ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:13:14
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi thấy bóng dáng mảnh khảnh biến mất ở cửa, Chu Dương thẳng dậy, dập tắt điếu t.h.u.ố.c theo . Điều hòa trong đại sảnh đang mở, gió lạnh phả mặt, phía là tấm lưng trắng nõn của phụ nữ mơ hồ lộ làn tóc đen đang lay động theo từng bước chân.
Trước đó Trợ lý Lục gửi wechat cho Tô Hảo, thẻ phòng gửi ở quầy lễ tân nên cô đến thẳng quầy lễ tân lấy thẻ phòng, đó mới về phía thang máy. lúc thang máy xuống, cửa mở , Tô Hảo ấn nút tầng 8, ngước mắt lên cô thấy Chu Dương cũng trong. Không do đổi môi trường , hoặc là thành phố Thủ đô xa hoa, xa hoa trong vàng son mê , đàn ông Chu Dương cho dù mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần tây, trông vẫn vẻ vô cùng phong lưu, thậm chí còn hơn hẳn lúc ở Lê Thành.
Chẳng khác gì một công tử đời bằng nửa con mắt.
Dáng dấp trai thiếu tiền còn nhạc nào cũng nhảy, vô cùng hợp với thành phố xa hoa . Tô Hảo lui về phía hai bước, cúi đầu xem điện thoại di động. Ngay đó cũng một cô gái , thấy Chu Dương, ánh mắt cô sáng quắc lên. Cô cũng mặc váy thắt eo, chẳng qua là màu đỏ, bởi vì thiết kế nên bên đùi nếp uốn, nổi bật đôi chân dài trắng, trang điểm sang chảnh, tóc xoăn gợn sóng, cho dù Tô Hảo cũng mặc váy thắt eo nhưng cô để mặt mộc, mang cảm giác ngây thơ khác. Cô bên cạnh Chu Dương, đúng là xứng đôi, hai là cùng một thế giới, Tô Hảo vẻ liên quan.
Cô gái vuốt tóc, do dự một lúc, đó lấy điện thoại di động mở mã QR wechat đưa đến mặt Chu Dương. Anh ngước mắt cô một cái, cô gái mỉm ngọt ngào, Chu Dương cũng , nhưng gì thêm, đầu chạm ánh mắt của Tô Hảo.
Lúc Tô Hảo đang xem kịch , bất ngờ kịp đề phòng bắt quả tang, cô nhún vai sang chỗ khác.
Thấy Chu Dương nheo mắt: “…”
Cô gái cũng thấy hai bọn họ , lúc mới nghiêm túc Tô Hảo một cái, phát hiện cô Chu Dương nữa, nhưng đôi mắt đàn ông tay đút trong túi vẫn dính chặt lên phụ nữ mặc váy hai dây đeo màu đen . Cho dù hai chuyện, nhưng bầu khí giữa hai vẫn vẻ là lạ.
Nghĩ đến đây, cô gái đó yên lặng rút điện thoại di động , cũng may lâu thang máy đến tầng của cô . Thang máy mở cửa, cô lập tức bước ngoài.
Cửa thang máy đóng một nữa.
Từ tầng tám đến tầng mười tám cũng chỉ trong chớp mắt. Tầng mười tám thiết kế theo dạng phòng suite, tổng cộng ba phòng. đêm nay chỉ Tô Hảo và Chu Dương ở đây.
Mặt đất trơn nhẵn, cửa phòng dán tiếng Anh, Tô Hảo lấy thẻ phòng , về phòng của .
Đang định quẹt thẻ thì Chu Dương tóm lấy cổ tay Tô Hảo, vị trí đang nắm lấy chính là chỗ Thẩm Hách mới chạm , Tô Hảo ngạc nhiên đầu .
Người đàn ông dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, tay còn đặt lên vách tường, cổ áo mở, mỉm : “Em mở nhầm cửa , phòng bên cạnh cơ mà.”
Tô Hảo đầu qua.
Trên cửa ghi 1801, cô xuống tấm thẻ.
1802.
