ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:15:04
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Hảo ngờ rằng chơi chiêu .

Cả cô theo phản xạ lùi , tay nắm chặt chiếc điện thoại vẫn còn lưu ấm của , suýt chút nữa thì buông : “Anh… đang ?”

Chu Dương liếc đôi chân của , thật sự quỳ xuống mà hề chuẩn . Anh lấy điếu t.h.u.ố.c khỏi miệng, ngửa đầu cô, : “Anh định giấu em.”

Tô Hảo chợt nhớ những lời thổ lộ mà với cô WeChat khi giả mạo Chương Tân Hoa.

Từng câu từng chữ như đập thẳng trái tim cô, tất cả những lời đều là hướng về cô.

Anh yêu một cô gái Hồi Giang.

Mặt Tô Hảo ửng đỏ, đang định gì đó.

lúc , một nhóm chờ sẵn đột nhiên ôm hoa hồng và cầm bóng bay bước về phía họ. Vừa trông thấy Chu Dương đang quỳ, tất cả đều sững sờ. Lý Dịch, cầm máy dẫn đầu, chậc chậc hai tiếng nhanh chóng bước tới, cầm máy dí sát mặt Chu Dương. Tô Hảo thấy cũng đờ , theo phản xạ đ.ấ.m vai Chu Dương: “Đứng lên !”

sốt ruột, thậm chí còn đá một cái. Có nhiều đang cầm điện thoại và máy , mà đông vây xung quanh, Tô Hảo nhận họ vẫn đang giữa phố.

Cô cúi đầu đ.ấ.m , Chu Dương nắm lấy hai tay cô, kéo lòng , ép đầu cô tựa ngực. Sau đó dậy, xoay áp Tô Hảo cửa xe.

Máy .

Mọi xung quanh.

Hoa hồng.

Tất cả khiến Tô Hảo chỉ cúi đầu, Chu Dương nhẹ nhàng nắm lấy lọn tóc của cô, đó trượt xuống gò má giữ chặt cằm cô, đột nhiên nâng mặt cô lên.

Tô Hảo cuống quýt giãy giụa, trong mắt cô đầy sự hoảng loạn xen lẫn ánh nước long lanh.

Chu Dương thì thầm: “Làm bạn gái ? Hửm?”

Lời dứt, cúi đầu, chặn lấy đôi môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng luồn . Tô Hảo theo phản xạ lùi về , lưng cô dán chặt cửa xe. Tay Chu Dương từ cằm cô dần chuyển thành ôm lấy một bên mặt, một tay chống bên cạnh má cô, theo động tác, nghiêng hôn sâu hơn.

Đầu lưỡi mang đậm hương vị bạc hà, Tô Hảo cố gắng tránh mấy nhưng vẫn cuốn lấy.

Cảnh tượng máy ghi .

Sự dịu dàng của phụ nữ và sự mạnh mẽ của đàn ông khoảnh khắc càng rõ ràng hơn. Anh chỉ hôn cô mà còn nhẹ nhàng vuốt ve, men theo cánh tay cô từ từ kéo bàn tay đang nắm lấy vạt váy của cô , cầm chặt trong tay. Đồng thời, chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô và rơi xuống mặt đất.

Màn hình sáng lên.

Không ngờ dừng ngay ở câu đó.

[Thực , yêu một cô gái Hồi Giang.]

*

Tô Hảo cũng chẳng về nhà bằng cách nào, trong tay ôm một bó hồng lớn. Vào nhà, cô đặt bó hoa lên ghế sofa bước phòng tắm. Thành Linh đang xem tivi, thấy cảnh thì sững sờ, đó mừng rỡ, bó hoa hồng tươi thắm tượng trưng cho tình yêu mà.

“Tô Hảo, ai tặng con đấy?” Thành Linh đặt điều khiển xuống, dậy hỏi.

Cửa phòng gõ hai tiếng, Tô Hảo gương, thấy khuôn mặt đỏ ửng của nụ hôn, cô dần tỉnh táo , đáp: “Bạn con tặng.”

Vẫn nghĩ cách để với nên cô đành trả lời tạm như .

