc đời cô.
Tề Lâm và mấy khác thấy thì thở phào, khẽ “suỵt” một tiếng, hiệu cho im lặng.
Những khác lặng lẽ ngoài, để gian riêng cho hai họ.
“Em , họp , tối qua đón em.” Hai im lặng ôm một lúc, Chu Dương mới lùi cúi đầu với cô.
Tô Hảo mỉm gật đầu, cô qua bàn tay và cánh tay , đan len quan trọng nhất là mười ngón tay, ngón tay của đàn ông thon dài nhưng chút thô ráp.
“Anh đan áo len, ngón tay đau ?” Tô Hảo hỏi.
Còn nhớ lúc mới học đan, tay cô đau, cô dùng kim đan len loại to, bằng gỗ, cứa tay tróc cả da.
Chu Dương mỉm , chỉnh tay áo một chút : “Không đau, đan nhanh lắm.”
Giọng điệu kiêu ngạo.
Tô Hảo thấy hai chiếc khuy ngọc cổ tay áo sơ mi của chính là hai chiếc mà cô tặng thì khẽ cong môi, ngón tay đẩy nhẹ n.g.ự.c : “Anh họp , em cũng việc đây.”
Chu Dương nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn một cái, khẽ “ừm” một tiếng: “Anh nhé.”
Hôm nay phía Công nghệ Khoan Học Kỹ Thuật Quân sự hoạt động trở nên mặt.
Tô Hảo gật đầu, bước thang máy. Đến khi cửa thang máy đóng , cô mới cho áo len hộp, đậy nắp ôm văn phòng của .
Văn phòng của cô ở cạnh phòng của Kỳ Kỳ, cạnh phòng Kỳ Kỳ là phòng của Nghiêm Sùng. Máy tính bật sẵn, hệ thống quản lý nội bộ của công ty cũng hiện lên.
Tất cả tài liệu của bộ phận kinh doanh đều hiện rõ mồn một, nào là của nhân viên, nào là của công ty đối tác, giờ đây khác xa cái thời Mỹ Thông chỉ hai việc.
Tất cả những thứ đều cần quản lý.
Tô Hảo vội gặp những nhân viên khác, mà bắt đầu xem tài liệu kinh doanh, xem hồ sơ nhân viên và cả công ty đối tác, cô cần tìm hiểu rõ về họ.
Hiện tại ba công ty thu mua, sáp nhập thành một, vẫn lấy tên là “Mỹ Thông”, xem như giữ ước mơ của Nghiêm Sùng.
Việc quản lý một công ty sáp nhập hề đơn giản. Dù thì đây ba bên đều là đối thủ cạnh tranh của , khó tránh khỏi chuyện đồng lòng. Đây là những vấn đề mà Tô Hảo xem xét trong tương lai.
cô ngờ, đến giờ nghỉ trưa một nhóm tặng cô chiếc bánh sinh nhật hai tầng.
Kỳ Kỳ tít mắt, ôm mặt : “Hảo Hảo, sinh nhật vui vẻ.”
“Giám đốc Tô, chúng sẽ là những nhân viên đáng tin cậy của cô.” Bốn nhân viên kinh doanh kỳ cựu của Liên Ốc và Thừa Phong, mỗi cầm một ly nước trái cây chúc mừng Tô Hảo. Không hề quá đáng khi rằng, bốn họ từng là đối thủ Tô Hảo đ.á.n.h bại, nên lúc họ tôn trọng cô là điều hiển nhiên. Tô Hảo dậy, nâng ly nước trái cây, thoải mái cụng ly với họ. Sau tiếng cụng , tám nhân viên kinh doanh do Phí Tiết mới tuyển cũng chen lên, kính Tô Hảo một ly, tất nhiên một phần cũng vì cô là bạn gái của cổ đông.
“Từ nay trở , đồng cam cộng khổ cùng chị Tô.”
Tô Hảo mỉm , dịu dàng : “Chúng cùng cố gắng nhé.”
Kỳ Kỳ nâng ly: “Cạn ly.”
