ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:14:58
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay để thuận tiện, Tô Hảo chọn mặc một chiếc váy kết hợp với đôi giày thể thao màu trắng. Vừa cô vô tình vấp dây giày khiến cho dây lỏng. Cô đưa ngón tay thon dài của từ từ thắt . Tô Hảo bỗng ngẩn hai giây, theo phản xạ lùi một bước, chân thu thì Chu Dương ngay lập tức nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo về phía .

Đôi tay của nắm lấy phần da thịt lộ của cô, lòng bàn tay ấm áp và thô ráp.

“Đôi chân của em mảnh mai ghê.” giọng của đàn ông vang lên, mang theo chút trêu chọc.

Cùng lúc đó, một giọng tinh tế cất lên.

“Chu Dương, Tô Hảo.”

Cách đó xa cũng chẳng gần, Tô Hảo ngẩng đầu thấy Lý Tú, mà cô lâu gặp. Trong khung cảnh ồn ào , một cô gái mặc chiếc áo phông màu hồng rực rỡ, lộ đôi chân dài, mặt mày vẻ tái nhợt.

Cái dáng vẻ tự tin và mạnh mẽ của cô giống như một pháo đài bằng giấy đang cố gắng vững, dường như thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Trong đầu Tô Hảo chợt nhớ những lời bàn tán của thời điểm ban đầu.

À.

là kiểu thích.

Tô Hảo đột ngột rút chân .

cú kéo quá mạnh khiến đàn ông phía kịp phản ứng, mất thăng bằng và ngã phía , vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Tô Hảo nhẹ nhàng liếc một cái nhẹ nhàng rời .

“Tô Hảo!”

Chu Dương gọi tên cô.

Âm thanh từ phía như đang đuổi theo cô, Tô Hảo tăng tốc, vội vã chạy lên cầu thang.

Lý Tú che miệng, mắt mở to đàn ông mà cô theo đuổi gần một năm, dù ngã xuống đất cũng nhanh chóng dậy. Anh liếc với ánh mắt cảnh cáo tiếp tục đuổi theo bóng dáng mảnh mai phía , chỉ vài bước cửa cầu thang. Cô gần như thể tin nổi.

“Chu Dương.”

“Chu Dương…”

cửa cầu thang chỗ mà Tô Hảo rút chân khiến Chu Dương ngã xuống. Người đàn ông vốn dĩ phản ứng nhanh nhưng vì bất ngờ, kịp phản ứng mà ngã xuống như .

Anh bao giờ thấp hèn như thế. Đó . Không . Anh thể vì một phụ nữ mà hành xử như thế , ánh mắt về phía chiếc xe bên cạnh, phản chiếu rõ ràng lên gương mặt cô .

Bước lên cầu thang, mắt cá chân vẫn còn nóng, Tô Hảo nhíu mày, nhanh. Phía vang lên tiếng bước chân đuổi theo. May , Tô Hảo đến tầng ba, cô lấy chìa khóa nhưng kịp đưa thì cơ thể bàn tay lớn của một đàn ông túm kéo về. Chu Dương cúi , một tay chống cửa, xuống cô: “Sao chạy?”

Anh giữ chặt cô trong vòng tay.

Mùi hương từ cơ thể lướt qua mũi, Tô Hảo cố gắng bình tĩnh , : “Buông …”

Câu dứt, Chu Dương khẽ “ừm” một tiếng cúi xuống buộc dây giày của cô.

“Dây giày buộc chặt, cầu nguyện cho em đừng ngã, nhưng nghĩ , nếu em ngã thì cũng thôi.”

Tô Hảo lùi nhưng thể, cả lưng cô áp cửa, ánh mắt xuống.

Anh vẫn đang cúi đầu như mà cẩn thận buộc dây giày, phần cổ áo sơ mi lộ một chút da thịt.

Tô Hảo rút ánh mắt về, cố gắng tránh vài . Anh kéo chân cô trở .

Ánh sáng trong cầu thang mờ ảo, Tô Hảo nhíu chặt mày, cảm thấy trong tình huống . Cô thể tiếp tục chạy, cũng dám gõ cửa nhà, sợ rằng mở cửa thấy cảnh tượng sẽ dọa sợ mất.