“Bạn ? Bạn nào thế? Hoa thật, để lấy bình cắm .” Thành Linh tươi, xong bà vui vẻ ban công tìm bình hoa. Bà thích trồng hoa nên mua khá nhiều bình rỗng, đều rửa sạch. Thành Linh lấy một chiếc bình trở phòng khách, xuống ghế sofa, bắt đầu tháo gói hoa.

Kết quả, tháo

Ba chiếc hộp gấm từ trong bó hoa rơi , lăn bàn , Thành Linh ngẩn , mở hộp mà chỉ ngẩng đầu lên gọi: “Tô Hảo, trong hoa còn thứ .”

Tô Hảo rửa mặt xong, vô tình chạm khóe môi, cảm giác nhói đau khiến cô gần gương kỹ hơn. Chỗ đó c.ắ.n rách một chút, cô khựng .

Người gì mà như ch.ó .

lấy khăn lau qua cổ , đúng lúc thấy tiếng của Thành Linh, cô khựng , đó treo khăn lên, ngoài, mở cửa.

Tô Hảo bước thấy ba chiếc hộp bàn .

Thành Linh chỉ mấy chiếc hộp: “Tất cả nhét trong bó hoa đấy.”

“Con phát hiện ?” Thành Linh hỏi: “Suýt nữa rơi xuống đất .”

“Con .” Tô Hảo vội vàng bước đến, mặt và cổ vẫn còn đỏ bừng. Khi đám đông trêu chọc, cô chỉ biến mất ngay lập tức.

Bó hoa là Chu Dương tặng cô lúc tiễn cô lên lầu. Khi đến cửa, còn định hôn cô nữa, nhưng Tô Hảo né , đẩy bỏ .

Tô Hảo cầm lấy chiếc hộp gấm, mở .

Chiếc hộp đầu tiên mở , một tấm thẻ đen rơi xuống.

Hộp thứ hai là một sợi dây chuyền.

Hộp thứ ba là một chiếc vòng tay.

Thành Linh mà ngây : “Thẻ? Là thẻ gì ?”

từng thấy loại thẻ bao giờ.

Tô Hảo từng thủ quỹ cho Phí Tiết nên cô rõ loại thẻ đen của Chu Dương. Tiền trong thẻ liên kết trực tiếp với tài khoản của , nghĩa là cô thể tùy ý sử dụng tiền , hơn nữa còn bất kỳ giới hạn nào.

Cô đóng chiếc hộp gấm , khẽ : “Chỉ là một tấm thẻ bình thường thôi ạ.”

“Thẻ ngân hàng ?” Thành Linh hỏi.

Tô Hảo đó là thẻ mua sắm, nhưng sợ Thành Linh thật sự cầm mua đồ, nên cô đành đáp: “Không , là thẻ hội viên của một nơi nào đó, dùng .”

“Ồ ồ, cứ tưởng là thẻ ngân hàng, từng thấy loại , giống thẻ tín dụng. Sao theo đuổi tặng thẻ tín dụng chứ.” Thành Linh yên tâm hơn, đẩy hai chiếc hộp trang sức tới mặt Tô Hảo: “Mẹ thấy cũng lắm, nhưng hình như giá rẻ, con nhận ?”

Nếu nhận chẳng nghĩa là Tô Hảo thích ?

Thành Linh chút mong chờ.

Tô Hảo ho khẽ một tiếng, đóng chiếc hộp , : “Con sẽ suy nghĩ thêm, , con về phòng đây.”

Nói xong, cô cầm ba chiếc hộp, phòng.

Thành Linh đáp: “Ừ, , sẽ chăm sóc hoa.”

Trước đây, khi Tô Hảo đến Lê Thành, cô vẫn luôn yêu đương gì, hồi bà còn ở Hồi Giang, đến Lê Thành ở với Tô Hảo, mỗi hỏi về chuyện tình cảm của cô, bà đều căng thẳng và sợ hãi.

Giờ đây, bà phát hiện như nghĩ, vẫn thích Tô Hảo, nên Thành Linh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

*

Về đến phòng, Tô Hảo đặt những chiếc hộp lên bàn cầm điện thoại lên. Cô thấy Chu Dương gửi vài tin nhắn WeChat, nhưng đó điều quan trọng nhất.

