ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:17:10
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đặc biệt là khi Tô Hảo, càng sợ mất cô. Lý Nghiêu và Lý Dịch liếc mắt , Chu Dương xem là thông minh, EQ cao nhất trong nhóm bọn họ, trải qua vài mối tình chút vướng bận, dường như từng sợ.
Lý Dịch kéo gạt tàn t.h.u.ố.c qua, dập tắt điếu thuốc, : “Chẳng kết hôn ? Bây giờ cô , chẳng như ý nguyện ?’’
Chu Dương ngước mắt .
Lý Dịch tỏ vẻ thản nhiên, cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, : “Có lẽ đây là báo ứng của cũng nên.”
Lý Nghiêu: “…”
C.h.ế.t tiệt, nên an ủi một chút ?
Liễu Yên lầu cũng bật , cô : “Chu Dương, thể khiến sợ, thực cũng là một chuyện , nếu sống mà dễ dàng quá thì cuộc đời nhạt nhẽo lắm.”
Chu Dương nheo mắt.
Anh chống cằm tiếp tục hút thuốc.
Qua một lúc, dập tắt điếu thuốc, vứt gạt tàn, dáng vẻ lười nhác. Sau đó, Lý Dịch : “Sớm muộn gì cũng thế thôi.”
“Cứ chờ xem.” Lý Dịch nâng ly rượu, định cụng ly với , Chu Dương khẩy nâng ly lên cụng, cũng coi như là em khích lệ . Lý Nghiêu sờ sờ mũi, cũng đưa ly lên cụng, tò mò hỏi Chu Dương: “Không yên tâm , yên tâm đến mức nào?’’
Đáng lẽ chủ đề trôi qua , khơi . Chu Dương ngửa đầu uống cạn ly rượu, rượu tràn khỏi khóe môi, chảy dọc theo cổ. Anh nhẹ nhàng đưa tay khẽ lau , đầu ngón tay còn dính rượu kéo nhẹ cổ áo, Lý Nghiêu, : “Ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng sợ rằng mở mắt thì đoạn tình cảm trở về vạch xuất phát.”
Lý Nghiêu nửa hiểu nửa .
Liễu Yên : “Lý Nghiêu , hiểu .”
Lý Nghiêu Lý Dịch và Liễu Yên: “Chẳng lẽ hai hiểu ?’’
Lý Dịch khẽ , lắc đầu.
Liễu Yên ho một tiếng, cầm điếu t.h.u.ố.c châm lửa, : “Cũng hiểu sơ sơ.”
Chu Dương dựa lưng ghế, vẻ mặt như như , đôi chân dài duỗi , trông chẳng khác gì một công tử ăn chơi. Bàn của bọn họ vốn thu hút ít ánh , lúc càng thêm nhiều chú ý, ánh mắt của các cô gái gần như đều đổ dồn Chu Dương, Lý Dịch và Lý Nghiêu, Lý Nghiêu thì ít hơn một chút.
Rượu chảy dọc theo cổ Chu Dương, khiến càng thêm cuốn hút.
Liễu Yên rót thêm cho một ly rượu, một tay cầm chai rượu, tay kẹp điếu thuốc. Chu Dương gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, một uống cạn hết ly rượu. Anh đặt ly xuống, dậy, : “Các cứ từ từ uống, đây.”
“Đi đó?” Lý Nghiêu hỏi.
Chu Dương kéo nhẹ cổ áo, nghiêng bước qua đám đông ngoài, trả lời câu hỏi của . Giọng Lý Nghiêu nhanh chóng chìm dòng . Lý Dịch : “Còn thể chứ, chắc là tìm khiến bất an .”
Lý Nghiêu: “…”
Sao các cái gì cũng hết ?
Đây là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, Chu Dương vất vả lắm mới ngoài. Đám con trai thì , chứ mấy cô gái khi thấy len từ ánh đèn thì cố tình nghiêng áp sát , đẩy mấy mới bên ngoài, hàng lông mày nhíu . Theo phản xạ, Chu Dương nâng cổ áo lên ngửi thử.
May mà dính quá nhiều mùi nước hoa, lái xe cũng lười đặt xe, liền ngay đầu đường bắt đại một chiếc taxi đến khu Hoa Huy.