Cô cũng xuống để tự buộc dây giày, nhưng gian quá nhỏ, cúi xuống sẽ tránh khỏi va chạm với . Cô nhắm mắt : “Chu Dương, em thấy Lý Tú .”

Chu Dương nhướn mày: “Ừ?”

“Cô là kiểu luôn thích ?”

Dây giày buộc xong, tay của Chu Dương dừng một chút, ánh mắt dừng bắp chân nhỏ nhắn của Tô Hảo. Da của cô trắng nõn nà, bắp chân cũng mảnh mai, một tay thể nắm trọn. Váy trắng của cô rung rinh, Chu Dương hôn lên đó, nếu thể c.ắ.n nhẹ một cái thì thật .

“Thực , và cô hợp hơn.”

“Ồ?” Chu Dương phản ứng , duy trì động tác đó, tay đặt lên đầu gối, ngẩng đầu mỉm : “Anh và em hợp hơn.”

“Đối với một tên phong lưu như , cần những như em chinh phục.”

Nói xong dậy, cúi đầu cô, chạm nhẹ trán cô: “Em chinh phục ?”

“Cạch.”

Cánh cửa phía phát tiếng động.

Tô Hảo dùng lực đẩy Chu Dương .

Cô nhanh chóng .

Cánh cửa mở rộng, ánh sáng từ trong phòng chiếu ngoài, Thành Linh kêu lên: “Hai đứa ở đây gì…”

Tô Hảo vội vàng bước phòng, bỏ túi mua sắm xuống đến bàn ăn để rót nước. Thành Linh ngẩn một lúc, đó về phía Chu Dương. Chu Dương chỉnh sửa áo sơ mi của , môi nở một nụ : “Dì Linh, chào buổi tối.”

Thành Linh ngập ngừng đáp: “Chào buổi tối.” Bà do dự một chút hỏi: “Con ăn tối ?” Không tìm chủ đề khác, bà chỉ thể sang chuyện bữa tối.

Chu Dương quét mắt quanh phòng. Hình bóng đó cạnh bàn ăn, hề đầu .

Chu Dương xuống, nhẹ: “Con ăn, chỉ tình cờ ngang đây, tiện đường ghé thăm dì thôi ạ.”

Dù thời gian gần đây gặp gỡ Chu Dương nhiều hơn, nhưng khi là đến thăm bà, Thành Linh vẫn cảm thấy chút nghi ngờ.

ở cửa , Thành Linh suy nghĩ một chút : “Vậy , dì nấu cho con một bát mì nhé?”

“Được ạ.” Chu Dương mỉm , theo Thành Linh trong nhà. Anh cao lớn, khi bước cảm giác chật chội, về phía Tô Hảo.

Tô Hảo đặt cốc xuống, phòng ngủ chính.

Thành Linh Kêu Chu Dương xuống đến cửa phòng ngủ chính, bên trong: “Tô Hảo, con ăn khuya ?”

Tô Hảo tủ quần áo, lắc đầu: “Con ăn.”

“Ừ.”

Thành Linh do dự một chút vẫn : “Chu Dương đang ở đây, con ngoài một chút .”

ép buộc, chủ yếu là vì Chu Dương thực sự trai. So với đây, đàn ông gì nhưng chỉ riêng đôi mắt mang theo ý cũng như mang theo ý tình, kể dáng vóc tuyệt vời của , mỗi động tác đều toát lên vẻ quyến rũ. Thành Linh sợ Tô Hảo như đây, mê mẩn Chu Dương, theo đuổi điên cuồng trở nên mất hồn mất vía.

Tô Hảo đóng cửa tủ quần áo, trả lời: “Vâng con ạ.”

Sau đó, cô yên một lúc ngoài. Chu Dương dựa nghiêng tay vịn, lật xem tạp chí, chân dài bắt chéo, vì động tác mà cổ áo mở rộng hơn một chút, lộ xương quai xanh. Anh nâng mắt cô, đó mỉm. Tô Hảo đến bàn ăn rót một ly nước, đặt lên bàn .

Âm thanh từ trong bếp vọng .