Quang trọng nhất là video quỳ gối, Lý Dịch và vài khác đăng lên trang cá nhân.

Lý Dịch: [Dù mãi mới quỳ nhưng thể thiếu !] (video)

Hứa Điện: [Haha, sợ đến nỗi quỳ luôn!] (video)

Lục Khởi: [Cười thầm một chút ?] (video)

Vân Lục: [Haha, cho một chút!] (video)

Giang Úc: [Trước đây ai là tuyên bố chắc nịch rằng tuyệt đối sẽ quỳ?] (video)

Tăng Kiêu: [ cũng chia sẻ . Dù đầu gối của đàn ông quý như vàng, nhưng mặt vợ thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.] (video)

Liễu Yên: [Chu Dương, tự tát mặt đấy.] (video)

Có vẻ như hẹn , tất cả đều đăng video . Vì Tô Hảo cúi đầu nên họ để cô lọt khung hình, chỉ thấy Chu Dương nắm lấy tay cô. Những ngón tay mảnh mai, trắng nõn cứ dừng ở đó, chỉ bàn tay thôi cũng khiến tưởng tượng lâu, bàn tay như , chắc hẳn cô cũng xinh .

Về video đ.á.n.h , Tô Hảo tâm trạng xem.

Lần thì khác.

Xem xong, Tô Hảo mở WeChat lên.

Chu Dương: [Mấy giờ ngủ?]

Chu Dương: [Hả?]

Chu Dương: [Vợ .]

Tô Hảo: [Sao trong vòng bạn bè video của ?]

Chu Dương: [Chậc, đám đó hóng hớt mà.]

Tô Hảo: [Anh thấy ngại ?]

Chu Dương: [Vì em thì gì mà ngại, lúc Hứa Điện quỳ trông mới nhếch nhác, cái chỉ là chuyện nhỏ.]

Tô Hảo: [… Chẳng dọa đến nỗi quỳ luôn ?]

Chu Dương: [……]

Tô Hảo thấy sáu dấu chấm, thật đúng là đủ , còn vẻ tự đắc nữa.

Chu Dương: [Ngày mai ?]

Tô Hảo: [Có.]

Chu Dương: [Tối mai ăn nhé.]

Tô Hảo: [Được.]

Chu Dương: [Vợ ơi, ngủ .]

Tô Hảo: [Em thì ngủ .]

Chu Dương: […]

Tô Hảo: [Sao đưa em cái thẻ đó? Em cần.]

Chu Dương: [Cứ để đó, dùng cũng , em là quản lý tài chính trong nhà.]

Tô Hảo: […]

Không tại , những ngày trò chuyện với nhân cách “Z” của Chu Dương, cả hai nhiều điều để WeChat. Trò chuyện qua như , mới một lúc tán gẫu nhiều chuyện.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, công việc cũng , nhưng Tô Hảo giường cảm thấy như thêm điều gì đó, sự lo lắng, cảm giác an tâm.

Cô nắm chặt chăn, trở và chìm giấc ngủ.

Sáng hôm , khi tỉnh dậy, Tô Hảo thấy âm thanh Thành Linh đang ngân nga hát trong phòng tắm. Cô ngẩn , nhưng ngay đó tiếp tục đ.á.n.h răng, trong lúc đó, ánh mắt cô càng trở nên dịu dàng hơn.

Cô định qua chỗ dì Tô Thiến cùng thuyết phục Thành Linh.

Ăn sáng xong, cô .

Đến công ty, Kỳ Kỳ ở cửa, cầm điện thoại lắc lư. Tô Hảo liếc , đặt bữa sáng lên bàn, Kỳ Kỳ lập tức chạy , mở điện thoại mở video .

Màn hình hiện lên cảnh con phố nhuộm đỏ rực. Cảnh tượng thật hoành tráng, nhiều chiếc xe thể thao, tất cả đều tên “Tô Hảo”. Bóng bay và hoa hồng chất đầy xe. Không chỉ , những ghế lái của mỗi chiếc xe đều trai, giống như một đoàn rước dâu. Tiếp theo, video chuyển đến chiếc Hummer nổi bật giữa đám đông.