“Xin .” Tô Hảo xong rút tay , xoay về phía cửa 1802. Chu Dương cô hất nhưng vẫn im chỗ cũ ôm cánh tay của , ung dung theo cô.
Trông thấy cô quẹt thẻ, tiến lên một bước cầm lấy cổ tay cô, ngay đó kéo cổ tay xoay cả cô , đè ở cửa.
Tấm thẻ rơi xuống đất, tay Tô Hảo đè ở cửa, đàn ông mặt cúi , nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Em uống rượu ?”
Lần vẫn nắm lấy vị trí mà Thẩm Hách nắm.
Hơi thở phả tai cô mùi rượu nồng, Tô Hảo nhíu mày, giãy dụa, cổ tay của cô vặn vẹo, da thịt trắng nõn ma sát đến đỏ lên.
“Anh mới uống rượu xong.” Tô Hảo thầm nghĩ say ?
Mùi thơm cô phả mặt , bay mũi ngấm xương tủy, Chu Dương mỉm : “ , còn uống nhiều, nhưng say.”
Nói xong, khẽ động đậy.
Tay còn của dường như cố ý, lơ đãng đè lên bàn tay còn của Tô Hảo, cả cô đều ghim cửa, giống như một đóa hoa ai cũng thể hái lấy.
Dục vọng ẩn giấu trào dâng trong mắt Chu Dương, giống như ngọn lửa cháy, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, giả vờ say: “Anh say thật mà.”
“Buông em , say .” Tô Hảo giãy dụa.
“Em đừng nhúc nhích, chóng mặt.” Chu Dương ngẩng đầu, đè trán lên trán cô, giả say, ngón tay xoa xoa cổ tay Tô Hảo hết tới khác.
Như xóa dấu vết Thẩm Hách để ở đó.
Tô Hảo đá mấy cái: “Nếu chóng mặt thì về nghỉ ngơi !”
“Choáng thật mà em còn đá .” Chu Dương nhíu mày cô.
“Anh cứ nhe nhe giữ khác thế là cái thói gì đấy?” Ánh mắt Tô Hảo bình tĩnh, cô thấy bố loạn khi uống say, cho nên cho rằng Chu Dương uống say như là bình thường.
“Anh thói gì cả, em đừng đá .” Chu Dương mỉm né tránh chân cô, ánh mắt sững đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trở nên khác lạ, hôn cô.
Rất .
Rất .
dám.
Nghĩ tới đây, nụ của nhạt , tay nắm Tô Hảo càng chặt hơn, vẻ mặt dần trở nên u ám. Tại bạn với cô?
Người đàn ông là hoa tắc kè , Tô Hảo nhận thấy sắc mặt đổi, cũng uống say nghĩ tới cái gì: “Chu Dương, nếu buông em , em sẽ khách khí .”
Chu Dương xong, khóe môi tủm tỉm, thản nhiên nở một nụ xa: “Em định khách khí thế nào?”
“Có tình một đêm với ?”
Tô Hảo nhíu mày, giây tiếp theo, cô tung cước thật mạnh hạ bộ của . Đôi mắt Chu Dương sắc bén, nhanh chóng né tránh, tóm lấy cổ tay cô, kéo cô lòng dùng sức nắm chặt lấy cằm cô, nâng lên: “Sao thế? Em định đá chỗ nào ?”
Một tay Tô Hảo trống , cô tát Chu Dương một cái, dùng sức lắm: “Vì xứng đáng .”
Cái tát Chu Dương né tránh nên hứng trọn. Anh sững sờ, đó nở nụ , Tô Hảo rời khỏi vòng tay , : “Về uống canh giải rượu , lát nữa em bảo lễ tân đưa lên cho .”
Nói xong, cô nhặt thẻ mặt đất lên, quẹt thẻ .
Để một Chu Dương ở bên ngoài.
Đàn ông say rượu thật đúng là dở .
Vừa phòng, Tô Hảo lập tức gọi điện thoại cho nhân viên lễ tân, hơn nữa còn nhắn tin wechat cho Trợ lý Lục, bảo lên chăm sóc Chu Dương.