“Cạn ly——”
Keng——
*
Sau khi cuộc họp kết thúc, Chu Dương lên xe, cầm điện thoại gọi cho Lục Khởi: “Giúp đặt một chỗ ở nhà hàng Tây, bữa tối ánh nến . Với , bộ trang sức mà chọn đó gửi đến ?”
“Đã giao đến , nhận hàng. Đặt nhà hàng ở tòa 53, thấy ?”
Chu Dương lười biếng dựa cửa xe, nhớ buổi hẹn hò đầu tiên với Tô Hảo, gật đầu: “Cũng .”
“Vâng, đặt ngay đây.”
“Ừ.”
Cúp máy xong, Chu Dương lấy một điếu thuốc, để tay lên vô lăng, mân mê điếu thuốc, ánh mắt vui vẻ. Sau đó, lướt xem ảnh của Tô Hảo, lướt tới bức ảnh cô đang ôm chiếc áo len màu đen trong tay. Anh chăm chú một lúc lâu. lúc , Tô Thiến gọi video call tới. Chu Dương nhướng mày, nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt Tô Thiến hiện lên màn hình: “Tối nay con định tổ chức sinh nhật cho Hảo Hảo ?”
Chu Dương gật đầu: “Vâng ạ.”
“… Vậy còn tụi thì ? Tụi cũng tổ chức sinh nhật cho con bé thì ?”
Chu Dương : “Ngày mai tổ chức cho cô cũng mà.”
Cố Diệp Phi
Tô Thiến trợn trừng mắt, : “Hôm nay Thành Linh cũng đến Lam Loan để tổ chức sinh nhật cho Hảo Hảo, nhiều năm tổ chức gì cho con bé , con thì , đến cướp mất Hảo Hảo của tụi .”
Chu Dương gian xảo, gì, trông cà lơ phất phơ như một kẻ xa.
Tô Thiến tức giận, lầm bầm : “Con đúng là cái thằng gì mà.”
Chu Dương ngả , cởi cúc áo : “Mẹ cứ mắng tiếp , tâm trạng con đang lắm, sẵn lòng .”
“… Con… Con tặng áo len cho Hảo Hảo ?”
Chu Dương ống kính: “Làm ?”
Tô Thiến khẩy: “Haha, đến cả việc con đan áo len còn .”
Chu Dương nheo mắt.
Lúc , Tô Thiến đột nhiên : “Nhắc đến đan áo len, nhớ hồi Hảo Hảo cũng từng tặng con một chiếc nhưng con nhận, đó…”
“Sau đó Tô Hảo vứt chiếc áo đó luôn.” Giọng của Thành Linh vang vọng từ điện thoại, ngay đó khuôn mặt của bà cũng xuất hiện màn hình, bà Chu Dương. Chu Dương lập tức thẳng dậy: “Dì Thành.”
Thành Linh , ánh mắt chút phức tạp, bà suy nghĩ một lúc : “Chiếc áo len con bé tặng con, hồi đó nó đan hơn nửa tháng, ngón tay sưng hết cả lên, tặng mà con nhận nên con bé vứt luôn. tối hôm đó nó lén lút nhặt về, còn dính mưa, cũng dám cho ai , cứ thế thẳng lên lầu. Dì với bố con bé dám gì, sợ nó dì với bố nó thì sẽ càng buồn hơn.”
“Chu Dương, con yêu thương con bé thật lòng đấy.”
Chu Dương nắm chặt vô lăng: “Chắc chắn ạ.”
Anh sẽ . Chắc chắn!
Thành Linh mỉm , khóe mắt cay cay: “Con bé vẫn thương con, nhưng trải qua quá nhiều chuyện khiến nó suy nghĩ cho bản hơn, con đừng trách con bé ích kỷ, đó chỉ là một loại bản năng mà thôi.”
Chu Dương nghiến răng, đáp: “Con sẽ bỏ rơi cô , tuyệt đối ạ.”