Video tiếp tục.

Một đàn ông cao lớn quỳ gối mặt Tô Hảo, ngẩng đầu cô, chiếc cổ thon dài. Tô Hảo cúi đầu, nhưng vẫn thể mơ hồ thấy gương mặt xinh của cô.

“Cầu hôn ?” Kỳ Kỳ với ánh mắt hâm mộ: “Thật hả?”

Tô Hảo: “Không .”

“Hả? Chỉ là theo đuổi thôi ? Vch.” Kỳ Kỳ thể tin nổi: “Trời ạ, ngờ quỳ, tự dưng mở cửa xe xong quỳ luôn ?”

Tô Hảo nhớ vẻ mặt của tối qua, cũng thấy buồn .

Cô đẩy điện thoại của Kỳ Kỳ , : “Chị đoán xem?”

Kỳ Kỳ: “Không lẽ gì sai ? Chị thấy lúc em xuống trông vẻ giận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-59.html.]

Tô Hảo sửng sốt, đầu Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ dựa bàn, nháy mắt với cô, Tô Hảo cũng bật , đẩy nhẹ cánh tay của Kỳ Kỳ: “Đi ăn sáng nào.”

“Haha, ngờ đàn ông đều giống , ai cũng khát vọng sống mãnh liệt, cứ sợ hãi là lập tức quỳ xuống để bảo mạng sống, ha ha ha ha!” Kỳ Kỳ lớn, đó xuống và kéo bữa sáng ăn.

Tô Hảo hỏi: “Nghiêm Sùng cũng ?”

Kỳ Kỳ lườm một cái: “Không, như , chị xem mấy tin đồn về Hứa Điện và ảnh hậu Mạnh, còn thấy video Hứa Điện quỳ, mấy bạn của chồng em thật sự khiến khác bất ngờ.”

Đẹp trai, nhiều tiền, tính cách ngạo mạn, nhưng khi gặp tình yêu chân thật, ai nấy cũng đều quỳ xuống.

Team quỳ Lê Thành.

Tô Hảo: “Còn video đó ? Cho em xem thử.”

Cô luôn chỉ từng thật sự thấy.

Kỳ Kỳ: “Có.” Cô mở video và đưa cho Tô Hảo, Tô Hảo cầm lấy xem, đó là đoạn quỳ gối thớt giặt đồ. Dù video ngắn, nhưng quả thật là quỳ.

Tô Hảo: “… Cái mà cũng lây truyền ?”

Kỳ Kỳ : “Có lẽ ? Sao Nghiêm Sùng bạn bè nào quỳ nhỉ?”

Tô Hảo chỉ mỉm mở máy tính và bắt đầu việc.

Khoảng hơn sáu giờ chiều, Chu Dương gọi điện đến. Tô Hảo đang bận, vội vàng liếc qua nhận.

Tô Hảo: “Alo.”

Chu Dương: “Anh đang ở cổng tòa nhà công ty em.”

Tô Hảo: “Vâng.”

Chu Dương ở bên mỉm : “Bận rộn ghê nhỉ?”

Tô Hảo: “Vâng, hôm nay các đốt tiền nữa ?”

Chu Dương: “… Không đấu với em, đốt nữa.”

Trong lòng Tô Hảo dâng trào cảm giác tự hào về bản , cô mỉm , bảo chờ một chút, đó tắt điện thoại. Cô mới dữ liệu hệ thống, thấy liệu định, Tô Hảo tắt máy tính, cầm điện thoại lên, cùng tan . Kỳ Kỳ khoác tay Nghiêm Sùng, nét mặt đầy gian xảo.

Tô Hảo ở phía , cảm thấy mất tự nhiên.

đầu , thấy họ đều theo . Tô Hảo bất lực, thẳng đến cửa khu chung cư, thấy Chu Dương đổi xe, là một chiếc Bentley.

Anh mặc áo sơ mi và quần dài, dựa cửa xe nghịch điện thoại, dáng cao ráo và điển trai, toát lên vẻ lãng tử.