Trợ lý Lục đặt phòng ở tầng 17, tầng rõ ràng còn dư phòng, chẳng vì đặt tầng mà ở tầng 17.
Trợ lý Lục thấy tin nhắn, ngẩn ngơ.
Sếp Chu mà say …
Tửu lượng của .
nếu nhận tin nhắn, Trợ lý Lục đành vội vàng đeo kính, dép lê lên tầng. Cửa thang máy mở , Trợ lý Lục liếc mắt một cái thấy Chu Dương ở cửa phòng, đầu ngón tay bóp điếu t.h.u.ố.c trong gạt tàn thiết kế tàng hình , một tay đút trong túi, cụp mắt đang suy nghĩ gì.
Trợ lý Lục cẩn thận đến gần: “Sếp ?”
Có mùi rượu.
Chu Dương ngước mắt : “Sao tới đây?”
“Anh uống say ?”
“Cậu cảm thấy say ?” Chu Dương xoa xoa khóe môi, hỏi ngược .
“Không.” Trợ lý Lục thở phào nhẹ nhõm, thấy vết đỏ khóe môi Chu Dương, trông giống như ai đó tát cho một cái : “Sếp, môi của …”
Trợ lý Lục xong, ánh mắt bất giác về phía cửa phòng Tô Hảo.
Chu Dương lạnh lùng hỏi: “Cậu cái gì đấy?”
Trợ lý Lục thu hồi ánh , đôi mắt Chu Dương, thấy rõ sự ghen tuông ẩn giấu trong mắt .
Mồ hôi lạnh tuôn .
Nhìn một cái cũng ?
Sau gặp cô Tô đeo bịt mắt ?
“Không, chỉ hỏi Tô Hảo về thôi mà?”
Chu Dương bật , tựa tường: “Cậu giả bộ gì? Không cô gọi lên ?”
Trợ lý Lục: “…”
Vạch trần là hết thú vị á sếp.
Haiz.
Cậu đang định gì thì cửa thang máy đột nhiên mở , đó lễ tân đưa canh giải rượu lên. Chu Dương nhận lấy, hiệu cho bọn họ rời . Trợ lý Lục thấy bộ dạng của Chu Dương là vốn dĩ say, xoay xuống tầng cùng lễ tân. Chu Dương quẹt thẻ phòng, cửa phòng đóng , hành lang trở nên yên tĩnh.
*
Tô Hảo cầm áo ngủ tắm, nước nóng xối lên , cô vòi hoa sen, thấy cổ tay một vòng đỏ, cô dùng sức chà xát.
Làn da cô giống , mạnh tay một chút để dấu vết. Cô chà xát một lúc phát hiện nó càng đỏ nên quyết định mặc kệ, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.
Đêm nay, cô vốn xác định một vài thứ với Thẩm Hách, nhưng là trực giác của phụ nữ , từ khi lên xe cô phát hiện Thẩm Hách vẫn đang băn khoăn gì đó nên ngỏ lời. Nếu như quá nhiều điều cần bận tâm, thì hai quả thật thể đến với dễ dàng . Tô Hảo cúi đầu, để nước nóng chảy lên lưng .
Mái tóc dài xõa tung vai, dán sát da thịt.
Thật cô vội.
cũng thể dây dưa với Thẩm Hách mãi .
Tắm rửa xong , Tô Hảo ở bệ cửa sổ lau tóc, đây là tầng mười tám, cao, về đêm thành phố vô cùng phồn hoa.
Ánh đèn khắp nơi..
Tô Hảo mở hé cửa sổ, để gió thổi .
Sấy tóc xong cô liền ngủ, thấy Thẩm Hách nhắn tin, Tô Hảo quyết định gửi lời chúc ngủ ngon.
Cho đến hơn một giờ, điện thoại di động đặt bàn mới đổ chuông thông báo, là Thẩm Hách trả lời tin nhắn, tuy nhiên khi đó Tô Hảo ngủ say.
Đến rạng sáng, khi thức dậy, Tô Hảo thấy tin nhắn , một tay cô túm tóc, tay trả lời Thẩm Hách.
