ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:16:48
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người thế hệ thì gọi là “sợ vợ”, thế hệ trẻ bây giờ thì là “vợ quản nghiêm”. Mọi mặt ở đây đều là những ông lớn tiếng trong giới kinh doanh, ai nấy đều tu luyện thành tinh từ lâu .

Lời của Chu Dương là thật giả, họ chỉ cần liếc mắt là ngay.

Ba ông cụ .

Ông Nhiếp lên tiếng: “Chu Dương, thật sự chuyện gì ? Sao mấy video rò rỉ ngoài?”

Vừa câu , Chu Dương mới nhận , giọng điệu của gần như là theo phản xạ, đừng là các ông cụ tin, bản cũng cảm thấy chẳng tin nổi.

Anh lập tức mỉm , ăn một quả cherry, ánh mắt cong cong: “Ông Nhiếp, tin tức của ông nhanh thật.”

Điều giống như thừa nhận.

Ông Nhiếp : “Chu Dương, chẳng giống chút nào cả.”

Chu Dương mỉm , trả lời.

Ông Tiêu tỏ vẻ đồng ý: “Đàn ông đàn ang như để danh tiếng của nông nỗi ?”

Ông Nhiếp đáp : “Ông Tiêu, ông . Giới trẻ bây giờ như chúng hồi xưa nữa, giờ phụ nữ địa vị cao. Mặc dù đàn ông “sợ vợ” là một chủ đề, nhưng cũng chứng tỏ họ tình nghĩa.”

“Phụ nữ là phụ nữ, đàn ông là đàn ông, phụ nữ chỉ nên lo chăm sóc gia đình thôi, còn quản lý đàn ông chứ? Đạo lý ở ?” Ông Tiêu vẫn đồng tình, ánh mắt Chu Dương ý đồ dạy dỗ: “Danh tiếng điểm yếu .”

“Cảm ơn ông Tiêu.” Chu Dương dậy, rót thêm rượu cho ông, tiếp lời.

Ông Tiêu nhận rượu, vẫn uống một ngụm.

Ông Nhiếp : “Dù thì mấy thanh niên ở Lê Thành cũng đấy chứ.”

Ông Tiêu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ông phủ nhận, chỉ Chu Dương một cái : “ đấy, tương lai hơn đám con cháu của nhiều. Trong xã hội , những bạn cùng chí hướng và sẵn sàng xả cũng là phúc phần lớn lao.”

chứ? Ông phủ nhận điều đúng ? Vậy với ông cái , mấy ở Lê thành ….” Ông Nhiếp Chu Dương một cái, Chu Dương đột nhiên dự cảm lành.

Ông Nhiếp chỉ dừng một lúc, : “Mấy ở Lê Thành một biệt danh, gọi là “Team quỳ Lê Thành”, đúng , Chu Dương?”

Chu Dương: “…”

“Đó là gì ?” Ông Tiêu sửng sốt.

Lúc ông Tần mới lên tiếng xen : “Quỳ với vợ đấy.”

Ông Tiêu , mặt cứng đờ như sét đánh.

Ông Nhiếp lớn, đến mức ho sặc sụa, Chu Dương vẫy tay gọi phục vụ mang khăn tay đến. Ông Nhiếp đủ , dựa : “Cháu chắc chắn sẽ giống mấy .”

Chu Dương khẩy: “Ông Nhiếp, ông tự tin quá .”

Ngày , cũng tự tin như thế đấy.

Ông Nhiếp xua tay, tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ.

“Chu Dương…” Ông Tiêu lộ vẻ mặt khó tả: “Là thật ?”

“Ông Tiêu, chi bằng ông hỏi Giang Úc xem thế nào?”

Ông Tiêu: “…”

Lúc , ông Tần – ít nhất từ nãy đến giờ – đặt tay lên tay vịn ghế, hỏi Chu Dương: “Cậu sợ vợ, còn quỳ xuống vợ nữa, nhưng vẫn lấy vợ đúng ?”

“Chưa ạ.” Chu Dương ông Tần, hai tay đặt đầu gối, cúi xuống, mỉm đáp.

Ông Tần gật đầu: “Ừ, cũng kết hôn, nếu thực sự kết hôn , chắc chắn chúng sẽ tin. Bạn gái ?”