Nghe thấy những lời , Thành Linh an lòng. Hôm nay bà mới vì chuyện của Tô Hảo mà phía Công nghệ Quân sự của Chu Dương điều tra, bà cũng dì Trương kể rằng Chu Dương thức trắng đêm để đan áo len, vì bù đắp cho chiếc áo len thể tìm . Chiếc áo len đó chỉ mang theo tình cảm của Tô Hảo, mà còn mang theo cả sự hối tiếc của Chu Dương.
Thành Linh : “Được , dù hai đứa còn hẹn hò, tối nay dì hẹn với con .”
Tô Thiến : “Mẹ vẫn hẹn với Hảo Hảo.”
Chu Dương nhạo: “Vậy cứ chờ .”
“Cứ từ từ mà chờ.”
Nói xong, khẽ gật đầu chào Thành Linh.
Thành Linh mỉm cúp máy.
*
Chiều nay, Tô Hảo thông báo mở một cuộc họp nhỏ, để tự giới thiệu bản , để cô tìm hiểu từng . Bộ phận HR đăng tuyển trợ lý cho Tô Hảo. Công việc của Tô Hảo coi như bước đầu định. Trước vì bận rộn chuyện chăm sóc gia đình, cô từng bước chân môi trường công sở. Giờ đây, nhiều đều nhận rằng, cô đem sự tỉ mỉ và chu đáo của ứng dụng công việc.
Vị Giám đốc mới chỉ xinh , tính tình dịu dàng, mà còn khả năng gắn kết mạnh mẽ. Có vẻ như chỉ EQ và IQ của cô đều cao, cô là một chuyên gia trong việc xử lý mối quan hệ giữa các cá nhân. Trong công việc, cô cũng dịu dàng xử lý dịch vụ hậu mãi cho khách hàng. Cô là kiểu việc quyết đoán, nhưng việc lớn việc nhỏ đều , khiến khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Buổi tối, Tề Lâm và những khác mời Tô Hảo ăn tối, cô từ chối. Tề Lâm đẩy gọng kính, một giây mới hiểu ý, mỉm tỏ vẻ hiểu.
lúc điện thoại của Tô Hảo kêu ting ting.
Chu Dương: [Em tan ? Anh lên đón em nhé.]
Tô Hảo: [Không cần , em xuống ngay đây.]
Sau khi Tô Hảo nhắn tin xong, cô thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt Tề Lâm và những khác xuống lầu. Ra khỏi sảnh lớn, cô thấy Chu Dương đang tựa cửa xe hút thuốc. Đôi mắt hẹp dài của liếc qua, hai , nheo mắt vô thức thẳng , lấy điếu t.h.u.ố.c khỏi miệng, kẹp hờ giữa hai ngón tay.
Cả toát lên vẻ cà lơ phất phơ, nhưng đôi mắt sâu thẳm đen láy như mực thể giấu nổi tình cảm của dành cho cô.
Tô Hảo mím môi , bước xuống bậc thang, đến mặt . Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay : “Chu Dương…”
“Hử?” Yết hầu chuyển động, đôi mắt vẫn chăm chú cô.
Ngón tay cô chạm điếu t.h.u.ố.c của , nhẹ nhàng lấy nó . Chu Dương ngẩn , đó bật : “Sao ? Em quản , cho hút t.h.u.ố.c ?”
Tô Hảo , : “Thi thoảng hút thôi.”
Chu Dương cúi đầu, hôn cô một cái: “Nghe em hết.”
Nói xong, lấy điếu t.h.u.ố.c từ tay cô, bước lên bậc thang dập tắt nó trong gạt tàn cửa. Sau đó, xuống mở cửa xe, đỡ eo cô lên xe vòng qua đầu xe, ghế lái. Tô Hảo tựa lưng ghế, hỏi: “Chúng ăn ?”
“Đến địa điểm hẹn hò đầu tiên của chúng .” Chu Dương mỉm cô, một tay xoay vô lăng, một tay cầm điện thoại xem.
Chiếc xe màu đen chạy thẳng về phía tòa 53.
