ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:14:39
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ lúc còn chút mơ hồ, nhưng bây giờ giác quan thứ sáu của Thẩm Hách bỗng nhiên trỗi dậy, hét lớn: “Chu Dương.”
Bỏ luôn cả chữ .
Chu Dương nhướng mày.
“Có …”
“Cậu đang do dự gì chứ?” Chu Dương cất tiếng , cất lời vô cùng sắc bén khiến cho Thẩm Hách nuốt bộ những lời đang định . Chu Dương đút hai tay túi quần, thẳng dậy, đến cạnh Thẩm Hách. Hai song song với , giọng điệu Chu Dương vẻ bất cần nhưng đ.â.m chọc thẳng Thẩm Hách.
“Lúc đầu giới thiệu Tô Hảo cho vì thích mẫu như cô , dù rõ gia đình hai tương xứng. và bao giờ quan tâm đến địa vị gia đình. Vốn dĩ còn tưởng thể kiên trì, thậm chí phá vỡ sự bất bình đẳng , đón về dinh, nhưng giờ xem … hình như thì ? Nếu , thì đừng trách khác tay, nhất là !” Chu Dương cúi đầu chân , thản nhiên như đang trò chuyện bình thường, nhưng mỗi câu như một lưỡi dao, đ.â.m thẳng tim Thẩm Hách.
Thẩm Hách thể tin nổi mà đầu Chu Dương.
Chu Dương chỉ đưa tay , xoa xoa khóe môi, đầu . Ánh mắt hai chạm , Thẩm Hách thấy sự quyết tâm trong mắt , mặt biến sắc, nghiến răng : “Em vẫn bỏ cuộc .”
“Ồ? Thế ư?” Chu Dương thản nhiên .
Thẩm Hách cũng Chu Dương bằng khuôn mặt mấy thiện cảm.
Chu Dương ung dung bình tĩnh, còn Thẩm Hách thì đang gồng hết cả lên, giữa hai sự tương phản rõ rệt.
Mọi xung quanh cũng thể cảm nhận sự hung hăng và ngang ngược giữa hai , thậm chí còn ở hóng hớt. Hai đàn ông đối chọi , ai nhường ai. Mà lúc Tô Hảo từ trong đại sảnh, thấy cảnh , cô sững sờ mất một lúc, tiếp đó cô bước nhanh xuống cầu thang, gọi: “Thẩm Hách, Chu Dương…”
Giọng của cô ngày càng gần, trong veo như suối. Vừa tới nơi, thấy tình hình xây xước của hai chiếc xe, cô hỏi: “Chuyện gì xảy ? Tại hai chiếc xe thành thế ?”
Miệng Thẩm Hách đắng chát, do dự Tô Hảo. Thấy sắc mặt tai tái, Tô Hảo vô thức về phía Chu Dương. Cô như khiến cho vẻ mặt của Chu Dương bớt chút kiêu ngạo, : “Cọ xát thôi.”
“Ai cọ ai?”
Tuy hỏi như nhưng Tô Hảo vẫn Chu Dương, Chu Dương nheo mắt cô, mấy giây mới xoa xoa khóe môi : “Anh, cọ.”
Tô Hảo ừ một tiếng Thẩm Hách: “Anh ?”
Thẩm Hách lắc đầu, mỉm với Tô Hảo, tỏ ý . trông vẻ là lắm ? Tô Hảo đương nhiên tin, cô tới ngó chiếc xe đầu Chu Dương.
Ánh mắt đó vẫn tuỳ ý như đây nhưng chút sắc bén, cô đang lên án bắt nạt Thẩm Hách, rõ ràng cô cho là việc ác là .
Chu Dương: “… Đừng như , bồi thường là chứ gì?”
“Anh là đâm, đương nhiên bồi thường .” Tô Hảo thản nhiên .
Chu Dương: “…”
Sự kiêu ngạo của dập tắt khi thấy Tô Hảo, những lời đang định cất khi chạm ánh mắt Tô Hảo thôi, sợ cô tránh mặt .
Sắc mặt Chu Dương tối sầm, đạp mạnh lên xe của .
Thẩm Hách vội vàng mở cửa xe, để Tô Hảo lên xe: “Chúng ăn thôi.”
Tô Hảo Chu Dương một cái, trong lòng thoáng qua chút cảm xúc kỳ lạ, cô Chu Dương thêm một lúc nữa mới tới, cúi xe.
Thẩm Hách đóng cửa xe , vòng tới ghế lái, khởi động xe lái khỏi cửa tòa nhà, hòa dòng tấp nập đường. Tầm là giờ cao điểm tan nên đông đúc, xe cộ tắc nghẽn, khí trong xe cũng chút trầm lặng, điện thoại của Tô Hảo đổ chuông thông báo mấy .
Là tin nhắn của Đường Vũ và Liêu Vân gửi tới.
Tô Hảo cúi đầu trả lời tin nhắn, cô đang đợi Thẩm Hách gì đó.