Lần đầu tiên Chu Dương hỏi như , cảm thấy căng thẳng, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tô Hảo, đáp: “Cô Hồi Giang.”

“Hồi Giang? Một nơi .” Ông Tần suy nghĩ một lúc, Giang Nam nhiều thành phố nổi tiếng, gọi là “miền đất của sự dịu dàng”, chỉ vài nơi như , nhắc đến là ai cũng .

Chu Dương gật đầu, nhấp một ngụm rượu, cổ áo mở, ánh mắt vẫn đượm ý .

Ông Tần , nhớ đến Công nghệ Khoa học Kỹ thuật Quân sự, còn trẻ tuổi như vị trí , ưu tú hơn nhiều , ông hỏi: “Vậy cô là con gái của gia đình danh giá nào ở Hồi Giang thế?”

Nghe câu , Chu Dương thẳng , dựa , lười biếng lắc đầu: “Không gia đình danh giá, chỉ là cô gái một gia đình bình thường.”

Ông Tần : “Thời buổi , đúng là cũng mấy chú trọng việc môn đăng hộ đối nữa.”

Chu Dương chỉ gì, cầm ly rượu lên, cụng với ông Tần. Ông Tần bất lực: “Bây giờ uống nhiều, trai trẻ , cứ mời hoài ?”

“Vậy thì mời tất cả .” Chu Dương sang mời rượu hai ông lớn còn . Hôm nay chủ yếu là với ông Tần, nhưng khi câu chuyện chuyển sang vấn đề tình cảm, ông Tần bắt đầu hứng thú, mà sự hứng thú chuyện gì. Chu Dương cụp mắt xuống, trong ánh mắt chút u ám.

Tô Hảo tắm xong, cạnh Thành Linh xem tivi một lúc ngủ. Mấy hôm nay cô tuyển hai mới, đúng là một nam một nữ, nhưng việc huấn luyện mới còn mệt hơn cả tự . Dù cả hai đều , nhưng khi bắt đầu việc vẫn chậm hơn Tô Hảo , khiến cô dạy họ, đôi khi chân cũng cảm thấy mỏi. Cô phòng, tắt đèn, thư giãn một chút thì điện thoại đổ chuông, là video call.

Tô Hảo dậy, bật đèn đầu giường lên, nhận cuộc gọi.

Ở bên , Chu Dương đặt điện thoại lên bàn, ngón tay tháo cà vạt, mặc áo sơ mi tối màu, nhướng mày cô, ánh sáng mờ khiến các đường nét mặt càng thêm sắc lạnh, chỉ đôi mắt là vẫn chất chứa tình cảm và men: “Vợ ơi, em ở trong phòng ?”

Tô Hảo đáp: “Ừ, còn , uống rượu ?”

“Tối nay buổi giao lưu, mới về.” Chu Dương chỉnh cổ áo, để lộ xương quai xanh, chỉ dấu răng đó: “Nhìn , đây là em để đấy.”

Tô Hảo vài , may là độ phân giải cao, cô thể thấy rõ. Cô nghiêng đầu, khẽ .

Đèn đầu giường của cô là màu cam, chiếu lên mặt cô khiến các đường nét trở nên mềm mại hơn, tựa như một bức tranh.

Chu Dương thở dài một , đột nhiên xa: “Chúng trò chuyện mặc quần áo nhé?”

Tô Hảo mở to mắt: “Không.”

Chu Dương khẽ.

Tô Hảo , cô cũng .

Có lẽ tối nay cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, trò chuyện vài câu thì trở nên yên tĩnh. Tô Hảo giống mấy cô bạn gái cũ của Chu Dương, tự tìm chủ đề để chuyện, cũng vòi vĩnh đòi nọ, than vãn, cô chỉ thỉnh thoảng ngáp một cái im lặng .

Chu Dương cũng tận hưởng khoảnh khắc , cô, mỗi cử chỉ nhỏ của cô đều khiến rời mắt. Cô thỉnh thoảng chớp mắt, dụi mắt, hoặc uống một ngụm nước, l.i.ế.m môi, đôi môi trở nên đỏ hơn, trong đầu tưởng tượng cảm giác khi hôn cô.