Anh thẳng dậy, khẽ mỉm , nắm tay Tô Hảo và dẫn cô đến ghế phụ. Bên ngay sát lề đường, xe cộ qua tấp nập, mở cửa xe, giúp Tô Hảo trong đóng cửa , đó vòng qua ghế lái.

Anh liếc về phía đồng nghiệp của Tô Hảo.

Đám đồng nghiệp của Tô Hảo cũng lập tức thẳng lên, ưỡn n.g.ự.c , chịu thua.

Mấy cộng thể áp đảo khí thế của Chu Dương chứ nhỉ? Chu Dương liếc một lượt, nhẹ trong xe.

Tô Hảo thò đầu vẫy tay chào họ.

Cửa sổ xe tự động kéo lên, Chu Dương để tay lên vô lăng, cô.

Tô Hảo mím môi: “Gì ?”

Chu Dương gần, hôn nhẹ lên khóe môi cô, đó hôn triền miên: “Không đang mơ nhỉ.”

rằng mơ bao nhiêu giấc mơ.

Tô Hảo cụp mắt, cũng hôn , hai chỉ chạm nhẹ buông , bờ môi quấn quýt. Tô Hảo đẩy : “Lái xe , trời sắp tối .”

Chu Dương , khởi động xe.

“Em ăn gì?”

Tô Hảo: “Anh quyết định .”

“Anh đặt chỗ ở tòa 53, ăn ở đó nhé.”

Tô Hảo: “Dạ.”

Trời tối dần, mùa đông, ban ngày ngắn hơn nhiều. Đến tòa 53, màn đêm buông xuống, khắp nơi đều rực rỡ ánh đèn. Tô Hảo tháo dây an , đây là đầu tiên cô đến đây, hơn nữa còn ở cách gần như , tòa cao ốc như một khối khổng lồ đồng loạt đè ép xuống.

Cố Diệp Phi

Chu Dương đưa chìa khóa cho nhân viên trông xe, đó đến bên cạnh Tô Hảo, ôm lấy eo cô: “Cảm giác cao ?”

Tô Hảo: “Vâng, con thật nhỏ bé.”

Chu Dương bật .

về sự sang trọng mà về sự nhỏ bé.

Thật là đáng yêu.

Anh ôm cô vẫn đủ, bàn tay đặt bụng cô còn nắm chặt lấy cổ tay cô, dẫn cô lên bậc thang, : “ sức mạnh đoàn kết thể tạo nên những điều lớn lao.”

Tô Hảo ngẩng đầu một cái: “Ba cây chụm nên hòn núi cao ?”

Chu Dương mỉm , đôi lông mày của toát lên vẻ phong lưu.

“Chính xác.”

Hai bước thang máy, Chu Dương quẹt thẻ, thang máy thẳng lên tầng 53.

Khi khỏi thang máy, chờ sẵn. Lúc , khách đến ăn khá đông, nhưng vì gian lớn nên cảm thấy chật chội. Nhân viên phục vụ dẫn hai đến vị trí cạnh cửa sổ. Nhìn xuống thấy đáy, dù thấy thì cũng chỉ như những con kiến nhỏ bé.

Chu Dương kéo ghế cho Tô Hảo, cô xuống.

Chu Dương đối diện.

Nhân viên phục vụ tiến đến, đưa thực đơn cho Chu Dương, chuyển thực đơn về phía Tô Hảo. Cô liếc qua, thấy tiếng Anh.

món steak.

Ở đây, thực đơn ghi giá.

Cô chọn một phần steak combo.

Chu Dương cũng gọi một phần, với nhân viên phục vụ: “Một chai rượu vang.”

Tô Hảo: “Em uống, còn lái xe nữa.”

Chu Dương khựng một chút.

Tô Hảo chống cằm .

Chu Dương nhướng mày, vài giây, nghiêng đầu với nhân viên phục vụ: “Không cần rượu vang, thêm một phần kem.”

“Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ ôm thực đơn, mỉm lịch sự rời .

Chu Dương qua điện thoại: “May mà còn một tuần nữa mới đến ngày 28.”

Ban đầu Tô Hảo hiểu, nhưng đó phản ứng , vô thức duỗi chân đá Chu Dương một cái. Anh tránh, ngả lưng , đầu ngón tay gõ lên bàn, : “Anh nhớ rõ đấy.”

