ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:13:04
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự xuất hiện của Lý Tú khiến cho hội buôn chuyện trong công ty rộn ràng thêm chủ đề mới, trong nhóm chat công ty, thông báo tin nhắn cứ vang lên “ting ting” liên tục, Tô Hảo tắt âm thanh, nhưng vẫn thể thấy thông báo nhảy lên ngừng.

“Lý đại tiểu thư đến , trời ơi, vẫn như .”

, cô còn đổi xe mới nữa, ôi, đúng là giàu khác, mua xe như mua rau .”

“Cô đổi xe gì thế? Hình như là Audi đúng ?”

“Dù là xe gì thì chúng cũng chẳng thể mua nổi, nhưng mà cô văn phòng của Chu tổng bao lâu nhỉ?”

“Chắc là họ yêu nhỉ…?”

Câu cuối cùng do Lục Mễ Mễ gửi, giọng điệu chút dò hỏi, mà đúng lúc , từ hành lang vọng tiếng giày cao gót cộp cộp, tiếp đó, bóng dáng cao cao của Lý Tú bước tới, tiện tay ném t.h.u.ố.c hạ sốt cùng túi giấy thùng rác, thùng rác thùng rác duy nhất giữa hành lang, hình bóng của Lý Tú nhanh chóng biến mất trong thang máy, cả đám đầu trộm, chỉ thấy sắc mặt của cô lắm. Sau khi cửa thang máy đóng , bắt đầu rì rầm.

Lục Mễ Mễ khẽ c.h.ử.i thề một tiếng, dậy tới đó coi.

Thuốc hạ sốt và cà phê đều nhận.

Trong nhóm chat tiếp tục bàn tán.

“Chu tổng nhận t.h.u.ố.c hạ sốt.”

“Có hai họ đang giận dỗi ?”

“Có khi đoán lầm , bọn họ vốn chẳng hề yêu , trong lòng Chu tổng khác ?”

Tô Hảo hề để tâm đến những lời bàn tán , cô tập trung việc, mười mấy phút , trợ lý của Tăng tổng về từ bên ngoài, bất ngờ ghé phòng tài chính, đặt một túi nhỏ mặt Tô Hảo và : “Tô Hảo, phiền cô giúp đưa cái Chu tổng, giờ và Tăng tổng ngoài.”

Tô Hảo sững .

chiếc túi .

Đó là túi logo của một hiệu thuốc, bên trong lẽ là t.h.u.ố.c hạ sốt.

Cô im lặng một lúc đẩy túi nhỏ đó qua: “ thời gian…”

Chưa kịp hết câu, trợ lý của Tăng tổng mất, vù vù mất, Tô Hảo đầu , thấy Tăng tổng tay cầm tài liệu, tay cầm điện thoại, hai cùng rời . Cả phòng tài chính lập tức trở nên im lặng, Lục Mễ Mễ cứ chằm chằm túi t.h.u.ố.c hạ sốt đó. Trương Nhàn ngập ngừng một chút, : “Tô Hảo, nếu trợ lý của Tăng tổng nhờ em giúp, thì em…”

“Chị Trương, em còn nhiều việc lắm.” Tô Hảo dứt lời.

Lục Mễ Mễ liền cầm lấy túi đó, : “Được , để giúp cô mang qua đó .”

Nói xong, đợi Tô Hảo phản ứng, Lục Mễ Mễ xoay gót bước ngoài. Cô cầm cái túi đó liếc mắt thùng rác, vì thiết kế nên nắp đậy kín, thấy bên trong, nhưng cô thể tưởng tượng túi t.h.u.ố.c hạ sốt của Lý Tú vứt xó nào.

Lục Mễ Mễ thẳng tới phòng của Tổng giám đốc, phận như Lý Tú, nên cô dám trực tiếp mở cửa mà chỉ gõ nhẹ.

Cốc cốc—

Hai tiếng.

Bên trong, giọng nam khàn và trầm vang lên: “Vào .”

Lục Mễ Mễ hít một sâu, vặn tay nắm cửa, bước trong, cô thấy Chu Dương bàn, tay chống lên trán, miệng ngậm t.h.u.ố.c lá, cổ áo mở.

Anh ngẩng đầu lên .

Thấy là Lục Mễ Mễ, ánh mắt của lạnh vài phần.

“Có chuyện gì?”

Ngay giây tiếp theo, Chu Dương thấy túi t.h.u.ố.c trong tay cô , mắt híp : “Cô đến đưa t.h.u.ố.c hạ sốt ?”

“Tô Hảo nhờ cô mang đến ?”

Đây là đầu tiên Lục Mễ Mễ thấy Chu Dương như , chút lạnh lùng, gần gũi như đây nữa, khiến cô hình tại chỗ.

Một lúc , cô mới gật đầu, trả lời ngập ngừng: “Vâng, đúng .”

“Cút , cần.” Chu Dương rút điếu t.h.u.ố.c khỏi miệng, dập nó trong gạt tàn, dậy, lấy áo khoác giá, mặc về phía cửa. Lục Mễ Mễ thấy vội vàng mở cửa, nhưng bước chân của vẫn nhanh hơn cô . Anh khoác xong áo khoác nhưng cổ áo vẫn mở, cái vẻ lãng tử dường như .

