ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:16:51
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tầng tám bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn hai một một , ánh đèn trắng đầu lúc trở nên nhợt nhạt.
Cả hai đều lặng im, hơn một tuần gặp , lẽ nhớ nhung da diết, mà đầu chạm mặt diễn trong cảnh , còn trải qua chuyện như , thật hụt hẫng và ngột ngạt.
Tô Hảo đưa tay, khẽ chạm gương mặt và vành tai .
Chu Dương bỗng thả lỏng , dùng một tay kéo cô và ôm chặt lòng, nhắm mắt , thở dài trong lòng.
Tô Hảo vùi trong n.g.ự.c , lên đùi , một lúc lâu cô mới : “Anh ngốc quá.”
Cô thể hiện rõ ràng như mà còn nhận .
Chu Dương một câu nào.
Khi con cảm xúc nuốt chửng, họ sẽ mất lý trí.
Giờ nghĩ chuyện xảy , rõ ràng Tô Hảo cố ý để lộ sơ hở. Kết hợp với bộ tình hình, nhất định Lý Tú khiêu khích Tô Hảo. Cái hình xăm mà từng thấy lẽ liên quan đến . Còn ba phụ nữ , nhớ nổi, nếu như ván cược do Tô Hảo sắp đặt thì thể là cô đang giăng bẫy.
Cùng một lúc dụ cả ba tới, hề bận tâm đến tâm tư của họ, nhưng Tô Hảo thì . Nghĩ đến đây, lòng dễ chịu hơn chút. Cô quan tâm, đúng , cô thực sự quan tâm. Anh tự an ủi bản bằng suy nghĩ đó, nghiêng đầu, đôi môi mỏng khẽ hôn cổ cô, bàn tay to lớn xoa đầu cô, ôm lấy hình mềm mại , trái tim rối bời dần bình tĩnh .
Tô Hảo vùi mặt vai , cổ áo chạm gò má cô, mùi thông quen thuộc lặng lẽ lan tỏa, khiến yên lòng.
Sau khi dồn quá nhiều tinh thần và sức lực, Tô Hảo trong vòng tay dần trở nên mơ màng: “Chu Dương… bây giờ là mấy giờ ?
Giọng cô mềm mại như tơ. Sự dịu dàng trở về, Chu Dương mím môi: “Gần 6 giờ .”
“Ừm, đến nhà em ăn cơm ?” Khi , thở của cô phả nhẹ lên cổ , yết hầu của đàn ông khẽ chuyển động. Anh cúi mắt, tay luồn tóc cô khẽ vuốt: “Không, em với đến Nhất Loan Sơn Thủy .”
Tô Hảo khựng .
Sau đó, cô “” nhẹ một tiếng: “Vậy lát nữa em sẽ với .”
“Được.”
Chu Dương hôn lên tai và má cô vài , đó cúi xuống chạm đôi môi cô. Tô Hảo ngửa đầu, mở miệng đón nhận.
Cả hai đều cảm thấy môi đau, Chu Dương hôn một cách dịu dàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve eo cô.
Ánh đèn trắng trần dần dần trở nên ấm áp hơn, còn lạnh lẽo và nhợt nhạt như lúc .
Có lẽ vì quá mệt, khi hôn xong, Tô Hảo càng ngủ, cô dựa vòng tay . Chu Dương dậy, ôm lấy eo cô, về phía sofa lấy điện thoại và túi xách của cô, đó khoác áo vest lên vai cô, ôm cô xuống lầu.
Mùa đông, trời tối nhanh, lúc trời mờ tối, gió lạnh thổi từng cơn. Chu Dương ôm trọn Tô Hảo lòng, che chắn cô khỏi những luồng gió lạnh từ phía tây thổi tới.
Nhân viên giữ xe lái xe đến, vội vàng chạy mở cửa với dáng vẻ cung kính. Chu Dương đỡ Tô Hảo lên xe, cô ngáp một cái tựa lưng ghế. Anh cài dây an cho cô, đó chống tay cô. Tô Hảo cũng mở mắt, đôi mắt xinh của cô ánh lên vẻ long lanh.
Cô vẫn dịu dàng như thế.
Khuôn mặt ở ngay mắt, Tô Hảo một hồi, bỗng nghiêng lên , hôn nhẹ khóe môi .
Rất đột ngột.