Thẩm Hách vẫn tiếp tục lái xe, mặt tuấn tú lộ nét buồn bã. Tô Hảo liếc mấy mới thu ánh mắt, tập trung gửi tin nhắn WeChat cho Đường Vũ.
Đường Vũ: [Đi Thủ đô chơi vui ?]
Tô Hảo: [ đang , chơi hết.]
Đường Vũ: [Cô tranh thủ chơi đấy, bên đó nhiều trai lắm, cơ mà Trợ lý Lục cũng cùng nhỉ?]
Tô Hảo: [ quan hệ gì với cả.]
Đường Vũ: [Hahaha, mà. Hôm đăng một bài diễn đàn công ty , cầu xin bọn đừng lan truyền chuyện của cô và nữa, sẽ giận đấy. Cô xem, là ai sẽ giận nhỉ? Lẽ nào là Tăng tổng?]
Tin nhắn mang giọng điệu đùa giỡn, Tô Hảo im lặng, trong đầu cô chợt lóe lên điều gì đó, nhưng đợi Tô Hảo bắt tín hiệu thì Thẩm Hách bên cạnh cất tiếng: “Hảo Hảo, em ăn gì?”
Tô Hảo ngẩng đầu lên, thấy xe dừng ở cửa một tòa nhà thương mại khác, qua tấp nập. Bên ngoài trung tâm thương mại treo nhiều biển hiệu nhà hàng, Tô Hảo thấy một nhà hàng mì vẻ ngon, cô chỉ nhà hàng mì, Thẩm Hách: “Chúng ăn cái nhé?”
“Được, nhà hàng mì ăn khá ngon.” Thẩm Hách mỉm đáp , vẻ mặt vui vẻ hơn nhiều. Tô Hảo thấy thế, trong lòng cũng thoải mái hơn, cô : “Thế nhờ giới thiệu .”
“Ừ, thôi.” Thẩm Hách tháo dây an .
Tô Hảo cũng xuống xe, vốn là một đoạn đường ngắn, nhưng vì là giờ cao điểm nên kẹt xe mất một hồi, lúc trời tối mịt mờ .
Thẩm Hách giới thiệu cho cô câu chuyện về nhà hàng .
Tô Hảo chăm chú lắng : “Là đầu bếp hoàng gia cơ á?”
“, mì thủ công ở đây khá ngon nhưng cá nhân thích mì somen hơn.” Thẩm Hách cùng Tô Hảo bước trong, Tô Hảo ngắm quán ăn , trang trí cao cấp thật. Hai tới chỗ ghế đôi, mỗi một bên, bàn nhỏ nên đầu gối hai kề sát .
Thẩm Hách Tô Hảo, lặng lẽ đẩy đầu gối .
Tô Hảo cũng dịch đầu gối sang một bên, sự thiết ban nãy giữa hai trở nên xa cách vì hành động , bàn tay cầm đũa của Thẩm Hách siết chặt .
Cũng may lúc phục vụ tới đưa menu gọi món, Thẩm Hách giới thiệu cho Tô Hảo chọn món nào ngon.
Cố Diệp Phi
Tô Hảo một lúc chọn mì somen.
Thẩm Hách : “Vậy cũng ăn mì somen.”
Tô Hảo mỉm , cảm thấy một trai thế hợp với một cô gái vô lo vô nghĩ hơn, quan trọng nhất là đó gia thế , sẽ để cho khó thế . Một lát , mì somen , Thẩm Hách cắt cho Tô Hảo miếng thịt cừu bỏ bát, trộn lên mới ngon.
Tô Hảo rắc chút hành lá cắt nhỏ trộn đều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-34.html.]
Mùi thơm lập tức lan , Thẩm Hách phẩy phẩy tay hỏi: “Mùi vị đấy chứ?”
Tô Hảo gật đầu: “Ừ, khá thơm.”
“Thịt cừu cắt thành từng miếng như mới dai, nếu nấu chín quá sẽ mềm, ngon lắm.” Thẩm Hách cắt thêm một miếng thịt cừu nữa cho Tô Hảo.
Tô Hảo bảo tự cắt cho một ít , đừng mãi chỉ săn sóc cho cô như . Thẩm Hách cô nở một nụ rạng rỡ, nhưng tay vẫn gắp thịt bát Tô Hảo.
Hai ăn trò chuyện, Thẩm Hách cũng kể một vài chuyện nhà , ví dụ như ông nội cũng mới về Thủ đô tháng .
Tô Hảo chẳng gì để kể, chỉ đổi vị trí công việc.
Thẩm Hách đột nhiên hỏi: “Anh Chu Dương đối xử với em ?”
Tô Hảo sựng một lúc Thẩm Hách : “Anh ít khi tới công ty.”
“Thế nên trong công việc, giúp gì em ?”
“Em chân tay mà, nhờ giúp?”
Thẩm Hạo ồ một tiếng, một lúc , : “Anh Chu Dương lăng nhăng quá.”
Câu tựa như một lời thở dài.