Tô Hảo cũng nhớ tòa nhà đó, cuộc hẹn phá hỏng do Đường Nhuệ nhập viện.
Tối nay, Chu Dương đặt một phòng riêng, sảnh lớn. Vừa mở cửa ngửi thấy hương hoa thơm ngát, chiếc bàn vuông đặt nến và một chiếc bánh kem, đó còn một bộ trang sức, một chai rượu vang đỏ đặt trong xô đá và hai phần bít tết còn vang tiếng xèo xèo.
Chu Dương ôm Tô Hảo đến bên bàn, ánh sáng trong phòng mờ ảo, ánh nến lập lòe. Chu Dương cô, Tô Hảo cũng ngước lên . Sau đó, cúi đầu hôn cô, tay siết chặt lấy eo cô.
Mặt Tô Hảo đỏ bừng, tai cũng ửng hồng, tim đập thình thịch. Anh đưa tay véo nhẹ tai cô, cô liền c.ắ.n một cái.
“Chậc?”
Chu Dương mở mắt, ánh mắt đầy ý . Giây tiếp theo, c.ắ.n trả . Tô Hảo né thế nào cũng , khóe môi cô ướt át, gương mặt ửng đỏ, quyến rũ động lòng .
Nụ hôn kết thúc.
Anh hôn đắm đuối lên tai cô: “Vợ , sinh nhật vui vẻ.”
Tô Hảo ôm eo : “Cảm ơn , đây là sinh nhật trọn vẹn nhất của em từ tới nay.”
“Sau năm nào cũng đón sinh nhật cùng em.” Anh c.ắ.n nhẹ tai cô, .
Tô Hảo: “Dạ.”
*
Một tuần , Tô Thiến nhờ chọn một ngày để Tô Hảo và Thành Linh chuyển biệt thự Kim Vực. Ngày hôm là chủ nhật, họ sẽ tổ chức tiệc tân gia mời bạn bè và tới chung vui.
Từ sáng sớm, Tô Hảo, Thành Linh, Tô Thiến và dì Trương, dì Liễu bận rộn trong bếp, Chu Dương và Chu Cần Khải thì tiếp đãi khách bên ngoài. Vì biệt thự sân và sân rộng, nên họ bày tổng cộng hai mươi bàn.
Tô Hảo bưng đĩa trái cây , Chu Dương từ bàn đối diện nắm lấy tay cô, : “Đừng nữa, em mới là chủ nhà mà, đây tiếp khách .” Anh kéo cô . Tô Hảo vòng qua bàn, khoác tay , : “Thực cũng gần xong .”
“Thật ? Em bận đến đổ cả mồ hôi .” Chu Dương liếc cô một cái, dẫn cô lên lầu: “Lên bộ quần áo khác xuống.” Tô Hảo ừm một tiếng, khi bước lên cầu thang, cô liếc cửa, thấy Lý Dịch đang dựa tường hút thuốc, đối diện là Nhiếp Lũy, hai đang chuyện. Lý Dịch thỉnh thoảng xem điện thoại, trả lời một hai tin.
Tô Hảo nhớ đến cô bé đáng yêu mà Liễu Yên nhắc đến, đến giờ vẫn gặp mặt.
Tô Hảo lên lầu quần áo, nhưng tên khốn Chu Dương đè cô mà “ loạn” trong phòng đồ. Cô thấy tiếng Thành Linh đang gọi ngoài cửa, Tô Hảo c.ắ.n áo, dám lên tiếng.
May mà còn chừng mực, khi hai xuống lầu, tất cả các món ăn bưng lên, và bạn bè đồng loạt sang, như đang một đôi vợ chồng mới cưới bước xuống . Lúc , Liễu Yên giày cao gót bước , cầm lấy điếu t.h.u.ố.c từ tay Nhiếp Lũy, ngẩng đầu Tô Hảo và Chu Dương.
Một giây , Liễu Yên , cầm điếu t.h.u.ố.c chỉ tay áo của Chu Dương.
