ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:12:58
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thứ bảy bận rộn cả ngày, ngả lưng lên giường, Tô Hảo ngủ . Vốn dĩ cô định chủ nhật sẽ ngủ một giấc thật , nhưng mới sáng sớm nhận cuộc gọi của Trương Nhàn, bảo cô đến công ty một chuyến.
Tô Hảo mơ màng dậy, hỏi: “Chị Trương Nhàn, chuyện gì ?”
“Cô đến đây là .” Giọng Trương Nhàn vẫn nghiêm túc như khi, chút cảm xúc nào, Tô Hảo chỉ đành đồng ý. Thực sự thì hôm qua cô việc một đến tối muộn như thế, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng hài lòng lắm, nhưng liệu cuối cùng là do cô tính và sửa, chung sai sót gì.
Hôm nay còn chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cô, bảo cô đến công ty. Tô Hảo giường một lúc, định tâm trạng mới xuống giường, vốn định bánh bao, giờ cũng thời gian nữa.
Tô Hảo rửa mặt xong, vội vàng ăn một chút bánh mì, cầm túi xách đến công ty.
Hôm qua thứ bảy còn một vài , nhưng hôm nay chủ nhật vắng vẻ hơn, trong sảnh chỉ nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp, sàn nhà bóng loáng, khu tiếp khách cũng dọn dẹp gọn gàng. Tô Hảo thang máy, thẳng lên tầng 16.
Tầng 16 cũng yên tĩnh, chỉ cửa phòng tài chính mở, rèm cũng kéo lên, thấy bóng bên trong phòng.
Trần Ngọc két sắt, cúi đầu gì. Trương Nhàn khoanh tay bên cạnh, Lục Mễ Mễ thì xoay ghế, tỏ vẻ liên quan đến .
Tô Hảo bước .
Trương Nhàn gọi cô: “Lại đây.”
Tô Hảo đến.
Một xấp tiền lấy khỏi hộp, hôm thứ sáu lấy một phần, bây giờ còn đến sáu mươi nghìn tệ. Trương Nhàn chỉ tiền bên trong : “Thiếu 6 tờ.”
Sau đó, cô về phía Trần Ngọc, Trần Ngọc cúi đầu, lẩm bẩm : “Hôm qua động , cuối cùng động là khi tan hôm thứ Sáu, định thứ Hai sẽ mang cất.”
Tô Hảo nhíu mày.
Trong lòng cảm giác .
Lục Mễ Mễ đặt cái bấm móng tay xuống, dậy hỏi thẳng: “Tô Hảo, hôm qua cô động ?”
Quả nhiên là nhằm cô.
Ngoài Trần Ngọc, Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ đều thẳng Tô Hảo, họ , chắc chắn hôm qua Tô Hảo bỏ tờ chi phiếu két sắt khi tan .
Tô Hảo là cuối cùng động két sắt, còn trong lúc ai. Cô qua tiền đó, : “ động .”
“Cô động thì là động ?” Lục Mễ Mễ lập tức hỏi .
Tô Hảo im lặng.
Trương Nhàn gõ lên bàn: “Vậy thì, hai các cô chịu trách nhiệm cho khoản thiệt hại .”
Tô Hảo nhíu mày: “ đồng ý.”
“Cô công việc thì chịu trách nhiệm.” Trương Nhàn chằm chằm Tô Hảo, giọng điệu cũng khách sáo. Trần Ngọc thừa nhận , cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm, mấy ngày qua phòng thu mua chi tiêu nhiều, công thêm một khoản chi bằng tiền mặt, chi tiêu như tránh khỏi sẽ sai sót, Tô Hảo đây còn phản đối, chịu đồng ý.
Lục Mễ Mễ nhướng mày: “Cô đồng ý thì cách nào khác ? Cô thể tìm 600 đó ?”
Sổ sách hôm qua kiểm tra kỹ lưỡng, tiền cũng đối chiếu xong. Giờ tìm kiểu gì? Tô Hảo cảm thấy nghẹn lời, cô ngẩng đầu, camera : “Camera, xem camera .”
“Xem camera? Hôm qua cô động két sắt ? Chẳng hôm thứ Sáu cô kiểm tra sổ sách với Trần Ngọc ?” Lục Mễ Mễ liên tục chất vấn, Trương Nhàn ngăn Lục Mễ Mễ , vì ở một mức độ nào đó, Lục Mễ Mễ cũng đúng, chỉ 600 thôi, hai chia là xong. Xem camera chỉ quấy rầy cấp .
Tô Hảo lắc đầu: “Xem camera, sai, chịu trách nhiệm.”