Tô Hảo: [Chào buổi sáng.]
Thẩm Hách: [Chào buổi sáng, Hảo Hảo, cần đưa em đến công ty ?]
Tô Hảo: [Không cần, công ty ở gần đây, em bộ qua đó .]
Thẩm Hách: [Được.]
Buổi sáng thứ trở về quỹ đạo nhanh, hai hàn huyên vài câu, Tô Hảo dậy rửa mặt, một cái váy chữ A , mặc thêm một cái áo giản dị, tóc buộc lên, cầm lấy túi đồ ngoài. Cửa phòng Chu Dương còn mở, Tô Hảo lướt qua thẳng xuống tầng.
Trợ lý Lục gửi định vị của Phí Tiết cho cô, chỉ cần qua một cái đèn xanh đèn đỏ là tới. Tô Hảo dùng bữa sáng ở nhà hàng tầng , đó đến Phí Tiết.
Chi nhánh ở Thủ đô chủ yếu phụ trách phát sóng trực tiếp, nhân viên nhiều lắm, hơn nữa đều là trẻ tuổi. Người tiếp đãi Tô Hảo là một nữ thu ngân xinh nhã nhặn, thấy Tô Hảo còn gọi chị, giống như bên Hải Thành, hỏi nhiều thứ, còn dò la nữa, cô gái chỉ chuẩn đầy đủ những tài liệu cần đưa cho Tô Hảo.
Cô còn cần hỏi.
Hai xuống bắt đầu đối chiếu sổ sách ăn ý, Tô Hảo cảm thấy bên quả thật giống những gì bọn họ từng , nơi Chu Dương thành lập , nhiều chuyện tào lao, nhân viên thu ngân thậm chí còn hỏi về chuyện điều động nhân sự của Tập đoàn Phí Tiết, chỉ chuyên tâm việc mà thôi.
Bảo thành tích bên như thế, tới hai năm đuổi kịp và vượt qua Đông Thị và Hải Thị mở từ lâu, mới thấy nhiều mỹ nữ, đều là những Phí Tiết đào tạo thành nổi tiếng mạng. Tô Hảo hiếm khi xem video ngắn weibo cũng mấy , khỏi cần cũng họ nổi tiếng đến mức nào.
Đến trưa, Tô Hảo và cô gái cùng gọi đồ ăn, hơn bốn giờ chiều xong, đó hai tạm biệt , xong xuôi cô nhận điện thoại của Thẩm Hách.
“Hảo Hảo, ở tầng công ty em, chúng ăn cơm .”
Tô Hảo mỉm : “Vâng.”
Cô thang máy, thang máy bắt đầu xuống. Đến tầng một, cô ngoài đại sảnh thấy xe của Thẩm Hách đang dừng cửa, đang dựa cửa xe chờ cô.
Tô Hảo nhanh hơn.
Thấy Tô Hảo tới, Thẩm Hách lập tức thẳng dậy, mỉm Tô Hảo. Lúc , một chiếc Bentley đỗ , Chu Dương bước xuống xe, thấy hai bọn họ, sửng sốt, đó cởi cúc áo khoác, bước tới, đôi mắt lơ đãng quét qua hai bọn họ.
“Đi thế?” Anh hỏi.
Thẩm Hách mở cửa xe: “Đi ăn cơm ạ.”
Cậu xong, sững một giây, đột nhiên : “Chu Dương, ăn chung ? Em và Tô Hảo mời .”
Chu Dương chậm rãi hỏi ngược : “Em và Tô Hảo mời cơ ?”
—
Tác giả lời :
Chu Dương: Hai mời ? Hai á?
Chương32:
“ , ?”
Chu Dương về phía Tô Hảo, cô cúi ghế lái phụ. Cô thò đầu Thẩm Hách một cái Chu Dương, : “Anh cùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-31.html.]
Chu Dương nở nụ , cầm chìa khóa xe, ấn nút mở cửa, hai tiếng “tích tích” vang lên, cửa xe mở khóa. Anh với Thẩm Hách: “Cậu lái xe , theo .”