Trái tim Chu Dương đập thình thịch, nhẹ nhàng véo mũi cô một cái: “Em ngủ chút , đến nơi gọi.”
Tô Hảo “” một tiếng.
Cô lùi , vòng qua đầu xe ghế lái. Dạo gần đây, thích mặc áo sơ mi tối màu, trông càng bí ẩn hơn.
Tô Hảo nghiêng đầu lên xe.
Chu Dương thấy cô vẫn ngủ, nhướng mày hỏi: “Em buồn ngủ ?”
Tô Hảo lắc đầu.
Dáng vẻ của cô như đang nũng, trong lòng Chu Dương vốn vẫn còn phần thoải mái, nhưng thấy dáng vẻ của cô, tất cả cảm giác khó chịu bỗng chốc tan biến. Anh khởi động xe, lấy một chai nước bên cạnh, tựa vô lăng vặn nắp đưa cho cô. Tô Hảo nhận lấy, lúc mới nhận thực sự khát, cô uống một ngụm to.
Xe chạy đường lớn.
Bóng cây phủ lên mặt đường, ánh đèn phố thị lấp lánh vụt qua khung cửa sổ. Tô Hảo lấy điện thoại , gọi cho Thành Linh: “Mẹ ơi…”
Bên , Thành Linh chờ mãi mà thấy tin nhắn của Tô Hảo, cuối cùng nhận cuộc gọi, giọng bà phần lo lắng: “Tô Hảo, tối nay con về ăn cơm ?
“Không ạ, tối nay con buổi tụ họp với đám Vân Lục nên lẽ sẽ về nữa.”
Thành Linh Tô Hảo thêm vài bạn mới, bà vui mừng. Bà : “Được , con nên sớm cho chứ, cứ đắn đo mãi nên chừa phần cho con .”
“Mẹ, con xin .” Tô Hảo vẫn cảm thấy mệt.
“Không , chơi vui vẻ nhé.” Thành Linh .
Tô Hảo một tiếng, thêm gì nữa. Sau khi cúp máy, cô uống thêm một ngụm nước để dịu cổ họng.
Chu Dương liếc cô, hỏi: “Em học mạt chược từ chú ? Hửm?”
Anh nhớ một vài chuyện. Cuộc sống ở Hồi Giang chậm, ở đó mạt chược là hợp pháp. Cả đời bố Tô chỉ học mỗi kỹ năng chơi mạt chược, khi sức khỏe còn , ông trông coi tiệm mạt chược cho .
Tô Hảo gật đầu: “ , chơi trò tốn sức quá. Bố em sức khỏe cũng vì lý do .”
Chu Dương xoa nhẹ khóe môi, cảm thấy đau.
“Sau chơi như nữa.”
Đến giờ mặt cô vẫn còn tái, thể thấy chỉ riêng việc tính toán thôi cũng tốn nhiều thời gian. Tô Hảo , “” một tiếng: “Không chơi nữa.”
Chu Dương cũng liếc cô, đó dời mắt . Xe từ từ rời khỏi khu phố nhộn nhịp, tiến khu dân cư. Tô Hảo chợt nhớ một chuyện, cô hỏi: “Chẳng cũng chơi giỏi lắm mà?”
Chu Dương: “Ừ.”
“Năm đó từng so tài với bố em, tuy bố em thắng, nhưng lúc đó mới chỉ học lớp 11 thôi.” Tô Hảo nhớ , hồi đó cô dám gần Chu Dương, chỉ lưng bố , lén thanh niên .
Anh chơi mạt chược hút thuốc, trông vẻ tốn sức nhưng khiến bố cô căng thẳng như trận.
Chu Dương bật , đó rẽ một khúc cua, liếc cô.
Tô Hảo hỏi: “… Anh… nhường bố em ?”
Chu Dương: “Chú cũng giỏi.”
Tô Hảo: “…”
Vậy lúc nãy nhận là cô đang giả vờ? khi nghĩ đến phản ứng của , Tô Hảo chỉ ngoài cửa sổ, cũng im lặng theo.
Cô đến Nhất Loan Sơn Thủy vài , chủ yếu là đến trang trại rượu, chứ từng đặt chân khu dân cư. Nhà của Chu Dương là biệt thự độc lập, phong cách Trung Quốc. Xe dừng trong gara, bên cạnh là những cây thường xanh cao lớn. Tô Hảo xuống xe, tay ôm áo khoác của Chu Dương, còn cầm chìa khóa xe và điện thoại về phía cô, nắm lấy tay cô, hai cùng bước lên bậc thang giày.