Tuy nhiên, ánh sáng lờ mờ khiến cô đôi lúc giống như một làn khói, tiêu tan. Tô Hảo chỉ đầu lông mày , hỏi: “Tối nay bàn chuyện suôn sẻ ?”

Chu Dương nhướng mày, ngờ cô nhận .

Anh nhếch môi: “Một chút thôi, nhưng , gì mà xử lý .”

Tô Hảo bật : “Tất nhiên là .”

“Đương nhiên.” Chu Dương xuống: “Em mặc áo ngủ cổ V ?”

Tô Hảo , cũng xuống, kéo cổ áo lên, đáp: “Ừ.”

“Sờ một chút.” Chu Dương tay cô, giọng đầy cám dỗ. Tô Hảo ngước mắt lên, trừng . Chu Dương xoa khóe môi, bật , chống cằm, ngón tay đặt bờ môi mỏng, dáng vẻ đó quả thật phóng túng tả nổi.

“Hôm nay, em tuyển mới .” Tô Hảo đột nhiên chia sẻ.

“Hả?”

“Đều là sinh viên mới trường, năng lực khá , cô gái thì thích mặc hán phục, còn mặc đấy.” Tô Hảo nhớ cô nhân viên mới.

Chu Dương ừ một tiếng, vài giây , : “Còn tuyển một nam nữa ?”

“Sao ?” Tô Hảo nghĩ trong đầu, còn mà.

Phía bên vang lên tiếng bật lửa, đó Chu Dương dời mặt một lát, khi đang ngậm t.h.u.ố.c lá, cổ áo mở thêm chút, nhả một làn khói thuốc, : “Em là cô gái, nghĩa là chỉ tuyển một , công ty các em cũng chỉ lớn chừng đó, thể tuyển nhiều , tối đa là hai , còn là nam.”

Tô Hảo , trong lòng thầm nghĩ, … thông minh quá.

Cô gật đầu: “, tổng cộng tuyển hai , nam …”

“Nam cũng cần ?” Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Chu Dương liếc qua màn hình.

Tô Hảo: “… Sao ghen lung tung ?”

Cố Diệp Phi

“Thế thì ? Không ?” Giọng điệu của Chu Dương vui.

Tô Hảo nheo mắt .

Ngay tức khắc, cô tiếp nữa.

Chu Dương nhận : “Vợ ơi, tiếp .”

Tô Hảo: “Anh ngủ .”

Nói xong, cô tắt video call.

Chu Dương ngẩn : “…”

Ngay đó, điện thoại của Tô Hảo đổ chuông, vẫn là video call. Lần , cô tắt gửi tin nhắn.

Tô Hảo: [Em ngủ đây.]

Chu Dương: [… Được.]

Thật sự bấm bụng chịu mà.

Không đến hai ngày tới cuối tuần. Tô Hảo vốn định dạo phố với Thành Linh, sắp đến Tết , cô mua vài bộ đồ mới và chuẩn thêm chút quà Tết mang về nữa.

Tuy nhiên, cô bất ngờ nhận tin nhắn WeChat từ Kỳ Kỳ, năn nỉ cô mua sắm cùng cô .

Tô Hảo sửng sốt một chút, đó đồng ý.

với Thành Linh một tiếng, Thành Linh ý kiến gì, chỉ nhắc nhở Tô Hảo khi chơi thì chừng mực, đừng để như , Kỳ Kỳ cắn.

Tô Hảo ngượng ngùng, cô gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-69.html.]

Kỳ Kỳ ở khu chung cư của công ty, Tô Hảo mặc áo khoác dài, qua đó. Kỳ Kỳ đội mũ, mặc áo khoác ngắn và quần jeans. Vừa thấy Tô Hảo, cô liền chạy đến ôm lấy cánh tay của cô, Tô Hảo một cái, thấy mắt cô đỏ hoe.

Trong lòng Tô Hảo cũng hiểu đôi chút.

Chắc cãi với Nghiêm Sùng.

