ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:16:45
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rèm cửa phòng sách kéo kín, ánh sáng trong phòng lờ mờ, Tô Hảo siết chặt bọc ghế sofa, mạch m.á.u ở đầu ngón tay nổi lên. Trán cô áp sát tay vịn ghế sofa, kịp câu nào thì môi Chu Dương chặn , cuốn lấy, ôm cô từ phía , đôi môi mỏng di chuyển lên , nhỏ giọng bên tai cô: “Thêm một nữa? Nhé?”

“Em chóng mặt lắm.”

Anh khẽ , hôn lên vành tai cô: “Thế thì còn sướng hơn ?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Dương , một nữa áp sát cô.

Bàn tay to lớn của đưa nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan . Anh tựa như thần thánh, đôi mắt hẹp dài chăm chú hình và khuôn mặt cô.

Tiếng chuông điện thoại trong phòng sách reo lên.

Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Tô Hảo bỗng nhiên mở to mắt, Chu Dương che miệng cô suỵt một tiếng.

Tiếp đó, đầu ngón tay Tô Hảo bấu chặt ghế sofa, đôi mắt ngập nước về phía cánh cửa cách đó xa, cô lấy chân đạp hai cái thật mạnh.

vẫn buông tha cho cô

thẳng lên, c.ắ.n vai , Chu Dương nhíu mày, khẽ, nghiêng đầu chặn đôi môi cô, chặn cả âm thanh và hàm răng lanh lợi của cô.

*

“Tô Hảo ?”

“Anh .”

Tô Thiến tóm Chu Cần Khải hỏi, hai vợ chồng ở ngoài cửa phòng sách của Chu Dương, giác quan thứ sáu của Tô Thiến mách bảo bà rằng Tô Hảo ở trong phòng sách, nhưng Chu Cần Khải dám nghĩ đến việc , suy cho cùng ông vẫn hiểu chút ít về tính nết của con trai .

Tô Thiến nghiến răng : “Bảo dì mang chìa khóa lên đây, em coi .”

Chu Cần Khải nắm tay bà: “Thôi mà em, hơn nữa phòng sách của Chu Dương cũng chìa khóa dự phòng, chúng .”

Tô Thiến ôm đầu : “Em chóng mặt quá.”

Chu Cần Khải: “Anh đỡ em phòng nhé?”

“Anh gọi canh chừng phòng sách .”

Chu Cần Khải ngẩn một lúc mới : “Chỗ camera, lát nữa chúng xem nhé?”

Lúc Tô Thiến mới sực nhớ : “Ừ nhỉ, còn camera.”

Nói xong, bà kéo Chu Cần Khải xuống lầu: “Về phòng xem camera.”

Chu Cần Khải gật đầu, ông liếc cửa phòng sách vẫn đang đóng chặt thở dài, ôm Tô Thiến đang say xuống lầu, phòng ngủ của họ ở tầng hai.

Phòng của Thành Linh cũng sắp xếp ở tầng hai, tầng ba một phòng ngủ chính, phòng sách và một phòng ngủ phụ, do chẳng còn cách nào nên họ mới sắp xếp phòng của Tô Hảo ở tầng ba.

Nếu sẽ như thế thì để Tô Hảo ở chung phòng với Thành Linh .

Hai vợ chồng xuống đến tầng hai, khi phòng, Tô Thiến tựa ghế sofa, bảo Chu Cần Khải mau chóng lấy máy tính bảng . Tô Thiến cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, cầm máy tính bảng lên xem.

*

Khoảng hai mươi phút , cả ngôi biệt thự chìm trong sự tĩnh lặng, cửa phòng sách tầng ba mở , một đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi và quần dài rộng thùng thình, chân trần ôm Tô Hảo . Quần áo Tô Hảo xộc xệch, tóc cô rối tung, đôi chân dài và đầu gối những vết xanh tím.

chóng mặt, tựa đầu n.g.ự.c Chu Dương, cổ áo mở để lộ nào là dấu hôn và vết cắn, trải rộng khắp một mảng lớn. Vào đến phòng ngủ phụ, Chu Dương bế cô thẳng phòng tắm, xả nước đầy bồn đặt cô trong khiến nước tràn ngoài theo mép bồn tắm.