Rõ ràng họ đang cố tình đ.á.n.h lạc hướng, Trần Ngọc là phụ trách chính trong việc , cô chịu trách nhiệm, Tô Hảo là hỗ trợ, cũng nên chịu trách nhiệm cùng. hôm qua về cuối cùng còn động két sắt là Tô Hảo, nếu đền tiền , Tô Hảo sẽ trở thành chịu trách nhiệm chính.
Sau nếu chuyện gì xảy , Trần Ngọc chắc chắn sẽ mang chuyện để cô, hoặc nếu vấn đề tương tự xảy thì sẽ đổ trách nhiệm lên đầu cô đầu tiên. Dù Tô Hảo tiền lệ .
“Tô Hảo!” Trương Nhàn cảm thấy cô ngang ngược cố chấp.
Lục Mễ Mễ hừ một tiếng: “Không trả nổi thì cứ thẳng, sẽ trả giúp cô.”
“Không là trả nổi.” Tô Hảo lấy điện thoại , tìm điện thoại của Tổng giám đốc Tăng, khi tìm xong, cô Trương Nhàn: “Chị Trương, chị thấy nên để gọi chị gọi?”
Trương Nhàn im lặng cô, vài giây , cô , lấy điện thoại.
Ánh mắt cuối cùng cô dành cho Tô Hảo mấy thiện.
Năm phút , Trương Nhàn ngắt máy, : “Sếp Tăng sẽ qua mở quyền hạn.”
Chỉ những chức vụ như Tổng giám đốc Tăng trở nên mới xem camera của công ty.
Tô Hảo thở phào, cô dựa bàn, cúi đầu xem sổ thu chi. Nếu xem camera tìm thấy chứng cứ nào, chẳng lẽ tiền thực sự chi lỗ trong lúc mua hàng ư?
Hoặc là sổ sách tính sai, nhưng cả hai đều phát hiện .
*
Hai mươi phút , trong văn phòng nặng nề áp lực vang lên bước chân từ hành lang, bốn đồng loạt ngẩng đầu thì thấy một đàn ông cao lớn, điển trai, ngậm t.h.u.ố.c lá bước , đôi mắt hẹp dài hờ hững liếc qua họ, dừng mặt Tô Hảo lâu hơn vài giây.
Sau đó cầm điếu t.h.u.ố.c xuống, lấy một chiếc cốc dùng một gõ rơi tàn thuốc, hỏi: “Xem camera lúc nào? Cho một thời gian.”
Khí thế đàn ông mạnh mẽ, giọng điệu thẳng thừng.
Mọi đột ngột bừng tỉnh, ai ngờ đến là Chu Dương, Trương Nhàn nhịn mà liếc Tô Hảo, một cơn tức nghẹn trong lòng.
Cố Diệp Phi
buộc nén : “Sếp Chu, phiền đến ?”
“Không phiền, tiện đường thôi.” Chu Dương lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh, mở hệ thống lên.
Trương Nhàn đành Tô Hảo, cuối cùng chỉ Trần Ngọc, Trần Ngọc thấy Chu Dương đến, cả cứng đờ. Cô bao giờ tiếp xúc gần với Chu Dương như nên vô cùng căng thẳng, cộng với tâm trạng , trông vẻ tội nghiệp, như thể ai đó bắt nạt, dễ khiến khác cảm thấy thương xót.
Lục Mễ Mễ cách đó xa, thấy chỉ hừ một tiếng.
Chu Dương đợi một hồi, thấy phản ứng, giọng điệu nhẹ nhàng mà lạnh lùng: “Nói .”
Trần Ngọc run lên.
Tô Hảo lên tiếng: “Từ thứ Năm đến hôm nay.”
Chu Dương ngước mắt lên cô.
Sau đó, qua những còn , gì, chọn thời gian, mở khóa thời gian cũng cần dấu vân tay của . Sau khi mở, Chu Dương phóng to hình ảnh lên mức rõ nét nhất, đặt bàn : “Xem xong thì lập tức ngoài luôn, Trương Nhàn ở báo cáo kết quả cho .”
Nói xong, rời .
Đi đến cửa, đột nhiên , nhướng mày, đầu ngón tay gõ lên ván cửa: “Hôm qua tan ca, Tô Hảo đụng tiền mặt, vì lúc mặt ở đó.”
Ba trong phòng kế toán sửng sốt, đó cả ba đồng loạt Tô Hảo bằng vẻ mặt rõ cảm xúc, ánh mắt Lục Mễ Mễ như thể mũi kim.
Tô Hảo vô cùng bình tĩnh, giải thích: “Hôm qua sếp Chu việc, thấy tan muộn nên qua hỏi thăm thôi.”
Lục Mễ Mễ: “Ồ?”