Thành Linh : “Tô Hảo, lấy cho ít hành.”

“Vâng con đến ngay.” Tô Hảo sân, lấy hai nhánh hành từ chậu cây bếp, đưa cho Thành Linh xong, cô rời mà dựa cửa, trong bếp.

Chu Dương đặt tạp chí xuống, dậy và đến bên cạnh Tô Hảo, tay cho túi quần, cùng cô bếp. Anh hỏi bằng giọng trầm thấp: “Tối nay em dạo phố ?”

Tô Hảo mím môi, liếc một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-53.html.]

“Mua quần áo ? Mua đồ gì thế?”

Tô Hảo vẫn trả lời.

Chu Dương , nghiêng gần, : “Vợ ….”

Một câu sắc mặt của Tô Hảo đổi. Cô chằm chằm Chu Dương với vẻ tức giận, ánh mắt đầy bực bội. Chu Dương thì nở nụ , gọi cô bằng giọng điệu ngọt ngào như chút trêu chọc. Tô Hảo mặt , gì.

Lúc , tiếng của Thành Linh từ trong bếp cũng vọng .

“Tô Hảo, hai ngày nay thấy Đường Nhuệ ?”

Lần , sắc mặt của Chu Dương đổi.

Sau đó, giọng của Thành Linh vang lên: “Tô Hảo, thực sự nghĩ , thể cho Đường Nhuệ một cơ hội, xem ý thế nào, xem thực sự nghĩ gì. Thẻ mà đưa cho chúng , mỗi tháng đều tiền gửi , xem nhật ký chi tiêu, từ đầu chuyển bộ lương cho con…”

Sắc mặt của Chu Dương trở nên khó coi hơn nữa.

Anh duỗi tay định đẩy cửa nhà bếp.

Tô Hảo thấy như thì tim cô thót . Cô lập tức bước lên, kịp nghĩ nhiều mà nắm lấy cánh tay kéo xuống, ánh mắt đầy cảnh báo.

Chu Dương xuống cô, ngay lập tức dùng lực rút tay , khiến Tô Hảo ngã về phía . Anh ôm chặt lấy eo cô, cúi xuống ghé sát tai cô với giọng điệu âm u: “Nếu thời gian, hãy với dì Linh một tiếng rằng đang theo đuổi em. Về lương ? Anh mỗi tháng đều gửi cho em, em giúp quản lý nhé, ?”

Cố Diệp Phi

thấy nhật lý chi tiêu hỗn độn. Những tiền đó cô thể quản lý nổi.

Tô Hảo nghiêng đầu, sợ thấy nên giọng trầm xuống: “Cút .”

Chu Dương siết chặt lấy cô. Nghe thấy câu đó, nghiến chặt hàm răng.

Tô Hảo: “Đi ?”

“Hay là thực sự ăn mì?”

Chưa bao giờ phụ nữ nào dám với như . Chu Dương nghẹn lời, đột nhiên cảm thấy tổn thương. Anh tức giận : “Thật ăn tối.”

“Vậy thì ăn xong .” Tô Hảo cố gắng vùng vẫy.

Chu Dương tức giận đến mức gì. Anh dám nổi cáu mà chỉ lạnh. Sau khi buông cô , cửa bếp đúng lúc đó cũng mở .

Thành Linh thấy hai ngoài cửa bếp thì ngẩn một lúc hỏi: “Sao hai đứa ở đây?”

Nói , bà Thành xong món mì và đặt lên bàn ăn.

“Chu Dương, con ăn .”

“Cảm ơn dì Linh.” Chu Dương mỉm nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng sự tức giận.

“Mì dễ nhũn, con ăn nhanh .” Thành Linh , đồng thời rót cho Chu Dương một ly nước. Chu Dương xuống ăn, trong khi Tô Hảo lưng phòng ngủ chính và đóng cửa .

Chu Dương cầm đũa, chằm chằm cánh cửa. Anh nghiến răng, đó cúi đầu ăn mì.

Tô Hảo khi phòng thì bật đèn, bên mép giường đá chân qua . Cửa sổ mở hờ, tiếng ồn ào từ bên ngoài ùa , âm thanh náo nhiệt và tràn đầy thở cuộc sống của các quán ăn lầu, uống rượu, chơi trò đố phạt rượu, trò chuyện rôm rả. Trong bóng tối, cô đang nghĩ gì.