Chu Dương cởi thêm vài nút áo, cô, mấy giây , cúi chống tay mép bồn tắm hôn lấy cô.

Nửa tiếng .

Tô Hảo tỉnh táo hơn nhiều, mái tóc cô ướt sũng nhỏ nước tí tách. Chu Dương ở đằng sấy tóc cho cô, đôi mắt hẹp dài híp , trong phòng ngủ phụ chỉ bật đèn tường.

Đầu lưỡi Chu Dương chạm khóe môi cô c.ắ.n rách trong phòng tắm, màn đêm khiến con dễ nảy sinh những cảm xúc khác, ví dụ như đố kỵ, ghen tuông ham chiếm hữu.

Kể từ khi chạm cô, cảm nhận một sự thỏa mãn khó tả, khiến con say mê hơn cả những gì trong mơ. Anh thể rời mắt khỏi cô dù chỉ một khắc, giọng trầm, hỏi: “Kết hôn ba năm, quan hệ giữa em và thế nào?”

Dù những gì xảy tối nay đều trong dự đoán của Tô Hảo nhưng cô cảm thấy bất ngờ, cô vẫn còn say, cũng may đỡ choáng hơn ban nãy.

Cô lười biếng tựa ghế sofa, thấy Chu Dương thì liếc .

Tư thế của cô trông dịu dàng nhưng cũng quyến rũ. Yết hầu Chu Dương chuyển động, tim đập thình thịch: “Hử?”

Tô Hảo gãi đầu, ngón tay của cô tóm lấy, đùa giỡn.

Máy sấy vẫn đang hoạt động, đầu tóc cô rối bời, cô hỏi: “Ý là bọn em quan hệ với chứ gì”

Chu Dương mím môi, như như : “Anh chắc chắn là .”

Lúc câu , càng thấy đố kỵ, sự đố kỵ giống như những con kiến đang gặm nhấm lấy .

Tô Hảo ừ một tiếng, gật đầu , tiếp tục dựa sofa. Chu Dương thấy tiếng ừ , chỉ cảm thấy m.á.u huyết dâng trào đến tận cổ họng.

Cả đời từng cảm giác thế .

Anh chỉ coi mấy giấc mơ đó là mộng xuân, đáng nhắc tới.

Ai ngờ, những giấc mơ đó mới chỉ là khởi đầu.

Chiếc cổ thon dài, làn da chỉ cần chạm nhẹ là thể để dấu vết, ngay cả bàn tay mảnh khảnh nắm chặt ghế sofa của cô cũng đẽ đến , những hình ảnh cứ luẩn quẩn trong đầu mãi .

Tiếng máy sấy dừng , Chu Dương cúi , tiến sát bên tai cô: “Chúng thêm nữa nhé?”

Tô Hảo đang mơ màng buồn ngủ.

Nghe câu cô lập tức tỉnh táo , vội vàng xuống khỏi sofa, lùi về mấy bước: “Chu Dương, em thật sự mệt .”

Anh thấy cô như thì dậy, tay chống lên sofa, híp mắt .

Tô Hảo chỉ cửa: “Anh ngoài .”

chân trần giẫm lên thảm, mặt mày dịu dàng nhưng thái độ kiên quyết.

Hai giằng co một lúc, trong mắt Tô Hảo là ý đuổi ngoài, đầu ngón tay Chu Dương gõ lên ghế sofa, gật đầu: “Được, em ngủ sớm .”

Nói xong, đút một tay túi, vòng qua sô pha. Đi cửa ngang qua Tô Hảo, cô lập tức tránh sang một bên, Chu Dương đột nhiên sáp , nhanh chóng hôn lên khóe môi cô, đó về phía cửa phòng: “Ngủ sớm em nhé.”

Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm: “Em .”

Thân hình cao lớn của biến mất cánh cửa.

Tô Hảo tựa tường hít sâu một về phía cửa phòng, khóa trái cửa , về giường xuống. Chiếc giường thoang thoảng mùi hoa oải hương, dễ chịu, nãy cô còn mơ màng buồn ngủ, Chu Dương hù dọa tỉnh cả , mãi ngủ , bèn cầm điện thoại lên lướt WeChat.

Lúc , tiếng chuông thông báo vang lên.

Tô Hảo mở .

Chu Dương: [Có đau em?]

Mặt Tô Hảo thoáng cái đỏ bừng lên.

Đau cái con khỉ.

Đau thì .

Tô Hảo: [Cút!]

Chu Dương: [Tại suy nghĩ chu .]

Tô Hảo: [Em ngủ đây.]

Chu Dương: [Chậc, .]

Chu Dương: [Ngủ ngon nhé, vợ yêu.]

Tô Hảo trả lời, để điện thoại lên tủ đầu giường, đắp chăn, cố gắng chìm giấc ngủ.

*

Chu Dương cởi một cúc áo, mân mê môi rẽ phòng sách lấy điện thoại, thấy Tô Thiến vội vã từ lầu xuống, chỉ .

“Chu Dương!”

“Mẹ vẫn ngủ ạ?” Chu Dương che miệng ngáp ngủ.

Tô Thiến bộ quần áo rộng thùng thình mà mặc, nhớ tới tất cả những gì thấy từ camera, bà nắm chặt lan can, hít sâu một : “Nếu con chọn ở bên Tô Hảo thì đối xử tử tế với con bé, nếu , là tao cạch mặt mày luôn đấy.”

Chu Dương ngáp một nửa, ngước mắt lên thấy Chu Cần Khải Tô Thiến, lười nhác dựa lên cửa, gật đầu : “Mẹ yên tâm, cơ hội đó .”

Trông thấy dáng vẻ của , Tô Thiến cực kỳ tức giận, bà bước nhanh hai bước đến phòng ngủ phụ, ló đầu xem đầu Chu Dương: “Hảo Hảo ?”

Chu Dương: “Ngủ ạ.”

Tô Thiến thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt bà lúc trắng lúc xanh, thấy phòng sách, trong đầu bà tự hỏi Chu Dương thể phóng đãng đến .

Vừa nghĩ đến việc một cô gái dịu dàng giỏi giang như Tô Hảo con trai bắt nạt là bà thấy váng hết cả đầu.

Bà day trán.

Chu Dương thấy thế thì về phía Chu Cần Khải : “Bố xuống đưa về phòng nghỉ ngơi ạ.”

Chu Cần Khải cũng xuống, ôm Tô Thiến , khi còn liếc mắt Chu Dương. Hai , nhíu mày, Chu Cần Khải hỏi: “Sao thế? Hình như tâm trạng con lắm thì ?”

Chu Dương , đẩy cửa phòng ngủ chính. Sau khi cửa đóng , cởi nốt cà vạt , cởi điện thoại nhắn cho Tô Hảo.

Gửi tin nhắn xong, phòng tắm, xương quai xanh mấy dấu răng. Hàm răng của cô xinh , chiếc nào chiếc nấy đều như bắp, đ.â.m da thịt cũng .

Đầu ngón tay ma sát lên chỗ đó, cảm giác ghen ghét vẫn đang gặm nhấm .

Đường Nhuệ.

Sao phúc thế ?

Ha.

À , hồi học cấp 3, đang nhỉ? Sao đưa cúc áo cho cô?

Từ lúc sinh tới nay, đầu tiên nếm trải mùi vị của sự hối hận.