Tô Hảo đặt xe qua app từ , nên chẳng bao lâu xe đến. Hai lên xe, khi bản đồ định vị bật lên, Kỳ Kỳ lập tức lên tiếng: “Mỗi đến Tết là chị thấy phiền, chị đến nhà . Trước đây rõ ràng đồng ý với chị, nhưng giờ đổi ý, bắt chị về nhà . Sao thử nghĩ, chị và bố hòa hợp như , qua đó chẳng là chỉ khiến hai bên thêm chán ghét ?”

Tô Hảo vỗ nhẹ lên tay cô : “Vậy là hai cãi ?”

“Ừ, chị đuổi ngoài ngủ. Anh thật sự ngoài luôn, chị tức c.h.ế.t mất, cả đêm ngủ . Nửa đêm xem, đang chơi game! C.h.ế.t tiệt.” Kỳ Kỳ tức giận đến mức đá cửa xe, nhưng Tô Hảo vội vàng kéo chân cô : “Xe của đấy.”

“Nhắc đến xe chị càng tức, chị bảo mua chiếc xe một chút, bảo chỉ cần mua để , còn mua xe cũ nữa chứ, bọn chị mua nổi . Mua xe cũ về còn sửa chữa, chị thật sự…!” Kỳ Kỳ hung hăng trợn mắt.

Tô Hảo nhẹ nhàng đáp: “Vậy hôm nay xin ?”

“Đương nhiên là ! Nếu xin , chị bắt quỳ xuống, quỳ xuống sầu riêng.” Nói đến đây, Kỳ Kỳ càng tức giận, Nghiêm Sùng chắc chắn sẽ quỳ.

Anh thật sự cả.

Kỳ Kỳ là chính kiến, cô và Nghiêm Sùng đầu cãi như . Tô Hảo nhẹ nhàng : “Anh tính thẳng thắn, lát nữa về chị cho cơ hội để hòa nhé.”

“Còn cho cơ hội á? Anh tự chủ động , ngu ngốc quá.” Kỳ Kỳ mắng trợn mắt, nhưng mắt vẫn dán chặt WeChat điện thoại, cứ mở đóng .

Tô Hảo suy nghĩ một chút, : “Hay là… hôm nay mua sắm một trận cho khuây khỏa ? Chị quẹt thẻ của ?”

Kỳ Kỳ lập tức im lặng, cô mở túi xách kiểm tra thẻ, xem mang thẻ của , quả nhiên là .

Kỳ Kỳ đồng ý với đề xuất của Tô Hảo.

Vừa đến trung tâm mua sắm, Kỳ Kỳ khách sáo, cầm thẻ tay, ưng cái gì là mua luôn, cái gì cũng mua. Tô Hảo cùng, giúp cô chọn màu, nhưng lẽ vì mua quá vội, cô chọn một chiếc áo khoác nhưng để ý đến giá cả, cứ thế quẹt thẻ, kết quả là thẻ khóa.

Số tiền gần 120.000 tệ.

Kỳ Kỳ ngẩn .

Tô Hảo cũng ngẩn , hai cửa hàng, lúc mới nhận họ cửa hàng của một thương hiệu lớn.

Bảo dịch vụ như , hai còn đang cầm cà phê, phía là hai nhân viên bán hàng xinh , mỉm họ.

Lập tức cảm thấy tiến thoái lưỡng nan

Lúc , một trong hai nhân viên mỉm : “Cô Trương, thể đổi thẻ khác ạ?”

Sắc mặt Kỳ Kỳ cứng đờ, cô chỉ mang theo một thẻ, điện thoại cũng liên kết với thẻ , tài khoản công ty liên kết với một thẻ khác, xin phép là thể dùng thẻ đó.

“Thẻ hết tiền ?” Kỳ Kỳ nhẹ giọng hỏi.

“Vâng.”

Kỳ Kỳ bất lực, cô tiếc tiền mà mua.

Thẻ của Nghiêm Sùng ít tiền quá, cô nhớ là đưa cho một khoản tiêu vặt khá lớn mà.

: “Chờ một chút, bảo khác thanh toán.”

Nói , cô mở điện thoại, tìm Nghiêm Sùng, cố tình chọc tức .

chỉ vài phút , sắc mặt của Kỳ Kỳ khó coi. Sau khi Nghiêm Sùng thấy tin nhắn, tức giận mắng cô . Mắt Kỳ Kỳ ngấn lệ, vô cùng tủi .