Chu Dương tiện tay bật đèn, phòng khách khá rộng rãi, đồ đạc cũng quá nhiều.
Anh cầm điều khiển ấn một cái, rèm cửa lớn từ từ mở , để lộ hồ bơi bên cạnh, mặt nước lấp lánh ánh sáng.
Tô Hảo thấy móc treo bèn qua, giũ chiếc áo khoác treo lên. Một lồng n.g.ự.c từ phía áp sát cô, Chu Dương ôm lấy cô, thì thầm hỏi: “Em ăn gì? Anh gọi giúp việc đến nấu.”
Đến giờ ăn .
Tô Hảo thấy trong nhà gọn gàng nhưng ở. Cô : “Để em nấu cho.”
“Em tốn sức như còn gì nữa? Người giúp việc ở xa , gọi họ đến là .” Chu Dương , đồng thời cầm điện thoại gọi.
Cố Diệp Phi
Chẳng bao lâu , một giọng nữ phần lớn tuổi vang lên từ đầu dây bên : “Cậu Chu về ?”
“Dì đến nấu cơm nhé.”
“Ừm, dì sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại xong, Tô Hảo tựa lòng , : “Anh như thấy phiền ? Sao cho họ ở đây?”
“Không thích.” Chu Dương cúi xuống, hôn nhẹ má cô, ngửi hương hoa đào cô. Tô Hảo : “Bên nhà chính ai cũng ở luôn trong biệt thự.”
Chu Dương: “Chỉ là thích.”
Tô Hảo: “Thôi , thực em cũng .”
“Không .” Chu Dương xong, xoay Tô Hảo , nâng mặt cô lên cúi xuống hôn cô.
Tô Hảo nắm chặt cổ áo , kiễng chân lên.
Dì Trương vội vàng đến, bước lên bậc thềm thì thấy hai đang lưng về phía cửa mà hôn , bà ngây một lúc. Bà từng thấy Chu Dương đưa ai về nhà cả. Người phụ nữ mặt Chu Dương, từ góc độ bà thể rõ mặt mũi, chỉ thấy tay Chu Dương đang ôm lấy eo cô.
Dì Trương giới thiệu đến đây. Chu Dương mua căn biệt thự năm mười bảy tuổi, từ đó bà vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc . Đây là đầu tiên bà thấy cảnh tượng như .
Dì Trương nhanh chóng bình tĩnh , bà giày vòng qua, bước bếp, cố gắng phát tiếng động.
Tô Hảo vô tình liếc thấy, cô giãy giụa một chút, đỏ mặt ôm lấy eo Chu Dương. Chu Dương lau vệt nước khóe môi, về phía dì Trương : “Tiện thể hầm ít tổ yến nhé dì.”
Dì Trương đáp “”, nhân cơ hội hỏi: “Cô đây là?”
“Mợ Chu.” Anh đùa, còn nâng cằm Tô Hảo lên.
Tô Hảo lườm một cái.
Dì Trương sững , lập tức : “Vậy dì gọi là mợ chủ nhé?”
Tô Hảo đầu , lễ phép đáp: “Con tên là Tô Hảo.”
Khi rõ gương mặt của Tô Hảo, dì Trương nữa ngây . Gương mặt rõ ràng là một cô gái con nhà lành. Hai một lúc, dì Trương mỉm gật đầu với Tô Hảo.
Tô Hảo cũng đáp bằng một nụ nhẹ.
*
Không là vì gọi “mợ Chu” mà tính cách cà lơ phất phơ của Chu Dương trở về . Anh nắm tay Tô Hảo, dẫn cô dạo quanh biệt thự.
Bắt đầu từ tầng hầm hai, nơi đó hai chỗ đậu xe, họ thang máy lên tầng hầm một là phòng kho, phòng cho giúp việc và một phòng tập thể d.ụ.c nhỏ.
Tầng một phòng chiếu phim và phòng dành cho già. Tầng hai hai phòng ngủ kiểu suite, một phòng khách và một phòng giải trí. Tầng ba là phòng ngủ chính, phòng việc và một phòng sinh hoạt.
Tô Hảo liếc phòng việc, bên trong nhiều sách. Trong phòng sinh hoạt là mô hình súng. Chu Dương cầm một khẩu s.ú.n.g mô hình đưa cho Tô Hảo, cô cầm lấy.