Bên ngoài chung cư, các quán ăn đêm đều bắt đầu dọn dẹp, Chu Dương một cửa hàng tiện lợi 24h, tiện tay mua một hộp gì đó nhét túi, đó lên lầu, đến tầng 3.
Anh lấy điện thoại , tìm của Tô Hảo bấm gọi.
*
Tô Hảo đang ngủ mơ màng, thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô tưởng đang mơ nên để ý, nhưng nó cứ tiếp tục reo mãi, cô trở , mở mắt liền thấy điện thoại đang sáng. Cô đưa tay cầm lấy, mắt nhắm mắt mở máy: “Alo.”
“Vợ , dậy mở cửa .”
Tô Hảo sững : “Mấy giờ ?”
“Hai giờ.”
“Anh về ?”
Giọng đàn ông trầm thấp: “Ừ, nhớ em phát điên, xuống máy bay là đến ngay.”
Tô Hảo khẽ “ồ” một tiếng, vén chăn dậy, lạnh khiến cô rùng , bèn lấy chiếc áo khoác ở đầu giường khoác lên . Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, bật đèn phòng khách mà thẳng mở cửa.
Ngoài cửa, đàn ông cao lớn chắn hết ánh đèn hành lang, ngược sáng, rõ gương mặt trai.
Giọng Tô Hảo vẫn ngái ngủ, nhẹ nhàng : “Mẹ em đang ngủ, nhỏ tiếng một chút.”
Mái tóc cô buông xõa, bên trong áo khoác tối màu là chiếc váy ngủ trắng mỏng. Bàn chân cô trắng trẻo nõn nà, trong bóng đêm, ánh mắt của Chu Dương u ám hơn, yết hầu khẽ chuyển động.
Anh khẽ bật : “Được.”
Tô Hảo xoay , để nhà.
Chu Dương theo cô, tiện tay đóng cửa , gây tiếng động. Tô Hảo che miệng ngáp phòng, hỏi:”Anh tắm ?”
Vừa dứt lời, cô ôm chặt, cơn buồn ngủ của Tô Hảo lập tức tan biến. Nụ hôn của Chu Dương rơi xuống cổ cô, dịu dàng mà tinh tế, cơ thể cô lập tức trở nên mềm nhũn.
Khi hôn đến mặt, Chu Dương đưa tay xoay cằm cô , hôn lấy môi cô. Tô Hảo cũng giữ nguyên tư thế, nghiêng đầu đáp nụ hôn.
Cổ cô tạo một đường cong tuyệt , Chu Dương thuận tay lướt xuống.
Khi tình cảm đang dâng trào, Tô Hảo vô thức liếc thấy cửa phòng đóng chặt, cô đẩy nhẹ : “Cửa, cửa… cửa phòng.”
Chu Dương ngước mắt, đó bế cô cửa, ép sát cô cửa, cánh cửa nhẹ nhàng đóng , trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ le lói.
Ánh sáng rọi xuống nền nhà, thấp thoáng bóng . Trong cơn hỗn loạn, Tô Hảo lờ mờ thấy thêm một động tác. Ngay đó, Chu Dương hôn lên môi cô, dịch xuống vành tai, giọng trầm khàn: “Sau uống t.h.u.ố.c nữa, chuyện cứ để lo.”
Tô Hảo che miệng, mở to mắt .
Chu Dương lùi , đôi mắt hẹp dài cô đắm đuối, trong mắt đong đầy tình cảm. Anh yêu dáng vẻ của cô c.h.ế.t mất, chỉ cần thấy cô là thứ đều thỏa mãn.
Anh ghé sát hơn, : “Thuốc hại sức khỏe lắm, ?”
Giọng Tô Hảo phần nghẹn ngào: “Dạ.”
Giữa đêm khuya, trời oi bức, may mà giường của Tô Hảo khá rộng, cô gối đầu lên cánh tay , che miệng liên tục ngáp. Chu Dương ôm cô, tắt đèn đầu giường. Trong phòng tối đen như mực, cô lòng ngủ .
Sáng hôm , Tô Hảo còn , khi chuông báo thức đ.á.n.h thức, cô mơ màng dậy, nhưng nhất thời chú ý, ngã xuống, đè lên Chu Dương. Chu Dương cũng mở mắt, đỡ cô dậy, vòng tay ôm eo cô, kéo cô khỏi giường. Tô Hảo lập tức tỉnh táo .