Lục Mễ Mễ như ngừng thở, theo bóng lưng cao lớn của Chu Dương về phía thang máy, cổ của đỏ ửng, lẽ đang sốt cao. Vậy tại chịu uống t.h.u.ố.c chứ?

Lục Mễ Mễ phòng tài chính với chút thất thần.

Túi t.h.u.ố.c hạ sốt đặt lên bàn của Tô Hảo, cô bận tới mức tiếng động cho phân tâm mới liếc sang một cái, nhớ là thuốc, nhưng kịp gì.

Lục Mễ Mễ : “Chu tổng chịu uống.”

Trương Nhàn cũng dậy, tới, tò mò cầm túi lên, xem xét một chút: “Sao ai đưa t.h.u.ố.c cho Chu tổng cũng uống nhỉ? Lý do là gì đây?”

“Em cảm thấy sốt cao lắm, nhưng hôm nay trông tâm trạng vẻ tệ, mặt mày lạnh lùng, em sợ c.h.ế.t.” Lục Mễ Mễ vẫn còn kinh hãi.

Trương Nhàn suy nghĩ một chút: “Kỳ lạ thật đấy, Chu tổng hiếm khi cảm tính lắm.”

đó, ai giận nữa.”

“Thuốc của cô Lý nhận, t.h.u.ố.c do trợ lý của Tăng tổng mang tới cũng nhận, ai đưa thì mới chịu nhận chớ? Không lẽ đang chờ ai đưa t.h.u.ố.c ư?” Lục Mễ Mễ suy nghĩ một chút, bỗng nghĩ tới điều .

Trương Nhàn bật , khuôn mặt dịu dàng hơn nhiều: “Có em dọa sợ đến mức nghĩ lung tung , em nghĩ Chu tổng thể trở nên cảm tính như vì ai chứ? Đến mức quan tâm đến sức khỏe của , đến nỗi uống cả thuốc?”

“… Chắc em nghĩ quá , như Chu tổng thể như , chỉ phụ nữ mới thế vì thôi, luôn là khống chế khác mà, thể khác điều khiển chứ.” Lục Mễ Mễ cầm gương lên, tô son, Trương Nhàn đặt túi xuống, để hộp nhỏ mặt Tô Hảo với cô: “Cứ để ở đây .”

Tô Hảo một tiếng, để ý đến túi t.h.u.ố.c nữa, máy tính, xử lý một vài khoản tiền mới nhận . lúc , điện thoại của cô vang lên, hai tin nhắn.

Tô Hảo bỏ thời gian tin nhắn.

Tăng tổng: [Tô Hảo, đưa t.h.u.ố.c cho Tổng giám đốc Chu ?]

Chu Dương: [Tô Hảo, trái tim của em bằng sắt ?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-21.html.]

*

Nhờ nỗ lực của Tô Hảo, đến giờ tan , cô thành công việc, ngày đầu tiên tiếp nhận công việc của Trần Ngọc, cô thế mà cần thêm giờ.

Thu dọn bàn việc, cầm túi xách lên, Tô Hảo xoa cổ, chuẩn tan .

Trương Nhàn cô, ngạc nhiên: “Tô Hảo, em xong việc ?”

Tô Hảo đầu , gật đầu: “ chị.”

Trương Nhàn vẻ kinh ngạc, qua bàn việc của cô : “Vẫn kiểm tra kỹ , đừng để giống như Trần Ngọc.”

“Vâng ạ, chị Trương Nhàn.” Tô Hảo xong liền kéo rèm cửa , đó rời khỏi văn phòng, Trương Nhàn theo một lúc lắc đầu.

Lục Mễ Mễ cũng rửa tay xong , thấy Tô Hảo về , cô ngạc nhiên một chút, bật chế nhạo: “Tan nhanh ? Công việc xong hết …?”

“Lần Trần Ngọc mất hơn một tuần mới quen việc đấy.” Lục Mễ Mễ cũng cầm túi lên, với Trương Nhàn: “Chị Trương Nhàn, chắc mai chúng Tổng giám đốc Tăng mắng nữa .”

Trương Nhàn gì, chỉ kêu cô kéo rèm cửa , cả hai cùng rời khỏi văn phòng.

Xuống lầu, cả ngày hôm nay trời đều âm u, đến giờ tan , trời càng thêm tối sầm, đen kịt như sắp mưa đến nơi. Tô Hảo nhanh chân bước về nhà, mở cửa thì “ầm” một tiếng, theo là tiếng mưa rào rào đổ xuống.

Cố Diệp Phi

Vào trong nhà, Tô Hảo đặt túi xách xuống, đóng cửa sổ bếp và nhà vệ sinh. Thời gian vẫn còn sớm, nhưng trời tối như ban đêm, Tô Hảo trở phòng khách, lấy thực phẩm từ tủ lạnh và nấu một bữa tối đơn giản, ăn xong, cô vẫn còn nhớ tới lời mời của Tô Thiến hôm nay, xuống ghế sofa, cô cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lúc.