Nói xong, xoay về phía chiếc Bentley phía . Sau khi , tựa lưng ghế , lấy một điếu t.h.u.ố.c châm lửa, ngậm lấy điếu thuốc, chiếc Mercedes – Benz phía .
Cả hai chiếc xe đều sơn màu đen, dáng xe thanh thoát. chỉ bên trong chiếc Mercedes – Benz là một phụ nữ đang , đôi mắt Chu Dương u ám chằm chằm nó.
Thẩm Hách lên ghế lái, thắt dây an , nghiêng đầu Tô Hảo, : “Hôm nay nhiều việc em?”
Tô Hảo cài xong dây an , cô cầm điện thoại, lắc đầu: “Cũng tạm, bên bận lắm, hôm nay ?”
“Có, mới từ công ty về.” Thẩm Hách cô thật lâu, hôm nay cô mặc chiếc áo màu trắng phối với váy chữ A, đơn giản, thể là bởi vì công việc, còn đ.á.n.h cả son, nhưng quá đậm, màu son thiên nhạt, khiến ngũ quan của cô càng thêm dịu dàng.
“Tối nay ăn món Quảng Đông nhé?” Thẩm Hách khởi động xe hỏi.
Tô Hảo gật đầu: “Vâng, lâu em ăn.”
“Ôi, nhắc tới là nhớ đồ ăn em nấu.” Thẩm Hách như đang hồi tưởng . Tô Hảo tựa lưng ghế, đáp lời, Thẩm Hách mỉm , đầu xe, quẹo một con đường khác.
Chiếc Bentley chậm rãi theo phía , cửa sổ xe hạ xuống, khuỷu tay đàn ông để cửa sổ xe, miệng ngậm điếu thuốc, hai chiếc xe một một con phố.
Chẳng mấy chốc họ đến khu thương mại, nơi ăn cơm ngày hôm qua. Sắc trời còn sớm, hai chiếc xe cùng chạy cao ốc, là quẹt thẻ từ bên Tô Hảo.
Thẩm Hách đưa thẻ cho cô vươn tay quẹt.
Sau đó Tô Hảo trả thẻ cho , đầu lơ đãng liếc mắt kính chiếu hậu. Chu Dương cũng mới đưa thẻ , đôi tay với khớp xương rõ ràng, đúng là thật. Người phụ nữ lái xe chạy từ bên cạnh còn Chu Dương mấy cái.
Thẩm Hách dừng xe , xe của Chu Dương đang , chỉ mấy cái đầu Tô Hảo, lúc cô đang điện thoại di động, ngước mắt lên thì chạm ánh mắt của . Ánh mắt hai bất ngờ chạm trong chốc lát, Tô Hảo : “Gì thế?”
Yết hầu Thẩm Hách chuyển động, bàn tay đặt tay lái khẽ siết chặt, giống như gì đó nhưng thôi, khí trong xe bỗng dưng cảm giác khó mà thể thành lời.
Không vui vẻ mấy, nhưng cũng căng thẳng.
Cố Diệp Phi
Mãi đến khi cửa xe Bentley bên cạnh đóng , Chu Dương tới, đá cửa xe Thẩm Hách một cái, hai mới hồn, Thẩm Hách với Tô Hảo: “Đến .”
“Vâng.” Tô Hảo cởi dây an , đẩy cửa xuống, ánh nắng mặt trời lúc vẫn chói, chiếu thẳng mặt khiến Tô Hảo giơ tay lên che, về phía .
Ánh hoàng hôn phía xa ánh lên , lên mặt Tô Hảo, gió thổi tóc cô bay lên, tả xiết. lúc , hai đàn ông cũng qua.
Liếc mắt một cái giống như vạn năm.
Bàn tay đang đóng cửa của Thẩm Hách nhất thời kịp rút .
Chu Dương ngậm điếu thuốc, tay đút trong túi, tim đập bình bịch như đ.á.n.h trống. Nếu đang cầm bút, chắc chắn vẽ cảnh tiên.