Cô , túm lấy cổ áo : “Anh mau mặc đồ , đợi lát nữa em nấu cơm, ngay đấy.”
Chu Dương cụp mắt cô: “Sao thế? Không cho ngủ với em một đêm ?”
Tô Hảo: “Người lớn khó chấp nhận chuyện lắm…”
Cô nắm lấy cổ áo , mái tóc rối bời, ánh mắt vẫn phảng phất vẻ quyến rũ.
Chu Dương nhướng mày, cúi xuống khẽ hôn lên chóp mũi cô, : “Anh .”
“ em đồng ý với một chuyện.”
Tô Hảo: “Chuyện gì?”
“Gửi hết ảnh hồi em còn học cho , cả mấy kiểu “trẻ trâu” mạng xã hội cũng gửi.” Anh bóp nhẹ cằm cô, nâng lên, .
Yêu cầu quái gì chứ?
Tô Hảo suy nghĩ nhiều, cô gật đầu: “Được.”
Nói xong, cô đẩy giường, đó cô mở hé cửa, phòng khách. Bên ngoài ai, trong bếp thì tiếng động nhỏ.
Thấy , cô lập tức mở cửa phòng, vẫy tay hiệu với Chu Dương. Anh bật dậy, cài khuy áo, nửa vạt áo sơ mi vẫn còn bỏ quần.
Cả toát lên vẻ cà lơ phất phơ, cầm lấy điện thoại.
Tô Hảo liếc thấy b.a.o c.a.o s.u bên cạnh điện thoại .
Cô vội vàng dời mắt .
Chu Dương chỉ cầm điện thoại chứ lấy thứ . Tô Hảo tới, mở tủ, đưa tay hất thứ trong. Chu Dương liếc cô, ánh mắt như như .
Tô Hảo đ.á.n.h lạc hướng, nhanh chóng mở cửa, đẩy ngoài, cẩn thận đóng cửa . Vừa thì thấy Thành Linh trong bếp chuẩn xoay , cô vội bước nhanh hơn, trốn phòng tắm, mở vòi nước rửa mặt. Rửa xong, cô ngẩng đầu lên, thấy cổ là dấu hôn.
Anh thích hôn chỗ .
Mặt Tô Hảo đỏ bừng lên, cô trang điểm nhẹ, tiện thể che bớt dấu hôn. Khi ngoài, thấy Thành Linh đang đón Chu Dương nhà, Tô Hảo ngây một chút. Thành Linh : “Chu Dương tiện đường ghé qua ăn sáng.”
Tô Hảo sang .
Khóe môi Chu Dương mang theo nụ xa, tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung như thể thực sự tiện đường ghé qua .
Tên đàn ông đúng là lắm trò.
“Ồ, mời .” Cô lén lườm một cái, đó phòng đồ, cửa còn đóng thì thấy hỏi chuyện : “Chu Dương, con công tác mới về ?”
“Sao ăn mặc phong phanh ? Không khoác thêm áo ngoài ?”
“Không lạnh lắm ạ, con xe đến.”
“Sao quần áo nhăn nhúm thế ?”
Chu Dương đáp: “Chắc đè lên thôi ạ.”
Thành Linh: “Ừm.”
Hai tán gẫu chuyện đời thường, cô bếp mang đồ ăn sáng . Tô Hảo đồ xong, khoác áo ngoài, buộc tóc lên bước , trông vô cùng dịu dàng. Chu Dương đang uống nước ấm, ánh mắt cô rời. Tô Hảo dọn bát đũa lên bàn, gọi: “Ăn sáng thôi.”
Anh khẽ , đặt ly nước xuống, dậy đến bên cạnh cô, kéo ghế xuống.
Tô Hảo liếc .
Ngay đó, cô nghiêng , ghé sát cổ . Chu Dương nhướng mày: “Làm gì ? Hửm?”
Hơi thở cô phả lên da , khiến ánh mắt càng thêm sâu thẳm, : “Vợ , đừng trêu , tối qua đủ .” Chỗ quá nguy hiểm, dám nhiều .
Tô Hảo : “Trên mùi nước hoa lạ.”