Chất liệu của mô hình trông thật, nếu Chu Dương là giả, lẽ cô nghĩ đó là s.ú.n.g thật . Cô cầm lên ngắm nghía, Chu Dương từ phía ôm lấy cô, cầm s.ú.n.g lên và : “Cầm chắc .”
Tô Hảo bỗng cảm thấy lo lắng, hai tay siết chặt. Chu Dương khẽ : “ , cầm hai tay như , trông em như trẻ con chơi s.ú.n.g nước …”
Tô Hảo: “…”
Anh cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, : “Cầm s.ú.n.g vững, ánh mắt tập trung, ngắm đúng một điểm, … pằng—”
Anh cố tình hét lên bên tai cô.
Tô Hảo giật b.ắ.n , cả run lên. Chu Dương khẽ, ôm chặt lấy eo cô, trông vẻ thư thái hơn nhiều.
Tô Hảo dùng khuỷu tay huých một cái.
Chu Dương khẽ c.ắ.n vành tai cô: “Vào phòng ?”
“Sắp đến giờ ăn .” Tô Hảo nhắc nhở.
Anh áp sát cô hơn: “Làm xong ăn.”
Tô Hảo lắc đầu, cô rõ “ xong” của là ý gì.
“Vậy lát nữa học bơi nhé? Tiếp tục ?”
Tô Hảo : “Hôm nay em mệt .”
Ánh mắt Chu Dương trở nên sâu thẳm, cũng mệt, nhắc đến chuyện dễ gợi nhớ sự việc hôm nay, cả hai chợt im lặng một lúc.
May mắn là lúc đó điện thoại trong phòng đổ chuông, là dì Trương từ lầu gọi lên, báo rằng thể ăn cơm . Chu Dương ôm Tô Hảo xuống lầu, thức ăn dọn lên hết. Vì hôm nay ăn món Trung, nên họ dùng bếp kiểu Trung Quốc. Trên bàn tổng cộng năm món. Dì Trương lau tay : “Cậu mợ cứ từ từ ăn nhé, ăn xong dì sẽ dọn dẹp. Tầng hầm một còn cần lau sàn nữa.”
Chu Dương bày vẻ mặt thản nhiên.
Tô Hảo nhẹ nhàng : “Vất vả cho dì Trương .”
“Không gì.” Dì Trương mỉm , ấn nút thang máy xuống tầng .
Chu Dương cầm bát, múc cho Tô Hảo một bát canh sườn hầm bắp. Cô nhận lấy uống một ngụm, Chu Dương nghiêng hỏi: “Thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-72.html.]
“Ngon lắm.” Tô Hảo đáp.
Chu Dương : “Vậy , chắc tăng lương cho dì Trương thôi.”
Tô Hảo gắp một con tôm, lau tay bóc vỏ, đó đưa đến sát môi Chu Dương. Chu Dương ngẩn một chút, đó nhẹ, há miệng c.ắ.n lấy con tôm, còn l.i.ế.m nhẹ ngón tay của Tô Hảo. Cô rụt tay , tiếp tục bóc tôm, nhưng Chu Dương giữ lấy tay cô, : “Để bóc cho.”
Tô Hảo liếc : “Em phục vụ bạn trai mà.”
Chu Dương giữ nữa. Anh thấy sự dịu dàng từ đầu lông mày cô, sự dịu dàng khiến cảm thấy an tâm.
Sau bữa tối, màn đêm buông xuống, trong nhà bật lò sưởi. Tô Hảo ôm gối tựa lòng Chu Dương, cả hai cùng xem TV. Chu Dương dùng một tay ôm eo cô, tay cầm điện thoại, cúi đầu xem tin nhắn trong nhóm.
Giang Úc: [@Chu Dương, đây chuyện , vụ cá cược thế nào ?]
Hứa Điện: [Nghe Tô Hảo một chọi ba, thắng ?]
Lý Dịch: [Chắc hẳn Tô Hảo cố tình thua.]
Giang Úc: [Chu Dương chắc sợ đổ mồ hôi hột nhỉ, hahaha.]
Hứa Điện: [Chắc thế.]
Văn Trạch Lệ: [Chu Dương, vợ là ác quỷ ? Ghê gớm quá!]
Văn Trạch Tân: [Em càng gặp cô nàng hơn.]