“Đi thôi, hai ngây đó gì?” Tay Tô Hảo phơi nắng nên rát, trông thấy họ thẫn thờ, cô vỗ nhẹ nóc xe. Lúc Thẩm Hách mới hồn, thật lòng thật : “Hảo Hảo, em quá.”
Cổ họng Chu Dương thít , thốt nổi một chữ nào, vị bạc hà ở đầu lưỡi như đang thiêu đốt , uất ức. Bị Thẩm Hách giành lời, gì nữa bây giờ?
Anh còn khen Tô Hảo chắc?
Bạn bè cái ch.ó gì!
Đến cả cơ hội cạnh tranh cũng .
Điện thoại di động trong túi đổ chuông, Chu Dương cầm lên qua.
Lý Dịch: [Hôm nay Liễu Yên phán xét tình hình của bây giờ, trông khác gì thứ ba cả. Chu Dương, chắc đang mấy trò con giáp thứ 13 thường nhỉ?]
Chu Dương: [Câm miệng.]
Lý Dịch: […]
*
“Sườn của cửa tiệm tệ, còn cả bánh cuốn nữa. Tô Hảo, hình như bánh cuốn bên Lê Thành cũng nổi tiếng lắm thì , còn ăn đây .” Thẩm Hách bên cạnh Tô Hảo, chuyện phiếm, mặt mày tủm tỉm. Tô Hảo suy nghĩ một chút, : “Em cũng từng ăn.”
“Vậy ? Vậy chúng cùng ăn .” Thẩm Hách lập tức .
Tô Hảo một cái, thấy mắt sáng lên thì đồng ý: “Được.”
Chu Dương dụi tắt điếu t.h.u.ố.c gạt tàn ở cửa, theo phía bọn họ, câu thì chậc một tiếng, đó toilet. Toilet ở nơi bài trí xa hoa, tới bồn rửa tay, giơ tay vòi nước tự động, nước ào ào chảy xuống, Chu Dương cúi , rửa mặt.
Sau khi rửa xong, ngẩng đầu dậy, tay chống lên bồn rửa tay.
Trong đôi mắt hẹp dài là bóng tối u ám, l.i.ế.m môi một cái cúi xuống rửa mặt một nữa. Lúc ngẩng đầu lên, bật , dựa bồn rửa tay châm một điếu thuốc.
Nói thật, cả đời từng chật vật như .
Bây giờ thể chạm Tô Hảo, thể chiếm lấy cô, còn chưng chưng cô thể nhảy lòng Thẩm Hách bất cứ lúc nào, cảm giác chẳng khác nào lăng trì.
.
Chính là lăng trì.
Mà rốt cuộc, cô chỗ nào chứ?
Anh thật sự hiểu nổi chính .
*
Họ chọn vị trí gần cửa sổ, thấy ánh chiều tà chiếu , Thẩm Hách bèn kéo rèm cửa sổ để đỡ chói mắt. Sau đó, Thẩm Hách đưa thực đơn cho Tô Hảo: “Em ăn gì thì gọi .”
Tô Hảo cầm bút, xem từng món một, bên cạnh còn mã QR, Thẩm Hách quét mã QR phần mềm gọi món, đó : “Anh Chu Dương nhỉ? Sao vẫn tới nhỉ?”
Vừa hai đều thấy Chu Dương toilet, đàn ông cao ráo, lúc toilet còn sửa áo sơ mi, hình như miệng còn c.ắ.n t.h.u.ố.c lá.
Tô Hảo gọi mấy món, về phía toilet : “Chắc là hút t.h.u.ố.c .”
“Ừ, hình như Chu Dương độc hơn hai năm , còn bạn gái nữa.” Thẩm Hách gọi món phần mềm, .
Tô Hảo cúi đầu chọn món: “Anh còn chấp nhận Lý Tú nữa cơ.”
“Anh Chu Dương cũng buồn thật, Lý Tú theo đuổi lâu , còn giữ giá gì nữa.”
Tô Hảo: “Anh dùng từ chuẩn đấy.”