Chu Dương đang cầm đũa thì khựng .
Anh nghiêng đầu, Tô Hảo xuống ghế, c.ắ.n một miếng bánh trứng, đôi mắt xinh : “Anh đến quán bar ?”
Chu Dương: “…”
C.h.ế.t tiệt.
Anh khẽ ừ một tiếng.
Tô Hảo mỉm : “Còn bảo xuống máy bay là đến tìm em ngay? Rõ ràng là ghé qua quán bar lượn một vòng mới đến. Hừ, đúng là đàn ông.”
Chu Dương: “…”
Lúc , Thành Linh bưng một đĩa đồ ăn khác , đặt lên bàn, thấy Chu Dương đờ nhúc nhích, bà sửng sốt, : “Chu Dương, con ăn .”
“Không ngon ?”
Chu Dương nắm chặt đũa, mỉm đáp: “Không ạ, con ăn đây.”
Nói , gắp đồ ăn, đó gắp cho Tô Hảo. Thấy cô từ chối, khẽ thở phào. Sau bữa sáng, Thành Linh hai khỏi nhà.
Cửa đóng , Chu Dương liền ôm lấy eo Tô Hảo, : “Anh chỉ uống rượu với Lý Dịch và Liễu Yên thôi.”
Tô Hảo: “Phải , uống rượu mà mùi nước hoa.”
Chu Dương tê cả da đầu, ban đầu hề chột , nhưng nghĩ đến lúc rời khỏi quán bar, mấy phụ nữ sáp gần , liền cảm thấy .
Anh chỉ đành thành thật : “Anh uống rượu xong liền rời , nhưng… đông, chen lấn xô đẩy, mấy phụ nữ đó…”
“Nhào ?” Giọng điệu của Tô Hảo thản nhiên, cô ngẩng đầu .
Tim Chu Dương run lên: “Vợ , đẩy họ .”
Tô Hảo : “Ừ, em .”
Cô vẫn dịu dàng như khi, câu “ừ” cũng tùy ý, nhưng Chu Dương vô cùng bất an. Đến khi xuống lầu, vẫn còn lo lắng, nuốt nước bọt, đưa cô đến chỗ , đến tận cửa thang máy, giữa đám tấp nập , cúi đầu nhỏ: “Anh chỉ yêu em, những phụ nữ khác, đều để mắt tới.”
Tô Hảo , khẽ , kiễng chân sờ mặt : “Anh trai quá đấy.”
Chu Dương híp mắt, đó : “Chẳng em mới là hơn ?”
Anh lạnh lùng: “Đường Nhuệ, Thẩm Hách còn nhớ thương em mãi đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-84.html.]
Tô Hảo sững sờ.
Tự nhiên lôi hai đó gì?
Đầu lông mày Chu Dương chút u ám, cúi đầu xuống hôn cô, tay ôm eo kéo cô sát . Ngoài sảnh qua kẻ , là dân công sở đang hoặc cư dân chuẩn chợ. Ai ngang qua cũng liếc cảnh đó vài , đàn ông hôn quá táo bạo, khiến phụ nữ trong lòng đỏ cả cổ.
Quả là một khung cảnh tuyệt .
*
Đến công ty, xuống, Tô Hảo thấy Kỳ Kỳ và mấy khác lén lút tiến , cô chằm chằm. Tô Hảo lười biếng liếc họ.
Kỳ Kỳ mỉm , chỉ cổ cô: “Em xem, kem che khuyết điểm cũng che dấu hôn kìa.”
Tô Hảo giật , vội lấy điện thoại soi gương.
Quả nhiên, cổ một vết đỏ, cô che kỹ.
Cô lập tức lấy kem che khuyết điểm , Kỳ Kỳ khoanh tay dựa bàn, híp mắt: “Hôn lầu ?”
“Trai xinh gái hôn khác, đúng là mãn nhãn ghê.”
Tô Hảo: “Mọi đều thấy ?”
Cô đỏ mặt họ, cả nhóm vây quanh bàn cô, chút do dự mà gật đầu.
Tô Hảo: “…”
Kỳ Kỳ: “Chồng em khuôn mặt thế , chỉ dựa ngoại hình cũng sống , huống hồ còn cả tiền lẫn quyền, cũng thích nhỉ?”