*

trằn trọc cả đêm, nhưng hôm Tô Hảo vẫn dậy sớm. Cô xem Thành Linh thế nào , tối qua cồn trong nên cô để ý lắm, tới lúc sáng phòng tắm rửa mặt mới phát hiện nhiều dấu vết. Cô lập tức , lấy kem che khuyết điểm bôi một lớp thật dày, bôi cả đầu gối.

May mà hôm nay mặc quần, Tô Hảo kéo tay áo xuống, cài cúc áo . Sau khi khỏi cửa, thấy phòng sách, tai cô đỏ bừng lên.

Vừa lúc thấy giúp việc, cô chào hỏi giúp việc.

Người giúp việc đang dọn vệ sinh, dừng mỉm : “Chào buổi sáng cô Tô.”

“Chào buổi sáng, tiểu Thư.”

“Bà chủ và những khác đang ăn sáng ở lầu, cô xuống ?” Người giúp việc hỏi.

Tô Hảo: “Mẹ thì ?”

“Bà Thành dậy , cũng ở lầu. Bà cũng đang tìm cô, lúc đầu định lên nhưng Chu cô đang ngủ, bây giờ Chu đang dạo ngoài vườn với bà .”

Chu Dương ?

Tô Hảo ngẩn , cô cảm ơn giúp việc lập tức xuống lầu. Tô Thiến và cô Lý đang ăn sáng, thấy Tô Hảo thì gọi cô .

Tô Hảo một tiếng đầu ngoài cửa sổ sát đất.

Chu Dương đút tay túi, quả thật đang dạo với Thành Linh, hai trò chuyện với vui vẻ.

Tô Hảo một lúc, trông vẻ lịch thiệp gớm.

Nếu Thành Linh dậy , thêm nữa trông trạng thái của bà cũng tệ lắm, Tô Hảo bèn qua đó nữa mà phòng ăn, chào hỏi Tô Thiến và .

Tô Thiến lập tức kéo Tô Hảo bên cạnh một cách thiết, còn chen chỗ của cô Lý. Cô Lý Tô Hảo với vẻ mặt như thấu chuyện.

Tô Thiến rót sữa cho Tô Hảo, còn lấy mứt hoa quả cho cô, bà : “Hôm nay là bữa sáng kiểu Tây, nhưng dì bảo nấu chút cháo yến mạch.”

“Dì ơi, bưng cháo yến mạch tới đây.”

“Đến , đến .”

Chỉ một lát , dì giúp việc bưng cháo yến mạch đến cho Tô Hảo, những khác ai cả, cô thấy thì sửng sốt. Cô Lý lấy khăn giấy lau khóe môi, : “Con , nấu riêng cho con đấy, dù thì uống rượu cũng hại cho sức khỏe.”

Triệu Kiều cũng sờ tay Tô Hảo: “Một cô gái như , Tô Thiến, bà phúc thật đấy.”

Nghe Tô Thiến đắc ý, nhưng dám biểu lộ quá rõ ràng.

Những còn thì hiểu lắm, tại phúc chứ? Không hôm qua còn bảo giới thiệu bạn trai cho Tô Hảo ? Chuyện gì đang xảy ?

Cháo ngon ấm bụng, Tô Hảo ăn cháo uống sữa và ăn bánh mì. Mấy chị em thì chuyện phiếm với . Một lát , Thành Linh trở , Chu Dương cùng bà, còn kéo ghế giúp bà. Thành Linh đặt tay lên trán Tô Hảo, sờ một chút : “Tối hôm qua con uống nhiều lắm ?”

Tô Hảo dậy, kéo Thành Linh xuống, : “Con mà, còn ?”

“Mẹ , thấy uống rượu còn ngủ ngon hơn chứ.”

Tô Hảo mỉm .

Thành Linh ăn sáng xong, lúc xuống cùng cô, vì bà quá gần, Tô Hảo sợ kem che khuyết điểm che vết hôn nên chỉnh cổ áo.

Ánh mắt cô chạm ánh mắt Chu Dương, đang tựa lưng ghế sô pha bấm điện thoại, đúng lúc cũng đang cô chăm chú.