Gọi đồ ăn xong, Thẩm Hách ngẩng đầu, : “, cũng thấy từ chuẩn. Anh Chu Dương vẻ đào hoa, nhưng rể , từng thật sự thích mấy cô bạn gái bao giờ.”
“Ồ, .” Tô Hảo gật đầu.
Cô nghĩ thầm, đúng như những gì cô nghĩ, đàn ông lấy chân thành, .
“ , để gọi .” Nói xong, Thẩm Hách rời khỏi phần mềm, tìm điện thoại của Chu Dương gọi . Cuộc gọi kết nối, đàn ông cao lớn xuất hiện ở đằng , trong tay xách một chai rượu vang đỏ, áo khoác cởi , vắt lên cánh tay, Chu Dương tới đặt rượu vang đỏ lên mặt bàn, nhếch môi : “Rượu tặng hai uống, còn việc, tối nay ăn với hai nữa.”
“Hả?” Thẩm Hách sửng sốt.
Tô Hảo ngẩng đầu, vị trí Chu Dương chặn ánh sáng từ phía rọi xuống, đôi mắt hẹp dài mang theo ý bất cần. Tô Hảo thấy cổ áo sơ mi của mở rộng, loáng thoáng thấy bọt nước, xem đêm nay hẹn . Tô Hảo kéo Thẩm Hách, nhỏ giọng : “Chắc là hẹn .”
Thẩm Hách lập tức hiểu : “À, …”
Chu Dương Tô Hảo thì nheo mắt , đó khẽ, tiếp: “, hẹn .”
Đầu ngón tay gõ lên mặt bàn.
Mu bàn tay nổi gân xanh.
“Anh Chu Dương, … hẹn hò .” Thẩm Hách đành buông tay. Tô Hảo cũng gật đầu theo, Chu Dương xoáy Tô Hảo một lát xoay rời .
Vừa tới cửa, nhận wechat của Thẩm Hách.
Thẩm Hách: [Anh Chu Dương, vốn tối nay em định mời ăn cơm, là cảm ơn giới thiệu cho em và Tô Hảo quen , giúp em quen một con gái như , tuy rằng…]
Chữ đằng hết, nhưng nhắn tiếp nữa..
Chu Dương cũng thèm để ý, khi vài , ném điện thoại di động sang ghế lái phụ, quai hàm của căng cứng, mãi động đậy.
*
Tối nay, Thẩm Hách nhiều thôi, Tô Hảo như phát hiện, hai mở chai rượu vang đỏ Chu Dương tặng, nhâm nhi chuyện phiếm. Một bữa cơm ăn gần ba tiếng đồng hồ, Tô Hảo uống, cô nhanh chóng ngà ngà say, cô xua tay uống nữa.
Tửu lượng Thẩm Hách khá hơn một chút, say, nhưng choáng, vẫy tay trả tiền, ai ngờ nhân viên phục vụ Tô Hảo trả tiền .
Trong lúc ăn cơm Tô Hảo toilet một .
Thẩm Hách sửng sốt, Tô Hảo đang chống trán bên cạnh, đột nhiên nhớ tới chuyện Tô Hảo chủ động trả tiền khi đầu tiên hai gặp mặt. Cô chủ động trả tiền nghĩa là hai vẫn còn thể tiếp tục hẹn nữa, mắt sáng lấp lánh, đưa tay đỡ Tô Hảo: “Hảo Hảo, lên nào.”
Tô Hảo mỉm , xách túi lên, theo Thẩm Hách xuống lầu.
Hai về phía cửa, Thẩm Hách gọi lái tới, hai lên ghế . Tô Hảo dựa lên cửa sổ, thật cô vẫn còn tỉnh, nhưng từng bước chân của cô như đang giẫm lên bông.
Xe chạy ngoài.
Thẩm Hách cho tài xế khách sạn Tô Hảo đang ở.
Sau đó là một lặng, hai đều gì. Tô Hảo đang đấu tranh với rượu, Thẩm Hách đang suy nghĩ gì đó, thẳng đến khách sạn Tô Hảo đang ở.