“Ơ, dùng hàng hãng từ bao giờ thế?”
Lúc mới nhận , Tô Thiến cũng trợn tròn mắt: “Con trai, chẳng con thích hãng ?”
“ , đây còn chê lên chê xuống mà.” Hứa Điện tặc lưỡi, vẻ mặt đầy hứng thú như đang chờ xem một vở kịch .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-86.html.]
Tô Hảo ngẩn , xuống tay áo của Chu Dương, cổ tay áo của là chiếc khuy măng sét mà cô tặng.
Anh ghét nhãn hiệu ? ngay hôm đổi nó mà.
Chu Dương cứng đờ , sang Tô Hảo. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, ho một tiếng, xuống phía , : “Đây là quà vợ tặng, giờ nó trở thành nhãn hiệu mà thích nhất .”
Mọi lập tức ồ lên một tiếng to, tất cả đều ầm ĩ.
Tô Hảo đỏ mặt, siết c.h.ặ.t t.a.y .
Người đàn ông …
cô vẫn nên chú ý xem thích nhãn hiệu nào thì hơn.
*
Bữa tiệc tân gia kết thúc, Tô Hảo tiễn khách về, chân cô nhũn cả . Cô uống khá nhiều rượu, bèn tựa lòng Chu Dương, hoa cả mắt. Chu Dương vòng tay ôm ngang eo cô, với Thành Linh: “Dì Thành, con đưa cô lên nghỉ ngơi ạ.”
“Hôm nay con bé nhiều mồ hôi…” Thành Linh dừng tay, ngập ngừng . Chu Dương mỉm : “Không dì, khi xuống nhà cô tắm .”
“Ồ, thảo nào dì gõ cửa mãi mà thấy trả lời.” Thành Linh gật đầu.
Chu Dương nhướng mày, đáp lời. Anh bấm thang máy, bế cô trong. Cửa thang máy đang chuẩn đóng thì Thành Linh tiến tới, dùng tay giữ cửa, Chu Dương hỏi: “Tối nay con ở chứ?”
Chu Dương gật đầu: “Dạ, ở ạ.”
“Ừm, , dì sẽ bảo dọn phòng khách cho con.”
Chu Dương: “…” Không cần phiền phức dì Thành .
Tô Thiến đang ăn trái cây ở gần đó, thấy thì híp mắt xem kịch vui. Chu Dương gượng, trong lòng c.h.ử.i thầm. Thành Linh cứ mặc định là đồng ý, nên cũng theo thang máy, lên lầu hai dọn dẹp phòng ngủ phụ. Chu Dương lên lầu ba, phòng ngủ chính, đặt phụ nữ trong lòng lên giường.
Tối nay, Tô Hảo mặc một chiếc sườn xám màu đen tôn dáng, lộ rõ đường cong hảo. Anh chống tay hai bên, cúi đầu cô, ngón tay cứ vuốt ve khuôn mặt cô mãi. Tô Hảo cảm thấy choáng váng, bàn tay lạnh, cô nghiêng đầu, vùi mặt lòng bàn tay .
Chu Dương cúi xuống, hôn lên trán cô di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng của cô.
Mùi rượu nồng, nhưng cô vẫn ngọt ngào như .
Anh nắm lấy hai tay cô, ghì sang hai bên, khẽ hỏi bên tai cô: “Hảo Hảo, chiếc áo len đó ?”
Tô Hảo say đến mức đầu óc cuồng, môi hôn đến nỗi đỏ lên, cô vô thức xích gần . Chu Dương buông một tay cô , ôm lấy eo cô, kéo sát .
Cô vòng tay ôm lấy cổ theo phản xạ mơ màng đáp: “Ở nhà cũ bên Hồi Giang.”
Chu Dương vùi mặt cổ cô, ừ một tiếng, giọt nước mắt lăn xuống cổ áo cô. Tô Hảo choáng đến mức chịu nổi, ôm chặt hơn. Chu Dương đặt cô giường, đó nhẹ nhàng lật cô , kéo khóa váy lưng xuống lấy chiếc váy ngủ bên cạnh mặc cho cô. Làn da cô trắng nõn nà, để vô nụ hôn lưng cô.