Tô Hảo lườm một cái.

Anh khẽ bật .

Vài giây , tới lấy khăn giấy, lướt nhẹ qua vai Tô Hảo, ánh mắt dừng ở cổ áo cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em dùng cái gì ? Che hết dấu hôn ?”

Cả Tô Hảo cứng đờ, cô đáp , bình tĩnh tiếp tục ăn cháo.

Chu Dương như như : “Xem chuẩn cho em mấy thùng kem che khuyết điểm nhỉ? Sau ngày nào em cũng dấu vết.”

Tô Hảo nắm chặt thìa.

Anh gần, giọng nhỏ đến mức chỉ thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-66.html.]

Bên cạnh cô còn Thành Linh, mặc dù Thành Linh đang chuyện phiếm với mấy Tô Thiến, nhưng vẫn khiến Tô Hảo run rẩy.

“Cút.” Tô Hảo dịu dàng .

Chu Dương: “Được.”

Anh mật đáp, khi môi còn lướt qua bên tai cô.

*

Ăn xong bữa sáng, các chị em đều về nhà, Tô Thiến kéo Tô Hảo và Thành Linh tiễn họ, ai nấy đều là phụ nữ xinh , khí chất, tự lái xe tới. Khi xe hết, Tô Thiến mới với Thành Linh: “Hai với thêm một ngày nhé?”

Tô Hảo và Thành Linh , hôm nay là thứ bảy, Tô Hảo , Thành Linh mỉm : “Được.”

Ba xoay bước cửa thì thấy Chu Dương đang thắt cà vạt, khóe miệng ngậm điếu thuốc, xuống , vẻ mặt phong lưu. Anh về phía , ánh mắt rơi Tô Hảo.

Bắt đầu từ tối hôm qua, ánh mắt của trở nên càng sâu thẳm hơn, ẩn chứa một chút hoang dã. Tô Hảo để ý đến , cô sang chỗ khác, Tô Thiến cũng hài lòng với Chu Dương.

Riêng Thành Linh hồi sáng chuyện cùng Chu Dương một lúc nên thiết hơn chút, bà hỏi: “CON đến công ty ?”

Chu Dương lấy điếu t.h.u.ố.c , khóe môi mỉm : “Vâng.”

Thành Linh gật đầu.

Chu Dương ngậm điếu thuốc, thắt cà vạt, cầm lấy áo khoác từ tay giúp việc mặc , đó tới mặt Tô Hảo, cúi đầu cô một cái.

Tô Hảo cảm thấy quá to gan, cô : “Lái xe cẩn thận chút.”

Chu Dương mỉm đáp: “Được.”

Sau đó vòng qua cô, chỉnh cổ áo, cầm lấy chìa khóa xe tủ ngoài.

Tô Thiến liếc Tô Hảo.

Tô Hảo cũng Tô Thiến, hai đều hiểu ý tứ trong mắt đối phương.

Thành Linh cảm thấy tương tác giữa Tô Hảo và Chu Dương chút mật, nhưng cũng nghĩ nhiều.

*

Công ty Cao Lân vốn nghỉ thứ bảy, cho dù là thứ bảy, công ty vẫn vô cùng náo nhiệt, chiếc Bentley màu đen dừng ở ngoài cửa tòa nhà.

Đậu ngạo mạn, chắn luôn cả lối .

Bảo vệ thấy thế lập tức xuống mở cửa xe.

Đôi chân dài của Chu Dương bước xuống, cài cúc áo khoác.

Lục Khởi cũng từ ghế lái bước xuống, cầm theo một túi tài liệu, thoáng qua tòa nhà , ánh mắt hiện lên một tia thương hại.

Cửa xe phía mở , một đàn ông dáng cao lớn, đội mũ lưỡi trai, tay đút túi bước xuống, sợ lạnh nên rụt cổ .

“Giám đốc Chu, là chỗ ?” Người đàn ông đẩy vành mũ, hỏi.