“Nếu sát ngày quá thì ăn kem sẽ .” Anh nhướng mày, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ.

Tô Hảo thèm để ý đến .

Sau vài giây, cô bỗng nhớ điều gì, mắt chằm chằm .

Chu Dương: “Hả?”

“Chẳng lẽ ngay cả em…” Cô thể tiếp.

Chu Dương gần: “Hử?”

Một giây , khẽ, chỉnh cổ áo sơ mi: “Là B đúng ?”

Mặt Tô Hảo đỏ bừng, cô đá một cái.

Chu Dương đưa tay, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cô bàn. Cô mặc váy dài đến đầu gối, nhưng khi xuống chắc chắn trượt lên, lòng bàn tay chạm làn da cô.

Nóng bỏng.

Tô Hảo nhanh chóng rút chân .

Anh nắm lấy.

Hai trêu chọc một hồi.

Hai phần steak bưng lên, nhân viên phục vụ bày biện cẩn thận. Không gian ở đây , ánh đèn quá sáng nhưng cũng tối, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Một chiếc piano đặt sân khấu nhỏ.

Nhân viên phục vụ xong việc bèn rời , chỉ còn phần steak cắt.

Chu Dương cầm d.a.o nĩa, chủ động giúp Tô Hảo cắt steak.

Tay áo sơ mi của xắn đến khuỷu tay, lộ cánh tay rắn chắc. Động tác của nhanh, cắt phần steak thành những miếng nhỏ ăn.

Sau khi cắt xong, vội vàng, dùng nĩa xiên một miếng, đút cho Tô Hảo. Cô xung quanh, thấy đang trò chuyện, cô chần chừ một lúc, dùng tay che , tiến tới ăn miếng thịt.

“Ngon ?”

Má Tô Hảo phồng lên, cô gật đầu.

“Ngon là .”

Anh lấy khăn giấy lau một chút nước sốt ở khóe miệng Tô Hảo, nhưng cô nhanh chóng phản ứng , tự cầm lấy khăn lau.

Phần steak nhiều, cộng với một chút mì, salad và trái cây, chẳng mấy chốc hai ăn xong. Khu nhà hàng trong nhà là điểm chính, mà còn khu ngoài trời nữa, sàn ở đó bằng kính. Có khá nhiều ăn uống, trò chuyện ở đó, hầu như ai cảm giác là đang ở tầng 53, ai nấy đều thư thái, thoải mái.

Tô Hảo vài , nhưng dám nhiều, cảm thấy chóng mặt, cũng khỏi ngưỡng mộ họ, thật tự tại và thoải mái. Chu Dương theo ánh mắt cô, : “Ăn xong đó ngắm cảnh nhé?”

Tô Hảo lập tức lắc đầu.

Chu Dương đưa tay, véo nhẹ tai cô.

Sau khi ăn xong, một phần kem mang đến.

Kem vị dâu tây, thử một miếng thấy vô cùng thơm ngọt. Chu Dương thì uống cà phê, khi Tô Hảo ăn vài muỗng, cô múc một muỗng đưa cho . Chu Dương đặt ly cà phê xuống, lắc đầu.

Tô Hảo: “Thử một miếng .”

“Ngọt quá.”

“Cũng mà.”

Nhìn ánh mắt như nước của cô, cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Chu Dương vô thức tiến gần, mở miệng và ngậm lấy muỗng kem.

Vị ngọt chảy cổ họng.

Anh nhíu mày: “Chỉ em dám cho ăn cái .”

Tô Hảo ồ lên một tiếng.

Lúc , chiếc điện thoại đặt bàn của cô đổ chuông, cô tiện tay bắt máy, “Alo” một tiếng.

Đó là bố của Đường Nhuệ.

Ông cẩn thận ở đầu dây bên : “Hảo Hảo, con thể đến thăm Đường Nhuệ ? Thằng bé bệnh nhập viện.”

Chu Dương dừng hành động chạm lưỡi răng, cô.

Tô Hảo cũng .

Sau đó, cô khẽ : “Vâng ạ.”

Chu Dương nghiến răng.

 

Loading...