Tô Hảo nhớ mùi nước hoa . là , đàn ông đến cũng là tâm điểm, khiến cảm giác an , uống rượu cũng nhào lòng, bình thường bao nhiêu phụ nữ liếc mắt đưa tình, đúng là một đàn ông nguy hiểm. May mà cô chuẩn tâm lý từ , trong lòng cũng bình thản.
Từ ngày đồng ý bên , cô đoán ngày .
Tương lai sẽ chỉ nhiều hơn chứ ít .
Kỳ Kỳ : “Em để ý đấy, đàn ông kiểu , thẳng , còn sẵn sàng b.a.o n.u.ô.i chứ.”
Tô Hảo bật .
Cô gật đầu: “Được.”
Sáng hôm đó, của Phí Tiết đến, là Tề Lâm, đây là đầu Nghiêm Sùng gặp tổng giám đốc của Phí Tiết. Đối mặt với một nho nhã lịch thiệp như , tính tình của cũng dịu ít. Hai trong phòng họp bàn bạc lâu, rèm cửa sổ đóng kín. Kỳ Kỳ cứ áp sát cửa sổ trộm, cô còn kéo tay Tô Hảo hỏi: “Em xem, Nghiêm Sùng chịu chuyện tử tế với ?”
Cũng chẳng thấy rõ tình hình bên trong, Tô Hảo đáp: “Chắc đấy, Nghiêm Sùng tuy nóng tính nhưng chừng mực.”
Kỳ Kỳ xì một tiếng khinh miệt: “Vậy , chẳng bao giờ chừng mực với chị thế?”
Tô Hảo xoa đầu cô: “Có những lúc chị thông minh lên.”
“Hả?” Kỳ Kỳ ngẩn , ngước Tô Hảo. Tô Hảo mỉm : “Đừng để lộ hết suy nghĩ của ngoài, giấu một chút, nhất là khi đối diện với bố …”
Kỳ Kỳ mím môi, một lúc lâu mới gật đầu: “Chị chứ, nhưng chị kiềm chế .”
Cô ghét là ghét, lúc mặt Nghiêm Sùng cũng chẳng buồn che giấu sự chán ghét . Bây giờ ngẫm , nếu Nghiêm Sùng cũng tỏ thái độ ghét bỏ bố cô một cách lộ liễu như , đồng thời còn hề che giấu ngay mặt cô , e là cô đ.á.n.h . Kỳ Kỳ nghĩ , nghiêm túc gật đầu.
Tô Hảo chỉ đến đây, bảo: “Chúng về chỗ , lát nữa cửa mở mà chúng còn đây thì khó coi lắm.”
“Biết mà.”
Về chỗ , điện thoại của Tô Hảo thông báo tin nhắn Wechat, cô mở xem, là tin nhắn của Chu Dương.
Chu Dương: [Gửi ảnh.]
Anh vẫn nhớ chuyện .
Tô Hảo: [Ảnh hồi nào? Em chẳng còn nữa.]
Chu Dương: [Từ cấp hai đến giờ, cả mấy năm kết hôn với đó, đều hết.]
Giọng điệu đúng là bá đạo thật.
Tô Hảo: [Để em tìm .]
Cô cũng đổi điện thoại nhiều, từ cấp hai đến giờ chỉ đổi ba chiếc. Cấp 2 cô điện thoại, đến lúc lên cấp 3 cô mới dùng điện thoại mà bố để cho cô.
Đến khi lên đại học và kết hôn, bố của Đường Nhuệ cũng mua cho cô một chiếc điện thoại, đó là mẫu mới, cộng thêm việc bảo quản , cô dùng nó suốt sáu, bảy năm. Sau , máy lag quá, Thành Linh nhất quyết bắt cô mua một chiếc điện thoại khác, đúng lúc đợt giảm giá, cô liền mua hai chiếc, một chiếc cho Thành Linh. Bà điện thoại cũ và dần dần học cách sử dụng WeChat.
Còn về ảnh chụp…
Ảnh hồi cấp ba, cô đều lưu trong QQ, cô mở album tải hết về, tuy độ phân giải cao nhưng vẫn thấy rõ. Tô Hảo thấy một bộ áo len màu đen, cô khựng , kỹ vài , đó xóa . Còn mấy bức thì chuyển sang album trong điện thoại, Tô Hảo wechat, gửi hết cho Chu Dương, tổng cộng 106 bức.