Sau khi mặc xong, đắp chăn cho cô cầm đồ ngủ phòng tắm, khi trở , ôm cô lòng, một tay cầm điện thoại gõ.
Tìm kiếm Baidu.
[Tỷ lệ thai khi dùng b.a.o c.a.o s.u là bao nhiêu?]
Anh kéo xuống xem, nhưng chẳng bao lâu thì cô gái trong vòng tay cựa quậy khiến cả nóng bừng lên. Chu Dương xem nữa, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
Lúc , lầu.
Thành Linh dọn dẹp xong phòng ngủ phụ ở lầu hai, khi xuống lầu vẫn chằm chằm thang máy. Tô Thiến bà, ăn trái cây : “Đừng nữa, thằng nhóc đó xuống .”
Thành Linh nhỏ giọng : “Thật chỉ thử một chút thôi, ai ngờ nó cũng với là sẽ ở .”
Tô Thiến: “Tại vì…” Bà kéo dài câu : “Nó sợ vợ của nó mà.”
Thành Linh kinh ngạc: “Hả?” Không thể nào.
Tô Thiến đến run cả vai, : “Nó sợ Hảo Hảo, nên cũng sợ bà, dù bà cũng là duy nhất của Hảo Hảo. Bà hỏi thẳng mặt nó ở phòng ngủ phụ , chắc chắn nó dám trả lời là con ngủ cùng Hảo Hảo…”
“Thấy , con trai con gái bà nắm gọn , hài lòng, bà cũng hài lòng chứ?”
Thành Linh: “… Vậy mà cũng hài lòng ?”
Tô Thiến ha hả: “ .”
Thành Linh: “Thôi .”
Ngày hôm , Tô Hảo tỉnh dậy sớm, cả đêm cô ngủ trong lồng n.g.ự.c ấm áp của Chu Dương, cổ áo mùi sữa tắm giống cô. Cô ngửa mặt lên, nhắm mắt ngủ say, hôn lên cằm một cái, đó vươn tay tìm đồng hồ tủ, sơ ý chạm điện thoại của Chu Dương.
Màn hình sáng lên, cô ngờ vân tay của thể mở khóa, cô tiện tay cầm lên xem một chút.
Trong khung tìm kiếm Baidu hiện lên dòng chữ [Tỷ lệ thai khi dùng b.a.o c.a.o s.u là bao nhiêu?]
Cô ngẩn , đầu đàn ông còn đang ngủ say. Cằm lún phún râu, khi ngủ đuôi mắt dài hẹp trông càng dài hơn, trông ngủ ngon.
Tô Hảo nheo mắt, đó cô cầm điện thoại lên, tìm kiếm Baidu.
Nhìn trang web hiện , Tô Hảo tắt màn hình điện thoại đặt lên tủ đầu giường. Sau đó, cô cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng của một cái xoay bước xuống giường, thẳng phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Mười lăm phút .
Chu Dương vươn tay định ôm lấy cô nhưng ôm hụt khiến ngẩn choàng tỉnh. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, day day đầu lông mày, cầm điện thoại lên.
Vừa mở khóa vân tay, trang web liền hiện . Là khung tìm kiếm của Baidu.
Trên đó hiện lên một dòng tìm kiếm.
[Bạn trai lắm mưu nhiều kế như phụ nữ thì ?]
Chu Dương: “…”
C.h.ế.t tiệt.
Anh lập tức tắt màn hình.
Lúc , Tô Hảo bước , lau mặt : “Chào buổi sáng.”
Chu Dương: “… Chào buổi sáng, vợ yêu.”
C.h.ế.t tiệt.
Thỉnh thoảng mơ mộng chuyện cha nhờ con mà lên chức chồng cũng ?