Thẩm Hách che miệng ợ một cái, đẩy cửa , vòng qua đỡ Tô Hảo. Cô vững xua tay: “Em , em .”
“Để đưa em lên, nhé?”
Tô Hảo xoay , mặt đối diện với . Cô Thẩm Hách, hỏi: “Anh gì với em ?”
Thẩm Hách sửng sốt, vài giây , lắc đầu: “Không .”
“Vậy em lên đây.” Tô Hảo phất tay, xong cô về phía đại sảnh. Thẩm Hách chần chờ một chút, vẫn tiến lên đỡ cô lên lầu, đưa phòng.
Tô Hảo lên giường là luôn.
Thẩm Hách bên giường một lúc, kéo chăn cho cô cẩn thận, mới dậy rời , tiện tay đóng cửa phòng .
*
Đêm khuya.
Trên lầu bảy của khách sạn, tiếng hát du dương, nữ ca sĩ sân khấu ghế cao, tay ôm guitar, đàn hát, ánh mắt đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần dài cạnh quầy bar, nét mặt phong lưu. Anh đeo đồng hồ giá trị xa xỉ, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ xương quai xanh, đầu ngón tay cầm ly rượu, nhấp từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng cúi đầu , vẻ phóng khoáng cực kỳ thu hút.
Có ít phụ nữ đang tiến về phía .
Trong đó, cô gái ở tầng tám hôm qua, cô giày cao gót, mặc váy siêu ngắn, vênh cằm . Style cô giống hệt Lý Tú, đều là kiểu mà Chu Dương thích.
“Có bạn gái ? Anh trai.”
Chu Dương ngước mắt lên, dựa về phía , đầu ngón tay đè lên ly rượu, liếc mắt thấu sự dò la của cô , như như hỏi ngược : “Em đoán xem?”
“Có … tối qua ?” Cô gái chút buồn bã, nhưng thích bộ dạng của .
Chu Dương nở nụ , thả tay áo xuống: “Em cảm thấy ?”
“Em cảm thấy .”
“Hửm?”
“Cô hợp với , em mới hợp.” Cô gái khiêu khích.
Chu Dương cúi đầu : “Ừ, em đúng.”
giờ đây trong đầu là bóng dáng cô .
“Trai , chéo thẻ phòng ?” Vẻ mặt cô gái đầy kiêu ngạo, mang theo sự tự tin, đưa thẻ phòng trong tay cho Chu Dương xem.
Chu Dương thản nhiên chiếc thẻ phòng cô một cái, trong đầu chỉ là sợi áo mỏng manh . Chu Dương nhếch môi, buông ly rượu xuống, cầm áo khoác bên cạnh lên, xoay rời .
Cô gái sững , lòng mất mát ghê.
Ra khỏi quán bar, Chu Dương thang máy đến tầng mười tám, gặp lễ tân trong thang máy. Lễ tân thấy , lập tức kêu một tiếng Tổng giám đốc Chu.
Chu Dương ừ một tiếng, sửa cổ áo sơ mi, phẩy bớt mùi rượu, hỏi: “Khách phòng 1802 về ?”
“Về , hình như cô uống say, một đàn ông đưa cô lên lầu.”
Chu Dương vút cái mở to mắt: “Cái gì cơ?”
Lễ tân hoảng sợ vì sự sắc bén trong mắt , lặp một nữa, đàn ông rời . Chu Dương bật một tiếng “ừ” từ cổ họng, tay đút trong túi, chằm chằm thang máy.
Không lâu tới tầng mười tám.
Chu Dương khỏi thang máy, cầm trong tay một tấm thẻ phòng 1802. Anh tiện tay mở cửa , bật đèn thẳng trong, đèn trong phòng phụt sáng.
Chu Dương phòng ngủ chính.
Anh ở bên giường, Tô Hảo đang ngủ say. Vài giây , cúi , đầu ngón tay sờ lên môi Tô Hảo, ma sát, tiếp đó, cúi đầu : “Thẩm Hách sắp buông tay , Tô Hảo, em định thế nào đây?”