Giang Úc: [Không ngờ Chu Dương cũng ngày trở thành miếng mồi bàn cược, hahaha.]
Chu Dương: [Cút.]
Lúc , dì Trương từ tầng hầm hai lên, kéo theo một chiếc túi mua sắm lớn, đóng gói khá tinh tế. Bà bước đến gần sofa, đặt túi xuống và : “Chu Dương, xem thử đây là cái gì.”
Tô Hảo đang tựa lòng Chu Dương liền ló đầu , Chu Dương cũng , thấy thì nhướng mày: “Cái gì đây?”
“Hàng chuyển phát mới giao đến hôm nay, dì kéo từ cổng khu nhà về. Lúc đó tiện tay để luôn ở tầng hầm hai.” Dì Trương lấy một cây kéo lớn từ bàn , đưa cho Chu Dương.
Dì Trương bao giờ tự ý mở hàng của Chu Dương, đơn hàng của thường giao đến công ty, giao thẳng về nhà.
Chu Dương nhận lấy cây kéo, kéo túi gần, “xoẹt” một tiếng, cắt một lỗ nhỏ, bên trong một thứ giống như cái gối, kích thước khá lớn nhưng tinh xảo. Anh kéo , cái gối còn dải dây, nhưng vấn đề là nó màu đỏ tươi.
Trông kỳ quặc, giống gối mà cũng chẳng giống gì.
Tô Hảo đưa bàn tay mảnh khảnh chạm dải dây, hỏi: “Cái là gì?”
Chu Dương lắc đầu: “Không …”
Vừa dứt lời, đột nhiên nhíu mày, lập tức giật món đồ từ tay Tô Hảo, : “Giao nhầm .”
Tay Tô Hảo trống .
Chu Dương dậy, cầm món đồ đưa cho dì Trương: “Đóng gói , ngày mai gửi , con sẽ gửi địa chỉ cho dì .”
Dì Trương ngẩn một lúc, : “Vâng.”
Sau khi đóng gói xong xuôi, bà cầm món đồ bỏ trong tủ chứa.
Chu Dương thở phào một , Tô Hảo, thấy cô vẫn đang dựa lưng ghế về phía đó. Anh giang tay, bế cả cô lên, cầm hai chiếc điện thoại bàn, : “Lên tầng nghỉ ngơi.”
Tô Hảo ôm chặt cổ , ngáp một cái, đầu tựa vai .
Lên tầng ba.
Hai thẳng đến phòng ngủ chính của Chu Dương, phòng hướng ban công lớn, bên trong còn sofa và TV, phòng để đồ ở ngay bên cạnh, qua thấy nhiều đồng hồ nam, ít nhất hai tủ.
Tô Hảo ngủ gật sofa. Chu Dương trong, lấy một bộ váy ngủ , mạnh tay xé mác đưa cho cô. Tô Hảo nhận lấy, chăm chú .
Chu Dương chống tay lên ghế tựa, cô : “Nhìn gì ?”
Tô Hảo lắc đầu.
“Nhìn váy ngủ chứ gì?” Chu Dương nhẹ nhàng hỏi: “Ở đây chuẩn sẵn quần áo cho em, may theo kích cỡ của em. Ngoài váy ngủ, còn cả quần áo mặc hằng ngày nữa. Chào mừng em đến ở chung với .”
Tô Hảo mím môi: “Thỉnh thoảng ngủ thôi, em còn ở nhà mà.”
Chu Dương mắt cô, vẫn đầy dịu dàng và long lanh, nhưng tiếc là dường như cô còn yêu nhiều như .
Lúc , mới nhận , lẽ hồi trung học cô thực sự yêu . Cô nhiều việc giống với tính cách của , điên cuồng như ngọn lửa. Liệu còn thể khiến con gái từng yêu trở ? Nghĩ đến đây, những ngón tay thon dài của siết chặt thành ghế.
Anh cố gắng kiềm chế, cúi xuống bế cô khỏi sofa, : “Đi tắm , bên trong chuẩn sẵn đồ vệ sinh cá nhân .”
Tô Hảo đặt ở cửa phòng tắm, cô nắm chặt váy ngủ, . Chu Dương khẽ , hôn nhẹ lên môi cô, : “Anh chút việc cần xử lý, em tắm xong mà buồn ngủ thì cứ ngủ nhé, ăn yến cũng , ngày mai hầm.”