Rồi cô mới gọi cho Tô Thiến.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Giọng Tô Thiến vang lên: “Hảo Hảo, ăn tối con?”

“Con ăn , còn dì thì ?”

“Dì cũng ăn , hôm nay trời mưa lớn quá. À, mà con bận lắm ? Dì nhắn WeChat cho con mà thấy trả lời.” Giọng của Tô Thiến êm tai, còn mang theo cả tiếng , như thể nhận cuộc gọi của Tô Hảo là điều gì đó vui, khiến những lời từ chối tiếp theo của Tô Hảo chút khó .

lên chiếc đèn trần.

Vài giây , cô quyết định và : “Dì , con xin , nhưng thứ Tư con tăng ca mất , thể qua .”

“Ơ? Tăng ca ? Sao tăng ca nữa chứ.”

Tô Hảo chút áy náy.

Ý định của cô là hạn chế đến nhà họ Chu, giảm bớt gặp mặt với Chu Dương, dần dần, khi mất kiên nhẫn thì sẽ còn lãng phí thời gian với cô nữa.

Tô Hảo kiên quyết với tương lai của , ở tuổi , cô hiểu rằng cần đặt lý trí lên tình cảm.

“Vâng, con cũng hết cách ạ, con mới nhận việc nên quen.” Tô Hảo c.ắ.n răng , trong lòng nghĩ đến việc sẽ một hộp chân gà rút xương thật to mang đến cho Tô Thiến.

“Vậy , thế thì chịu , công việc quan trọng mà.” Giọng Tô Thiến phần thất vọng, còn thở dài một tiếng. Tô Hảo chỉ giả vờ như thấy.

Sau đó, cô chuyển đề tài. Tô Thiến dường như lấy tâm trạng, trò chuyện thêm một lát mới cúp máy. Tô Hảo đặt điện thoại xuống, thở phào một , cô giỏi dối cho lắm, nên cảm thấy căng thẳng.

lặng một lúc, cầm sách lên chuẩn .

Lúc , điện thoại vang lên, là tin nhắn WeChat của Thẩm Hách.

Thẩm Hách: [Hảo Hảo, tuần thể công tác .]

Tô Hảo: [Không .]

Thẩm Hách: [Trời ơi, thất vọng quá, công việc bên bận quá mất.]

Tô Hảo: [Ừm, để em xem thể xin công tác ở Thủ đô nhé?]

Thẩm Hách: [Em định đến Thủ đô công tác ?]

Tháng , Tô Hảo còn công tác ở hai thành phố khác, cô nhớ là Đông Thị và Thủ đô. Đến lúc đó, chỉ cần xin phép Tăng tổng, chắc sẽ duyệt.

Tô Hảo: [Vâng, Phí Tiết chi nhánh ở Thủ đô mà.]

Thẩm Hách: [Vậy quá, đợi em.]

Tô Hảo: [Vâng.]

*

Đặt điện thoại xuống, Tô Thiến rót một ly nước, cầm lên lầu, căn biệt thự ở Y Loan Sơn Thủy là nơi Chu Dương đang ở, đây là đầu tiên bà đến đây, trang trí quá đơn giản đến nỗi bà cảm thấy quen. Lên lầu, Tô Thiến đẩy cửa bước phòng ngủ chính, rèm cửa kéo kín, đàn ông đang giường vắt tay lên trán, nhắm mắt ngủ.

Tô Thiến xuống cạnh giường, khuôn mặt đàn ông để lộ xương hàm cứng rắn, đôi môi mỏng khép chặt, nếu do vệt đỏ cổ, khó ai nhận đang sốt. Ngay cả khi đang ngủ, Chu Dương vẫn toát vẻ uy nghiêm, Tô Thiến ngắm khuôn mặt của con trai, kéo chăn cho .

Chu Dương tỉnh, mở mắt, thấy Tô Thiến thì trầm giọng hỏi: “Mẹ, tới đây?”

“Con xem tại . Nếu Trợ lý Lục báo, thì con sốt chứ.”

“Chỉ là chút bệnh vặt thôi.” Chu Dương khẽ ho một tiếng, với tay lấy cốc nước, Tô Thiến nhanh chóng đưa cho , Chu Dương dậy, tựa đầu giường. Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo mở hờ, lộ một chút lồng ngực, uống vài ngụm nước. Tô Thiến , : “Đã là bệnh vặt thì nào cũng bắt Tô Hảo đưa t.h.u.ố.c cho con ?”

Động tác uống nước của Chu Dương khựng , ngẩng đầu .

Tô Thiến nhún vai: “Tô Hảo thứ tư con bé tăng ca. Con xem, con bé đang tránh mặt con ? Con trai.”

Chu Dương nheo mắt .

“Mẹ, dạo rảnh lắm ?”

Tác giả lời :

Nửa củ cải trắng: “Cảm giác như trái tim của sếp Chu xé nát thành từng mảnh.”

 

Loading...