Tô Hảo thấy , lập tức buông ly cà phê xuống, ôm vai cô an ủi.

Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, Tô Hảo: “Chị mua, còn mua hẳn hai bộ.”

Hai món sẽ chỉ là 120.000 tệ nữa.

Tô Hảo nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiêu tiền lí trí chút.”

“Chị đang lý trí, là chị tiền .”

“Có tiền quẹt thẻ ?”

Một giọng nữ kiêu ngạo từ phía truyền đến, Tô Hảo và Kỳ Kỳ đều ngẩng đầu lên, thấy Lý Tú đang mặc chiếc áo khoác đỏ, giày cao gót, khoanh tay bên cạnh xem trò vui, ánh mắt đầy khinh miệt.

Hai nhân viên bán hàng thấy cô , lập tức cung kính bước tới: “Cô Lý, lâu gặp, bộ sưu tập mới của quý mắt , còn kịp gửi đến cho cô, mời cô đến phòng VIP xem thử nhé?”

Lý Tú thèm để ý đến hai , đẩy họ sang một bên, tới, hai ghế sofa, ánh mắt rời khỏi Tô Hảo.

nhẹ, cúi : “Chị Tô Hảo, còn thiếu bao nhiêu? Hay là để em trả giúp chị nhé?”

Sự thù địch của cô vô cùng rõ ràng, khác hẳn vẻ dè dặt đây, lẽ là vài đấu qua đấu đều lép vế, nên dứt khoát thèm giả vờ nữa, trực tiếp cậy thế uy h.i.ế.p khác, tỏ thái độ rõ ràng.

Tô Hảo từ tốn đáp: “Không cần em trả, nếu mua thì mua, mua thì thôi, cũng chẳng chuyện gì lớn.”

Giọng của cô nhẹ nhàng, giống như đang trò chuyện, nhưng giống như đang dạy bảo ai đó, nhẹ nhàng khiến lọt tai. Hai nhân viên bán hàng bên cạnh cũng vô thức liếc Tô Hảo.

“Không mua thì mất mặt lắm đó.” Lý Tú c.ắ.n răng thẳng: “Chu Dương bao giờ mua nổi thứ gì đó, chị Tô Hảo ở bên Chu Dương , chẳng lẽ mua nổi ư?”

Tô Hảo ghế, lúc nhẹ nhàng dựa lưng , cô cũng mỉm : “Tiêu tiền của chẳng thoải mái hơn ? Tại tiêu tiền của đàn ông?”

Lý Tú câu nghẹn họng.

Tô Hảo khuôn mặt tinh xảo của cô : “Với cả, việc tiêu tiền của đàn ông là sự lựa chọn của chị. Chị chọn tiêu, thì đó là ý cá nhân của chị. Chị tiêu, thì điều đó chứng minh chị năng lực.”

Mẹ nó!

Lý Tú tức giận đến mức mặt mày xám xịt.

chằm chằm Tô Hảo, ánh mắt đầy căm ghét.

Tô Hảo đầu Kỳ Kỳ: “Chị còn mua nữa ?”

Kỳ Kỳ cam lòng, chọc tức Nghiêm Sùng, cho cô gái thấy rằng họ cũng thể mua đồ đắt tiền, coi thường, vì thế cô cố chấp : “Chị sẽ với Nghiêm Sùng.”

“Không cần , em mang theo thẻ, em cho chị mượn , trả cho em, ?” Tô Hảo mỉm hỏi, ánh mắt dịu dàng, vô cùng thoải mái.

Kỳ Kỳ lập tức gật đầu: “Được.”

Nói xong, Kỳ Kỳ lo lắng Tô Hảo.

Tô Hảo nhẹ, vỗ bả vai cô , đó dậy, lấy một chiếc thẻ đen từ trong túi đưa cho nhân viên bán hàng ngay mặt Lý Tú.

Hai nhân viên bán hàng thấy chiếc thẻ đen, lập tức sửng sốt.

Thẻ đen.

Hạn mức vô hạn.