“Ừm.” Tô Hảo gật đầu, đó đóng cửa phòng tắm . Cô nghĩ, Chu Dương nhận tâm trạng hiện giờ của cô, cả hai đều là những thông minh.
•
Vào phòng việc, Chu Dương hạ thấp nhiệt độ trong phòng, nới lỏng cổ áo xuống bàn, mở laptop . Anh sờ soạng tìm điếu t.h.u.ố.c ngậm trong miệng, giao diện đang load châm lửa. Khói t.h.u.ố.c bốc lên, lượn lờ quanh lông mày còn mang vẻ u ám của .
Chiếc điện thoại bên cạnh bỗng kêu “ting ting”. Anh liếc mắt .
Dì Trương: [Chu Dương, gửi địa chỉ cho dì .]
Chu Dương: [Ồ, cần nữa, cứ cất .]
Dì Trương: [Ý là giữ ?]
Chu Dương: [Ừ, đừng để mợ chủ .]
Dì Trương: […Vâng.]
Lúc , màn hình máy tính hiện lên. Chu Dương dời mắt màn hình, tiện tay cầm điện thoại, gọi cho Lục Khởi.
Chẳng mấy chốc, cuộc gọi kết nối.
Giọng Lục Khởi vang lên, chút dè dặt: “Tổng giám đốc Chu.”
“Hôm nay bàn mạt chược những ai?”
Lục Khởi: “…”
Cậu lập tức c.h.ử.i rủa trong lòng.
Cặn bã! Quá cặn bã! Bạn gái cũ ngay mặt mà còn tên!
C.h.ế.t tiệt.
Một giây , Lục Khởi cảm thấy khó mà diễn tả hết bằng lời: “Khưu Nương Nhi, bạn của Lý Tú, con gái út nhà họ Khưu, gia đình trong ngành kinh doanh than đá. Cô là cuối cùng hẹn hò, ba tháng.”
Chu Dương ừ một tiếng: “Cô gì? Chúng hợp tác gì với nhà họ Khưu ?”
“Hợp tác phát triển một ứng dụng, hiện đang trong quá trình phát triển. Khưu Nương Nhi hiện việc , là một idol mạng.”
Mặt Chu Dương biểu cảm, ngón tay kẹp điếu thuốc: “Chấm dứt hợp tác. Idol mạng thì cứ bôi nhọ một chút, chỗ Hứa Điện đội PR, hợp tác với họ, khiến cho cô hết đường phát triển.”
Lục Khởi: “… Được ạ.”
Chu Dương: “Còn ai nữa?”
“Thì còn Thi Lâm, mối tình đầu của thời trung học.”
Chu Dương khẽ nhíu mày. Lục Khởi ngập ngừng, : “Bạn gái thời trung học, hiện là tiếp viên hàng . Nhà họ Thi suy tàn, cô giờ cũng rời khỏi giới thượng lưu.”
Ánh mắt Chu Dương lạnh lẽo: “Tiếp viên hàng ? Vậy thì đừng để cô tiếp viên nữa. Nếu hợp tác thì thôi, cứ để mắt đến nhà họ Thi, động tĩnh gì là xử lý ngay.”
Lục Khởi: “… Rõ.”
“Tiếp theo?”
“Tiếp theo là nhà họ Tần. Tổng giám đốc Chu, nhắc từ mà, cô là cháu gái của ông Tần.” Cuối cùng cũng , trời ơi, Lục Khởi như trút gánh nặng.
Chu Dương nhướng mày, một lúc mới phản ứng, lạnh lùng: “Ồ? Ra là , chẳng trách ông Tần quan tâm đến đời sống tình cảm của như thế. Việc theo sát phía nhà họ Tần dừng ở đây, đường thẳng thì đường vòng.”
Lục Khởi ngẩn hồi lâu.
Anh ngờ Chu Dương tàn nhẫn như , dừng là dừng, mà vấn đề là hiện tại nhà họ Tần đúng là con đường thẳng, rộng rãi thênh thang.
Lục Khởi hỏi: “Bên định xử lý thế nào?”
Chu Dương nheo mắt: “ cách của .”
Lục Khởi: “Rõ.”
“Cô gì nhỉ?”
Lục Khởi: “… Hiện tại công việc gì, nhưng đam mê đồ xa xỉ, là một nhà sưu tầm.”
Chu Dương: “Ồ, chuyện thì dễ xử lý.”