*
Mặc dù tư bản đáng ghét, nhưng ai thể cưỡng sức hấp dẫn của tiền. Sau khi tất cả tập hợp đầy đủ, Mỹ Thông bắt đầu xuất khẩu các thương hiệu Trung Quốc sang Đông Nam Á, các mặt hàng phong phú.
Ví dụ như đồng hồ, dụng cụ câu cá, mỹ phẩm, quần áo, đồ lót, sản phẩm thể thao, v.v.
Các cửa hàng mở tại Philippines, Thái Lan, Malaysia, Singapore và những nơi khác.
Ngoài việc phụ trách mảng xuất khẩu, Tô Hảo còn dẫn nhóm chọn sản phẩm, xây dựng kho bãi, nhãn hiệu riêng, tiền cứ thế chảy ngừng. nhờ nguồn vốn hỗ trợ, giá thành sản phẩm mới đạt mức ưu đãi nhất. Nhờ sản lượng định, cô còn hợp tác với một thương hiệu nhỏ trong nước, sản xuất phát triển các sản phẩm hàng tiêu dùng trung cấp để xuất khẩu sang thị trường Đông Nam Á.
Giữa tháng Tư.
Công tác chuẩn tất, sự kiện sẽ bắt đầu ngày 18 tháng 4.
Đây là sự kiện lớn nhất của Mỹ Thông kể từ khi thu mua đến nay. Tối hôm đó, Tô Hảo ở nhà, tựa lòng Chu Dương, cùng theo dõi sàn thương mại điện tử chính thức mở bán, sự kiện bắt đầu lúc chín rưỡi.
Lượng truy cập từ con một nghìn tăng vọt lên, nhảy chóng mặt. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, nhóm WeChat tràn ngập tin nhắn.
[Mỹ Thông]
Kỳ Kỳ: [Aaaaaa, kìa kìa.]
Tiểu Thất: [Tim em chịu nổi.]
Tề Lâm: [Khụ, doanh thu vượt năm triệu .]
Nhìn thấy con , Tô Hảo ôm chặt cổ Chu Dương: “Anh thấy ? Anh thấy ?”
Chu Dương mỉm ôm chặt cô, hôn nhẹ một cái : “Thấy , em giỏi lắm, cô gái của .”
Tô Hảo tít mắt: “Vượt quá dự kiến của chúng , vượt quá , Chu Dương, Chu Dương, em phụ lòng chức vụ .”
Cô cũng từng lo lắng, sợ sệt, nhưng cô hề lùi bước.
Chu Dương gật đầu: “Em vẫn luôn xuất sắc.”
Nếu những năm đó vướng bận việc gia đình, thành tựu của Tô Hảo hôm nay chắc chắn chỉ thế . Tô Hảo c.ắ.n một cái, : “Chúng sẽ xuất khẩu sản phẩm Trung Quốc thị trường nước ngoài, trở thành cầu nối truyền bá văn hóa nhất.”
Ánh mắt cô tràn đầy phấn khích và tự tin – một vẻ mặt khác của cô. Chu Dương bình tĩnh cô vài giây, mỉm c.ắ.n , : “Ừm.”
Vốn dĩ đây chính là mục đích mua công ty. Anh đưa tay chạm lúm đồng tiền bên khóe miệng cô, nghiêng đầu hôn lên chiếc lúm . Tô Hảo vòng tay ôm lấy cổ , lúm đồng tiền càng sâu hơn.
Trong đầu Tô Hảo lóe lên suy nghĩ: Không tiền hoa hồng của cô đủ mua nhẫn cầu hôn nhỉ?
*
Sau khi cùng Vân Lục xem vài cửa hàng nhẫn cưới, cuối cùng Tô Hảo quyết định đặt một cặp nhẫn của một thương hiệu, giá cũng khá đắt, nhưng cô thể chi trả .
Hôm nay là sinh nhật của Chu Dương, Tô Hảo giả vờ , khi họp xong, cô nhờ nhóm bạn nữ giúp một tay.
Cả đám con gái thì đáp: “OK, đảm bảo thành nhiệm vụ.”