Gửi ảnh xong.
Cửa phòng việc của Nghiêm Sùng mở , và Tề Lâm bước ngoài, hai còn vui vẻ. Tề Lâm đẩy kính mắt, mỉm bắt tay với Nghiêm Sùng: “Hợp tác vui vẻ.”
Nghiêm Sùng: “Hợp tác vui vẻ.”
Tề Lâm mỉm : “Có bà chủ của chúng ở đây, các cứ yên tâm.”
Nghiêm Sùng hiếm khi hổ: “Ừ, mà.”
Mọi đồng loạt về phía Tô Hảo.
Cô khẽ, lên tiễn Tề Lâm: “ chỉ điều nhất cho công ty.”
Ý cô là sẽ thiên vị.
Những khác bật , Tề Lâm cũng bất lực một tiếng, dẫn rời . Nghiêm Sùng đích tiễn cửa, lẽ đưa đến tận cổng khu chung cư.
Sau khi , Nghiêm Sùng tuyên bố: “Ngày mai chúng sẽ đến công ty Phí Tiết ký hợp đồng, chiều nay tất cả nghỉ ngơi ! Ai dạo thì dạo, ai chơi thì chơi, ai liên hoan thì chúng liên hoan!”
“Woa, tuyệt quá!” Cả văn phòng vỡ òa, ai nấy đều phấn khích.
Dù con đường ai mong nhất, nhưng may mà điều kiện cũng tồi. Nghĩ đến tương lai , ai nấy đều kích thích và hưng phấn.
Mọi nhanh chóng sắp xếp công việc còn dang dở, đó tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại. Kỳ Kỳ khoác tay Tô Hảo, ríu rít suốt dọc đường, dù tàu đông cô vẫn vui vẻ : “Em xem, mai mốt công ty lên sàn thì chẳng đỉnh lắm ? Hahahaha, quá .”
“Chúng còn cổ phần nữa chứ.”
“Nghĩ đến là thấy sướng , hơn nữa là bên Liên Ốc và Thừa Phong chỉ giữ một , còn chúng thì giữ bộ, quá , hahaha.”
Tô Hảo đỡ cô , chen chúc đến mức lảo đảo, chẳng mấy chốc, cô va một . Một chiếc máy tính bảng màu đen rơi xuống đất, Tô Hảo theo phản xạ cúi xuống nhặt lên, cùng lúc một bàn tay đeo chiếc vòng mảnh cũng đưa tới. Hai vô tình chạm tay , Tô Hảo ngẩng đầu, đối diện là gương mặt quyến rũ mặn mà, nhưng khí chất điềm tĩnh. Cô sững một chút, thấy quen quen. Sau khi dậy, Tô Hảo : “Xin .”
Người phụ nữ mỉm , lắc đầu: “Không .”
Cố Diệp Phi
Tô Hảo dời mắt.
Người phụ nữ lên tiếng: “Cô là Tô Hảo?”
Tô Hảo đầu cô . Người phụ nữ ôm máy tính bảng, mỉm : “Cô .”
“Cảm ơn, cô cũng .” Mặt Tô Hảo vẫn bình thản, nếu tên cô, quen thì còn ai đây chứ? Cô mỉm : “Cô ?”
Người phụ nữ : “Ừ, ngờ gặp cô ở đây.”
Tô Hảo: “Ồ.”
“Đến trạm của .” lúc tiếng thông báo trạm dừng. Người phụ nữ mỉm với Tô Hảo.
Tô Hảo gật đầu: “Đi thong thả.”
“ chúc phúc cho cô và Chu Dương.”
Tô Hảo cũng lấy ngạc nhiên, cô mỉm tiễn đó: “Cảm ơn.”
Cửa xe đóng , Tô Hảo dời mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Kỳ Kỳ bên cạnh “a” một tiếng: “Ê, tụi từng gặp phụ nữ đó ở Kim Vực , cổng biệt thự nhà em đó…”
Tô Hảo: “Ừ.”