Cố Diệp Phi

Chu Dương một cái, chỉ trả lời. Anh lên bậc thang, hai khác theo, ba thẳng sảnh chính, lên tầng nơi Đường Nhuệ đang việc.

Đường Nhuệ đang cầm tài liệu thì thấy Chu Dương, theo bản năng siết chặt tài liệu. Chu Dương thấy thì cũng dừng bước, đầu ngón tay thon dài của đưa lên khẽ nới chiếc cà vạt đang chặt, đó thờ ơ tới mặt Đường Nhuệ, đôi mắt hẹp dài như một con kiến.

Một giây , mũi chân, nhếch môi : “Đường Nhuệ, chúng đ.á.n.h cược .”

“Cái gì?” Đường Nhuệ lạnh lùng hỏi.

“Anh dám ?” Chu Dương , đầu lưỡi chạm hàm răng.

Anh đến đây với ý đồ .

Không chỉ , cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến cả Đường Nhuệ trở nên căng thẳng. Ánh mắt như sói rình mồi của Chu Dương khiến c.ắ.n chặt răng.

Lúc xung quanh cũng đều lên , ngay cả hai đối tác của Cao Lân đang ở đây cũng hiểu gì, nhưng trong lòng cả hai đều cảm thấy bất an.

Đường Nhuệ chịu thua, : “Dám.”

“Tốt lắm.” Chu Dương khẽ , giơ tay lên động tác hiệu.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước lên , nhẹ nhàng đẩy mũ lên, khi thấy rõ mặt thì đều đồng loạt hít sâu.

C.h.ế.t tiệt.

Ông trùm thao túng.

Phó Diên.

Mẹ nó.

Đường Nhuệ thấy Phó Diên thì kinh ngạc vài giây.

Chẳng chuyển sang ngành y ?

“Xin chỉ giáo nhiều hơn, Đường Nhuệ.” Phó Diên đưa tay , nhã nhặn lịch sự nhưng vẫn khó giấu nổi vẻ kiêu ngạo .

Con nhà nghèo nhưng xuất chúng.

Chính là Phó Diên.

Thiên tài mười ba tuổi, vô cùng kiêu ngạo.

Đường Nhuệ mím chặt môi, đưa tay bắt tay, gọi Phó Diên nhỏ tuổi hơn : “Anh.”

“Khách sáo , bây giờ còn tài giỏi hơn nhiều.” Phó Diên mỉm .

Chu Dương vỗ tay: “Được, nếu quen cả , cần nhiều lời nữa.”

Chu Dương về phía Đường Nhuệ, nhếch môi, : “Hôm nay hai đấu một ván, nếu thua, đầu tư cho Cao Lân mười tỷ, còn nếu thắng thì cút khỏi Lê Thành, , đúng , nhân tiện cút khỏi Cao Lân.”

Anh dứt lời, ở đây đều xôn xao.

Đồng tử của Đường Nhuệ co rút , Chu Dương với vẻ thể tin nổi.

Chu Dương mỉm , tay đút trong túi, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia hung dữ, ẩn giấu sự tàn bạo.

Đầu ngón tay của siết chặt .

Lòng ghen tuông vẫn biến mất.

Hai , Đường Nhuệ mơ hồ thấy vết c.ắ.n cổ áo Chu Dương, vô cùng rõ ràng. Trái tim của Đường Nhuệ run lên, cơn đau quặn thắt lan khắp .

Anh gật đầu: “Được.”

Nói xong, tháo thẻ công tác cổ xuống, về phía Phó Diên. Phó Diên mỉm , khi khóe môi lúm đồng tiền, nhưng mờ, là kiểu lúm đồng tiền mang nét ngông nghênh mà trai.

“Đã lâu tới nên lạ, em trai nhường nhé.”

“Anh trai khách sáo .”

Cổ họng của Đường Nhuệ đắng chát.

Hai về phía phòng việc.

Hai đối tác .