Một trong đó lập tức liếc Lý Tú, Lý Tú cảm thấy chân mềm nhũn. Cô nhớ rõ lúc Nương Nhi và Chu Dương ở bên , Chu Dương bao giờ đưa thẻ cho cô . Ngay cả thẻ thường cũng , mỗi Nương Nhi cần gì, Chu Dương chỉ sai mua, nhiều còn mua sai…

Thế mới vô tâm đến mức nào.

Lý Tú cảm thấy tức giận đến mức da đầu tê dại.

Nhìn thái độ của hai nhân viên bán hàng đổi đối với Tô Hảo, rõ ràng vượt qua cô . Một quẹt thẻ : “Thì là cô Tô, Tổng giám đốc Chu đặt những mẫu mới nhất mùa cho cô , cô xem thử ?”

Kỳ Kỳ sững sờ: “Chồng em còn đặt cho em nữa ? Vậy em mặc?”

Tô Hảo đáp: “Em để ý.”

Nhân viên bán hàng tươi: “Một phần gửi tới ngôi nhà tên cô .”

Tô Hảo ngạc nhiên: “ nhà mà.”

“Không ư?” Nhân viên bán hàng ngẩn , cô mở danh sách máy tính bảng, mở một địa chỉ, đưa cho Tô Hảo xem. Kỳ Kỳ gần, thấy thì hét lên: “Ôi vãi, đây chẳng là biệt thự đơn lập ngay khu trung tâm tài chính ? Tô Hảo, em , nhưng khu đó vẫn đang trong quá trình sửa chữa.”

Tô Hảo ngơ ngác, hiểu tại một biệt thự, cô cau mày: “Chắc là nhầm lẫn .”

Mọi xung quanh đều ngơ ngác cô, Kỳ Kỳ kỹ một hồi, cũng cảm thấy hợp lý lắm, nhưng giấy tờ ký nhận đồ tên Tô Hảo.

Lý Tú bên cạnh, tay siết chặt. Cô nhớ mấy hôm Liễu Yên tổ chức bốc thăm trúng thưởng, giải đặc biệt là một biệt thự…

lên tiếng, thêm gì nữa.

Tô Hảo thì nghĩ thầm, liệu là trùng tên .

Kỳ Kỳ Tô Hảo, trong lòng cũng nghĩ như , thể nào Chu Dương mua biệt thự mà với Tô Hảo. Vậy nên cả hai tiếp tục bàn về vấn đề khó hiểu nữa.

Dù nhân viên bán hàng cũng hiểu rõ, nhưng những uẩn khúc bên trong lẽ chuyện họ thể hiểu , vì cả hai đều im lặng.

Tuy nhiên, chiếc thẻ đen trong tay là thật, khi quẹt thẻ với tổng giá trị lên tới 240.000 tệ, nhân viên bán hàng trả thẻ cho Tô Hảo, lịch sự : “Đã thanh toán xong , cảm ơn cô ủng hộ, cô Tô lên phòng VIP để chọn thêm ạ?”

Tô Hảo nhận thẻ, đáp: “Không cần .”

Nhân viên bán hàng đáp: “Vâng.”

Tô Hảo cất thẻ túi, lấy điện thoại , Lý Tú gọi điện cho Chu Dương. Không lâu , điện thoại kết nối, giọng trầm ấm của Chu Dương vang lên: “Vợ , em đang mua sắm ?” Anh nhẹ, trong giọng còn sự cưng chiều.

Lý Tú bên cạnh, rõ ràng. Cả nhân viên bán hàng và Kỳ Kỳ cũng thấy. Người đàn ông bình thản, ngược còn ý khích lệ, rõ ràng là yêu thương cô gái nhiều.

Tô Hảo “” một tiếng, : “Em dùng thẻ của , quẹt 240.000 tệ, là em cho Kỳ Kỳ mượn để mua quần áo. Nhân tiện luôn, em tình cờ gặp Lý Tú, chúng em còn chuyện vài câu.”

Chu Dương ở đầu dây bên thấy cái tên Lý Tú, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Vợ … cô ?”

Có tiếng bút bi rơi xuống bàn, lăn qua lăn .

Rõ ràng là đàn ông đang sợ hãi.

Nhân viên bán hàng: “…”

Kỳ Kỳ: “…”

Lý Tú nghiến răng, thể tin những gì , cô hoảng loạn Tô Hảo.

 

Loading...