Tô Hảo , gì, cúi đầu ăn mì, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh. Bữa ăn tối nay, mặc dù ăn trò chuyện, nhưng ăn xong cũng muộn lắm, Thẩm Hách cầm hoá đơn thanh toán, Tô Hảo cửa điện thoại. Lúc đưa hoá đơn cho nhân viên thanh toán, Thẩm Hách cứ hoá đơn thất thần một lúc.
Thế nhưng chẳng đợi thông báo hoá đơn thanh mà chỉ thấy nhân viên thu ngân nhắc tới tiền, tiền với mà là rẻ, nhưng nhấp alipay mấy mới mở .
Lần Tô Hảo trả tiền.
Có là sẽ còn nữa ?
Người gọi tới là cô, cô kể một vài chuyện ở nhà, Tô Hảo ở cửa, kể bật . Biết sức khỏe của hơn nhiều, cô ngước lên bầu trời : “Hay là cuối tuần con đón đến Lê Thành ở một thời gian nhé?”
Người từ tới giờ lúc nào cũng từ chối như Thành Linh im lặng, một lát , Thành Linh : “Ừ, bao giờ con rảnh để thu dọn hành lý nào.”
“Đợi hết thời gian bận rộn ạ.” Tô Hảo .
“Được , cúp máy đây.”
“Vâng.”
Mẹ cô cúp máy, Tô Hảo đang định cất điện thoại thì nhận tin nhắn do Liêu Vân mới gửi tới.
Liêu Vân: [Cậu gì ? Đường Nhuệ sắp về nước .]
Tô Hảo im lặng một lúc nhắn.
Tô Hảo: [Ừ, tớ .]
Chẳng trách cô đột nhiên đồng ý đến Lê Thành.
“Hảo Hảo, thôi.” Cầm lấy điện thoại di động và chìa khóa xe, Thẩm Hách đến bên cạnh Tô Hảo, Tô Hảo gật đầu, cùng xuống cầu thang..
Cả hai về phía chiếc Mercedes-Benz đang đậu ở đó, trời tối mịt. Xe phóng nhanh về khách sạn, tiếng nhạc trong xe nhẹ nhàng vang lên, cả hai đều im lặng.
Về thẳng khách sạn, đậu xe ở đúng vị trí đậu xe tối qua.
Tô Hảo tháo dây an , rắc một tiếng, tiếng nhạc trong xe cũng im bặt khiến cho âm thanh vang lên cực kỳ rõ ràng. Cùng với âm thanh , cả hai đột nhiên trở nên cực kỳ dè dặt. Thẩm Hách đặt một tay lên vô lăng, Tô Hảo chằm chằm, Tô Hảo cũng ngẩng đầu .
Trong xe khá sáng.
Trên gương mặt Thẩm Hách lộ rõ sự bối rối, Tô Hảo : “Thẩm Hách, chúng dừng ở đây .”
Cô dùng câu hỏi, cũng do dự, cô đang kiên quyết.
Thẩm Hách giật : “Được.”
Tóc Tô Hảo rối, nhưng hề ảnh hưởng tới vẻ duyên dáng của cô, cô rướn lên với Thẩm Hách: “Hy vọng đừng chần chừ nữa, hãy con đường mà .”
“Không Hảo Hảo.” Thẩm Hách nắm chặt vô lăng : “Là thế , ông ngoại bắt chọn một trong hai, một là kết hôn, hai là mạnh mẽ hơn. Nếu trở nên mạnh mẽ hơn sẽ tình cảm trói buộc nên chọn con đường , tức nghĩa là tạm thời buông bỏ em, nhưng thể bảo em đợi thế nên… do dự.”
Hoá là
Tô Hảo bật , tiến gần tới đưa tay .
Thẩm Hách do dự một lúc vươn tay ôm lấy cô thật chặt : “Em cũng sống thật đấy.”
“Em .” Tô Hảo vỗ vỗ vai
Lúc , cô quả thực trưởng thành hơn nhiều, hai mắt Thẩm Hách đỏ hoe. Tô Hảo hạ quyết tâm, cô buông , kéo cửa, khoảnh khắc bước ngoài Tô Hảo cảm thấy thoải mái.
Cô đầu mà vòng qua bức bình phong bằng đá khổng lồ, đúng lúc thấy một đàn ông đang đó, hai tay đút túi, miệng ngậm điếu t.h.u.ố.c châm lửa, lạnh lùng về phía .
Anh thấy tất cả, hai ôm .
Tô Hảo bước tới .
Chu Dương tiến về phía cô, Tô Hảo đành dừng bước lùi , giây tiếp theo cô đụng một cột đá. Người đàn ông lưng về phía ánh sáng, đôi mắt hẹp dài nheo cô: “Em cho là giữa nam và nữ thể tình bạn trong sáng chắc?”
Anh đang x.é to.ạc thứ .
Tô Hảo bình tĩnh, thứ rõ ràng.
Anh vẫn luôn lừa dối cô.
Tô Hảo nhẹ nhàng hỏi: “Chu Dương, từng cô gái nào đá đúng ?”