Tô Hảo chống cằm : “Cảm ơn nha.”
Buổi chiều, cửa hàng hoa giao đến nhiều hoa hồng, hơn hai mươi cô gái mỗi ôm một bó, khiến bàn tán xôn xao suốt cả buổi chiều.
Tô Hảo cũng chút căng thẳng, cô đồng hồ mấy .
Khoảng sáu giờ rưỡi.
Chu Dương nhắn tin: [Vợ ơi, sắp đến .]
Hầu như ngày nào cũng đến đón cô, hai cùng về Kim Vực. Chu Dương gần như còn về Nhất Loan Sơn Thủy nữa. Tô Hảo trả lời tin nhắn WeChat của : “Dạ.”
Sau đó, cô giày cao gót, cầm điện thoại và hộp nhung đựng nhẫn bước ngoài. Một nhóm con gái do Kỳ Kỳ dẫn đầu đang đợi sẵn, Tô Hảo dẫn họ xuống lầu.
Hôm nay cô cố ý bảo Chu Dương nhắn tin cho cô khi đến.
Chu Dương tại , nhưng vẫn đồng ý. Đến sảnh lớn, một nhóm con gái ôm hoa hồng, núp hai cánh cửa. Tô Hảo để tay lưng bậc thềm, ngón tay ngừng mân mê chiếc hộp nhung, làn váy trắng bay nhẹ theo làn gió. Cô như một bức tranh, đó lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, cô thấy chiếc xe của Chu Dương từ xa chạy đến, xe trơn bóng tựa như một vị vua, lúc , hàng loạt chiếc xe thể thao khác cũng xuất hiện xung quanh, xe treo đầy bóng bay và hoa hồng, cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Ngay đó, đèn LED của tòa nhà đối diện, tòa nhà bên cạnh và tòa nhà 53 lượt sáng lên, những dòng chữ đỏ rực từ từ hiện .
[Tô Hảo, vợ nhé.]
Khinh khí cầu từ xa bay đến, đó là một quả khinh khí cầu lớn mang hình Tô Hảo, con gái duyên dáng yêu kiều cầm tấm biển ghi [Vợ của Chu Dương].
Sau đó, còn những khinh khí cầu khác mang hình Chu Dương, cũng cầm biển ghi [Làm vợ nhé], [Trở thành mợ Chu của ], [Cô gái của ].
Tô Hảo ngây , tay siết chặt hộp nhung, nhúc nhích.
Lúc , chiếc xe dừng mặt cô, cửa xe mở , Chu Dương mặc áo sơ mi trắng và quần dài bước xuống, tay cầm một bó hoa hồng, gương mặt tươi , đôi mắt hẹp dài in bóng hình cô trong tà váy trắng. Anh l.i.ế.m môi, bước lên từng bậc thềm quỳ một chân xuống, giơ bó hoa hồng về phía cô.
Giữa những đóa hồng là một hộp nhung đựng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Vợ ơi, đến lúc gả cho .”
Tô Hảo để tay lưng, ngón tay thon dài mân mê chiếc hộp đựng nhẫn, chằm chằm chiếc nhẫn kim cương và đàn ông mặt, một giây , bàn tay phía lưng khẽ xua tay hiệu.
Ý bảo đừng .
Kỳ Kỳ nhầm, lập tức dẫn đầu ôm hoa hồng chạy . Hai mươi cô gái đồng loạt lưng Tô Hảo, cánh hoa đỏ rực một góc sảnh, Kỳ Kỳ thúc giục Tô Hảo: “Nhẫn cầu hôn của em , lấy đọ với nào…”
Tô Hảo nhắm mắt .
Chu Dương nhướng mày.
Tô Hảo lấy cặp nhẫn cầu hôn , đặt lên bó hoa hồng của Chu Dương, để cùng với chiếc nhẫn kim cương của . Nhân lúc Chu Dương đang ngẩn , cô : “Anh đồng ý gả cho em ?”
Chu Dương phản ứng , khẽ một tiếng: “Đồng ý.”