Trong đầu cô hiện lên hàng loạt hình ảnh về nhiều và nhiều sự việc.

Một lúc , cô ngả giường, nhắm mắt và nhẹ nhàng thở dài.

Mua sắm mệt quá. Đôi chân nhức, lâu , Tô Hảo ngủ .

Trong cơn mơ mơ màng màng, cô thấy tiếng ngoài rời .

Mẹ cô tiễn .

Tô Hảo trở và tiếp tục ngủ.

Cánh cửa khép , nụ mặt Chu Dương lập tức nhạt dần. Anh bước xuống lầu, cầm một điếu t.h.u.ố.c kẹp giữa các ngón tay, về phía chiếc xe đang đậu.

“Chu Dương.” Giọng ngọt ngào của một cô gái vang lên.

Chu Dương nâng mắt .

Chiếc xe thể thao đỏ rực đậu ở đó, Lý Tú dựa đầu xe, hai tay ôm lấy , kiểu kiêu ngạo mà là vẻ bất lực. Gương mặt cô trang điểm tinh tế, xương quai xanh còn xăm hình một chữ Z, là hình xăm cô thực hiện nửa năm khi đang theo đuổi .

“Chu Dương.” Cô gọi một nữa.

Trong đầu hiện lên hình ảnh đôi chân nhỏ bé cùng chiếc váy trắng. Còn Tô Hảo, nắm lấy cổ áo sơ mi của với giọng đầy giận dữ. Ồ, khi ghế sofa ở khách sạn và cúi xuống hôn cô, dường như cô còn run lên, đôi vai co rúm , xương quai xanh thì xăm hình nhưng tự nhiên đến mức khó thể rời mắt.

Cô gọi “Tiểu Thất” dịu dàng đến .

Nếu cô gọi là chồng thì .

Chu Dương nuốt nước bọt, nhắm mắt một cái mở cửa xe ghế lái, liếc vị trí tầng ba, ngậm điếu thuốc, khởi động xe.

Hoàn quên mất chiếc xe đỏ phía và cô gái dựa đầu xe.

Xe đến Lam Loan.

Chu Dương bước khỏi xe, đóng cửa xe , dựa đầu xe và hút hết một điếu t.h.u.ố.c mới về phía cánh cổng sắt. Lúc , điện thoại của cũng vang lên, mở xem.

Thẩm Hách: [Chu Dương, cho dù và Tô Hảo đến bước nào thì em cũng sẽ luôn chờ đợi cô . Tốt nhất là đừng để em một cơ hội nào.]

Bùm!

Chu Dương giận dữ đá cánh cổng sắt.

Một lúc , lạnh và chỉnh sửa tin nhắn.

Chu Dương: [Vậy thì cứ chờ .]

Sau khi gửi , bước lên cầu thang, khuôn mặt lạnh lùng như nước.

Tô Thiến đang ghế sofa xem máy tính bảng.

“Về ?”

Chu Dương đáp thẳng đến tủ lạnh lấy một chai nước, mở nắp và uống một ngụm lớn. Khuôn mặt u ám chút biểu cảm. Tô Thiến một lúc, cảm thấy nên phiền, thêm đó, bà nhận thông báo máy tính bảng liền cầm lên xem. Chu Dương đến tủ tài liệu lấy một tập hồ sơ.

Anh lướt qua thì thấy Tô Thiến và Thành Linh đang nhắn tin Wechat cho .

Tô Thiến khuyên : [Thành Linh, gửi danh cho Tô Hảo , trai khá đó.]

“Cạch.”

Chai nước khoáng đặt xuống bàn. Tô Thiến đầu , thấy Chu Dương dựa lưng ghế sofa, giọng trầm xuống: “Mẹ đừng gây rắc rối cho con nữa ?”

Trong giọng của chút uất ức.

Tô Thiến máy tính bảng tay , chớp mắt một cái liền hiểu .

Tô Thiến: “Con đang ?”

Sắp đến nơi . Như mới thành ý.

 

Loading...