Về phần Lý Tú, Chu Dương cũng sắp xếp.
“Tìm theo dõi Lý Tú, ép cô xóa hình xăm. Sau đó xăm lên cô ba chữ “ sai ”.”
Lục Khởi: “Rõ.”
Chu Dương suy nghĩ một lát, ngả , khẽ búng tàn thuốc: “ , còn ai nữa ?”
Đề phòng vẫn hơn.
Lục Khởi: “… Ở Mỹ, cô Diệp Đình còn bất kỳ ý định nào với nữa .”
“Vậy ? Cứ để ý cô một chút, về nước thì theo dõi ngay.”
Lục Khởi: “…Vâng.”
Cậu bao giờ nghĩ công việc của bao gồm cả việc giúp sếp xử lý các cô bạn gái cũ, mà điều đáng là những cô bạn gái đều từ thời tám hoánh nào . Ôi trời.
“Phía Nhiếp Lũy , gửi tài liệu ?”
“ đang gửi đây.”
Chu Dương cúp máy, nhấp mở email, khóe miệng ngậm điếu thuốc, tài liệu. Quả nhiên là giục tiến độ. Nghĩ đến những lời của ông Tần, Chu Dương mím môi, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Lão già đó.
*
Sau khi tắm xong, Tô Hảo càng buồn ngủ hơn. Những ván bài kiểu thực sự tiêu tốn nhiều tinh thần và sức lực, đặc biệt là với năng khiếu như cô. Cô vội sấy tóc qua loa, chân trần bước khỏi phòng tắm, bàn chân giẫm lên t.h.ả.m mềm, đến bên chiếc giường đơn giản. Cô lật chăn lên sấp xuống, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Đêm khuya.
Đèn trong phòng tắm vụt tắt, Chu Dương bước ngoài, mặc bộ áo ngủ màu đen, tiện tay treo khăn mặt lên, cụp mắt phần chăn nhô lên giường. Cô ngủ vẻ vội vàng, một phần bàn chân lộ ngoài.
Chu Dương cúi , nắm lấy cổ chân cô từ từ di chuyển lên , luồn trong chăn.
Không lâu , Tô Hảo nắm chặt gối, ngón tay trắng bệch, c.ắ.n ống tay áo, khẽ gọi: “Chu Dương…”
“Ừm?” Chu Dương cúi , ôm lấy gương mặt cô hôn lên môi, nuốt trọn âm thanh của cô. Bóng lắc lư, phản chiếu tấm kính cửa sổ.
Tối nay, phần mạnh mẽ hơn bình thường. Không nhiều lời yêu thương, dù Tô Hảo mấy cầu xin, nhưng đáng tiếc, hề nương tay. Lúc ngã trở giường, Tô Hảo khẽ run rẩy, co . Chu Dương từ phía ôm chặt lấy cô, chặt đến mức cô thể nhúc nhích. Cô kiệt sức, còn sức lực để phản kháng, chỉ lẳng lặng nhắm mắt .
Có lẽ vì đổi giường và môi trường, Tô Hảo tỉnh giấc lúc hơn năm giờ sáng. Lúc , cô trong vòng tay , ngẩng đầu gương mặt , thấy vài sợi râu lún phún cùng sống mũi cao thẳng. Đôi mắt hẹp dài của vẫn nhắm chặt, một tay đặt trán, đôi môi mỏng mím .
Rõ ràng vẻ ngoài cứng cáp mạnh mẽ, nhưng chỉ cần mở mắt mỉm là toát lên nét phong lưu.
Tô Hảo vệ sinh. Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Chu Dương dậy. Tuy nhiên, đôi chân cô mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống. Nhìn xuống chân , cô nhắm mắt , cố gắng gượng dậy và nhanh chóng về phía phòng tắm.
Vài phút , đàn ông giường vươn cánh tay sang bên cạnh mò mẫn, nhưng bên cạnh trống . Chu Dương lập tức mở mắt, trở dậy. Trên giường chỉ , thấy Tô Hảo cả.
*
Tô Hảo ở trong phòng tắm một lúc lâu, còn tranh thủ tắm một nữa. Cô mặc chiếc váy ngủ mỏng ôm sát , mở cửa , đúng lúc chạm mặt Chu Dương đang cửa.
Chu Dương chống tay lên khung cửa, chút cứng ngắc, giọng khàn khàn cố nén sự bất an: “Anh tưởng em .”