Bọn họ thấy tiếc cho Đường Nhuệ, nhưng nghĩ đến mười tỷ, cảm thấy đáng để đ.á.n.h cược một phen, từ đến nay chứng khoán đều rủi ro lớn.

Hơn nữa, Đường Nhuệ quyền tự do lựa chọn, nếu lựa chọn đ.á.n.h cược thì bọn họ cũng thể , chỉ âm thầm cầu nguyện Đường Nhuệ thể thắng Phó Diên.

Chu Dương xem, sô pha, đôi chân dài vắt chéo, bấm điện thoại gửi wechat cho Tô Hảo.

*

Ngày thường Tô Thiến ở nhà một , ngoài cắm hoa xem kịch thì rủ khác đ.á.n.h bài, hoặc đồ ngọt, thỉnh thoảng lén hái dâu tây, hôm nay thêm Tô Hảo và Thành Linh, ba đồ ngọt, xem chương trình giải trí, vui vẻ. Điện thoại di động Tô Hảo đặt bàn đột nhiên vang lên hai tiếng.

Tô Hảo cầm lên xem.

Chu Dương: [Vợ đang ?]

Tô Hảo nghiêng cách xa Thành Linh một chút gõ.

Tô Hảo: [Đang đồ ngọt.]

Chu Dương: [Chụp cho xem với.]

Tô Hảo: [… Ảnh.]

Chu Dương: [Cái nào là em ?]

Tô Hảo: [Không cái nào cả.]

Chu Dương: [Xấu quá.]

Tô Hảo: [Là dì Thiến đấy.]

Chu Dương: [Cũng .]

Tô Hảo: […]

Tô Hảo đưa điện thoại di động cho Tô Thiến xem, mặt Tô Thiến dính bột mì, bà cúi đầu xuống , mắt trợn tròn, giây tiếp theo bà cầm điện thoại di động của , gõ liên tục.

Điện thoại của Tô Hảo vang lên.

Cô mở .

Chu Dương: [Em mách lẻo?]

Chu Dương: [Giỏi lắm, chồng nàng dâu chung phe.]

Tô Hảo: [… Anh mau việc .]

Chu Dương: [Cũng bận lắm, thời gian chuyện với em.]

Tô Hảo rảnh, cô để điện thoại di động xuống, thèm để ý đến tin nhắn Chu Dương gửi tới, qua giúp Tô Thiến và Thành Linh. Cơm trưa là do Thành Linh , là món Tô Thiến thích ăn, bà vui vẻ. Đến chiều, ba ở trong phòng chiếu phim xem phim nghỉ ngơi, buổi chiều thì cắm hoa.

Thành Linh vô cùng hăng hái với chuyện .

Tô Hảo hứng thú gì cả, cô ở một bên hai chấm điểm.

Một buổi chiều trôi qua.

Bữa tối kết thúc, điện thoại của Tô Hảo vang lên.

Là tin nhắn wechat của Đường Du.

Đường Du: [Link tin tức.]

Đường Du: [Sáng nay giám đốc Chu dẫn theo một ông lớn đến đ.á.n.h cược với Đường Nhuệ, kết quả Đường Nhuệ thua, lên tin tức nè.]

Tô Hảo sửng sốt một chút, chẳng hiểu nhớ tới câu hỏi tối qua của đàn ông lúc ở trong phòng, cô chần chờ một lúc, tin nổi mà nhấp mở tin tức .