Cô bạn gái cũ từng xuất hiện của Chu Dương, hẳn là còn lưu luyến gì với Chu Dương nữa, gương mặt xinh , cũng thuộc kiểu như Lý Tú, nhưng khí chất khác xa một trời một vực.
*
Sau cuộc họp, Chu Dương rời , vắt tréo chân, lật xem 106 bức ảnh mà Tô Hảo gửi tới,
Lục Khởi dậy, cầm điện thoại ngoài gọi.
Chẳng mấy chốc, điện thoại kết nối.
Một giọng nữ từ đầu dây bên truyền đến: “Alo, chào .”
Lục Khởi mỉm , giọng điệu nhã nhặn nhưng lời lẽ khách sáo chút nào: “Cô Diệp Đình, cảnh cáo cô, tránh xa bà chủ của chúng chút. Nếu còn thấy cô chuyện với cô nữa, thì lúc đó chỉ đơn giản là cảnh cáo .”
Diệp Đình sững sờ một lúc lâu, giọng run: “ , cố ý tiếp cận cô .”
“Biết thì . Cảm ơn cô.”
Nói xong, Lục Khởi cúp máy. Cậu đầu phòng họp, cân nhắc xem nên báo chuyện cho sếp . Suy nghĩ một lúc, đoán chắc sếp cũng chẳng nhớ cô là ai nữa, nên thôi cũng . Trợ lý như đúng là lo cho sếp đến bạc cả đầu.
Sau khi Lục Khởi rời , phòng họp càng yên tĩnh hơn.
Chu Dương lật xem từng tấm ảnh, tiên xem loạt ảnh chụp mấy năm Tô Hảo kết hôn với Đường Nhuệ, cũng may cô chỉ gửi ảnh riêng của . Anh tìm bức ảnh mà Đường Nhuệ đặt hình nền, trong ảnh, cô mặc một chiếc sơ mi trắng với váy chữ A màu đen, bên bàn rót .
Hơi nước mờ ảo khiến đường nét gương mặt cô càng thêm dịu dàng, nhưng khi đó cô vẫn còn non nớt, đôi tai nhỏ ửng hồng, như thể đang chụp , chút ngại ngùng.
Ngón tay thon dài của Chu Dương siết chặt hơn một chút. Sau đó, đặt bức ảnh hình nền, chỉ , còn đăng thẳng lên mạng xã hội.
Chu Dương: [Vợ .]
Đính kèm ảnh.
Lý Dịch: [Ảnh cũ ở thế?]
Hứa Điện: [Chậc, đồng ý với ? Chẳng đêm qua còn suýt trong quán bar mà?]
Văn Trạch Tân: [Trời ơi, Chu Dương á? Thật , thật ?]
Văn Trạch Lệ: [Hahahahaha c.h.ế.t mất, thật ? Vui quá .]
Giang Úc: [Bắp cải trắng Tô Hảo heo gặm mất .]
Yến Hàng: [Quả là .]
Lục Khởi: [… Đây chẳng ảnh của Tô Hảo thời còn kết hôn với Đường Nhuệ ?]
Chu Dương trả lời Lục Khởi: [Cậu rảnh lắm ?]
Lục Khởi: …
Hứa Điện: [Hahahaha ngay mà, bảo lôi ảnh cũ .]
Giang Úc: [Thời gian vĩnh viễn thể trở .]
Chu Dương lạnh lùng đám bạn cợt, cũng xóa bài đăng, thoát tiếp tục xem ảnh cũ. Trong một loạt ảnh, thấy bức ảnh Tô Hảo đang ôm một chiếc áo len màu đen, ánh mắt hướng về đó…
Chiếc áo len trong tay cô.
Anh chút ấn tượng.
Tiếc là độ phân giải cao, thể phóng to. Ngay đó, chợt nhớ , đó là áo cô đan cho , đó để nhỉ? Tiện tay…
Đặt mui xe?
Rồi nữa?
Anh nheo mắt, ngón tay xoa khóe môi, gõ vài chữ: “Áo len ?”
Gõ xong xóa . Sau đó, nhấn WeChat của Lục Khởi: [Đặt cho một vé tàu cao tốc về Hồi Giang.]
Lục Khởi: [Một vé thôi ?]
Chu Dương: [Hỏi thừa.]
Lục Khởi: […. Rõ.]
Không giở trò gì nữa đây.