#Tin tức nhanh Cao Lân: Thua cược, Đường Nhuệ rời khỏi công ty, chuyện tiết lộ tin tức#

Ngay đầu bài là khuôn mặt hăng hái của Đường Nhuệ, tiếp tục lướt xuống , nội dung chủ yếu chính là chuyện một trong bốn ấm của Lê Thành – Chu Dương – dẫn theo Phó Diên đến Cao Lân đ.á.n.h cược với Đường Nhuệ, Chu Dương lấy mười tỷ mồi nhử, nếu thua Đường Nhuệ rời khỏi Cao Lân, rời khỏi Lê Thành, điều tương đương với việc hủy hoại tiền đồ của , rời khỏi Lê Thành còn đủ, còn rời khỏi Cao Lân. Hiện giờ công ty tài chính lớn nhất trong nước chính là Cao Lân, ai mà tự hào khi đó chứ, chỉ là ấm nhà họ Chu tay cũng quá tàn nhẫn. Thế là trong nội dung bài còn tỏ vẻ nghi ngờ vì Chu Dương nhằm Đường Nhuệ, vẻ hai dính dáng gì đến , hình như chuyện nhà họ Văn cũng liên quan tới Chu Dương, hết đến khác như , chẳng lẽ hai thật sự trở mặt?…

Hơn nữa, hiện giờ Đường Nhuệ thua .

Anh rời .

Tin tức khiến ai nấy đều bất ngờ, phía nhiều bình luận, lẽ đều là trong giới.

“Thế chẳng nào cắt đứt tiền đồ của .”

“Sao Đường Nhuệ dám đ.á.n.h cược chứ?”

“Ông trời ơi, sếp Đường bốc đồng quá, đây chính là Phó Diên đấy, ai thắng nổi chứ?”

“Không đúng, cảm thấy vấn đề nghiêm trọng hơn , vì Chu đối phó Đường Nhuệ, chẳng lẽ video đ.á.n.h là thật?”

tin, Chu thể nào vì phụ nữ , chắc chắn là ân oán công việc.”

“Haiz, , thương Đường Nhuệ, ngẫm , chính chấp nhận đ.á.n.h cược mà, chơi chịu thôi, xã hội vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé. Hơn nữa ai ép đ.á.n.h cược, thể cược mà, đối đầu với kẻ địch mạnh như Chu Dương gì, căn bản đấu ? Làm như nhóm Chu Dương dễ đ.á.n.h bại lắm ?”

“Đằng đúng.”

“Mẹ kiếp, Đường Nhuệ toi .”

Sau khi xem hết tin tức, Tô Hảo rời khỏi APP, một lúc lâu vẫn hồn. Cô Tô Thiến và Thành Linh đang chuyện phiếm, chần chừ một lát với Thành Linh: “Mẹ, con đến công ty một chuyến.”

“Đến công ty?”

“Vâng, đột nhiên chút chuyện ạ.”

Tô Thiến lập tức : “Vậy để tài xế đưa con .”

Tô Hảo gật đầu, khi dậy thì bước nhanh cửa. Chỉ chốc lát , xe chạy đường lớn, Tô Hảo trong xe, đầu óc rối bời.

sợ chú Đường gọi điện thoại cho cô.

Cực kỳ sợ hãi.

Qua vài giây, cô tìm điện thoại của Chu Dương, lập tức bấm gọi.

Không lâu , điện thoại kết nối.

Giọng mang ý của Chu Dương vang lên: “Vợ …”

Tô Hảo cảnh đêm ngoài cửa sổ, giọng lạnh lùng: “Chu Dương, một tháng tới chúng đừng gặp nữa, bình tĩnh chút , con đúng là từ thủ đoạn mà!”

Nói xong, cô đợi trả lời, lập tức cúp máy.

Sau đó, cô bảo lái xe chuyển hướng, lái đến cổng chung cư của Đường Nhuệ. Đường Nhuệ ở cách cô xa nên lâu đến nơi. Tô Hảo cảm ơn tài xế đẩy cửa xuống xe, ở cổng chung cư, cô cầm điện thoại di động nhưng một lúc lâu vẫn gọi.

lúc , phía đột nhiên ánh đèn xe rọi tới, Tô Hảo xoay , tưởng là Đường Nhuệ.

Ai ngờ, khi cửa xe mở , Chu Dương tháo cà vạt, đôi mắt hẹp dài cô, vài giây , lảo đảo tới mặt cô: “Vợ ơi…”

“Em cần nữa ?”

 

Loading...