Sau đó thấy vẻ mặt Tô Hảo vẫn bình thường thì cũng nghi ngờ gì.
Trần Ngọc thấy hâm mộ, cô cũng tăng ca nhiều , hỏi thăm nào .
Trương Nhàn thì kinh ngạc, mà Chu Dương đỡ cho Tô Hảo, bỗng nhiên bàn tay cầm máy tính bảng của cô nặng nề.
Sau đó xem camera ngày hôm qua, tuy cả bốn đều đến công ty, nhưng chỉ mỗi Tô Hảo đụng két sắt. Mà câu của Chu Dương, hơn nữa xem camera thì chỉ thấy Tô Hảo đặt đồ chứ cũng lấy đồ , tức là Tô Hảo tránh khỏi diện tình nghi ngày hôm qua.
Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm.
Kiên quyết xem camera là đúng đắn.
Còn đám Trần Ngọc thì sắc mặt lắm, ai gì, Trương Nhàn lướt đến camera hôm thứ sáu, cả ngày hôm đó két sắt mở ba .
Hai là Trần Ngọc, một là Trần Ngọc và Tô Hảo.
Đó là cuối cùng, nhưng Tô Hảo chỉ hỗ trợ đóng hộp , Trần Ngọc cúi bỏ hộp , đây là tốn thời gian nhất.
Hộp cũng lộn xộn, cũng nhiều. Phòng thu mua và marketing đều đến hai , hình ảnh cũng rõ nét nhưng cũng gì cả.
Bởi vì hộp vẫn mở.
Cũng thấy ai chạm .
Trương Nhàn lướt qua đoạn video , đang định hôm thứ năm, Tô Hảo đột nhiên : “Đợi .”
Trương Nhàn dừng tay , Tô Hảo.
Tô Hảo chỉ vị trí lúc 16:30:20, : “Chỗ , Trần Ngọc lấy tiền hai .”
Trần Ngọc sững sờ: “Cô gì ?”
Trương Nhàn liếc Trần Ngọc, video , lúc đó Xảo Tinh phòng thu mua đến lấy tiền, còn nghịch mấy món đồ nhỏ bàn.
Sau khi Trần Ngọc lấy tiền, cô điện thoại, lúc lấy thêm một nữa, thì như là lấy đủ tiền nên mới lấy thêm, nhưng mà xem kỹ sẽ nhận lúc đầu Trần Ngọc lấy đủ tiền…
Trong lúc nhất thời, ai gì.
Trần Ngọc ngẩn .
Chính cô cũng quên mất chuyện .
Lục Mễ Mễ hận thể rèn sắt thành thép, hung dữ : “Đã là lúc lấy nhớ cho kỹ, cô còn điện thoại nữa! Đầu óc cứ lơ lửng thì tích sự gì?”
Hai mắt Trần Ngọc đẫm lệ mờ mịt.
“… …”
Trương Nhàn đặt máy tính bảng xuống: “Cô tự đòi tiền đó, đòi thì tự chịu trách nhiệm.”
Tô Hảo thấy còn chuyện của nữa, cầm túi xách bàn lên, : “Vậy đây.”
Nói xong, cô thẳng ngoài, thêm gì và cũng đợi họ đáp , bước thang máy. Điện thoại bỗng kêu “tinh tinh”, cô lấy xem.
Tô Thiến: [Hảo Hảo, hôm nay nghỉ ? Đến nhà dì , con về cùng xe với Chu Dương luôn.]
Tô Thiến: [Nhất định đến đấy, dì học một món mới, con đến thử xem.]
Tô Hảo định trả lời thì tin nhắn từ Chu Dương. Cô mở xem.
Chu Dương: [Sao ? Sắp ?]
Chu Dương: [Đợi ở , đừng im lặng khi giúp em, em cũng giỏi đấy.]
Tô Hảo: [Cảm ơn.]
Chu Dương: [Em quá đáng đấy.]
Tô Hảo: …
Cũng là ai quá đáng, Tô Hảo đến tầng một, bước khỏi thang máy, bên ngoài nắng vàng rực rỡ. Cô vài bước nghĩ.
Cuối cùng, cô quyết định vẫn đợi .
Bên ngoài là xe của Chu Dương.
Lúc điện thoại rung, Tô Hảo mở xem.
Là tin nhắn từ Trương Nhàn.
Trương Nhàn: [Tô Hảo, ngại quá, chuyện hôm nay là do suy nghĩ chu đáo.]
Nhìn thấy tin nhắn , Tô Hảo trả lời thế nào, cuối cùng cô hồi âm.
Năm phút , cửa thang máy mở, Chu Dương bước , khi thấy cô, khóe môi khẽ cong lên, bấm chìa khóa xe, : “Lên xe .”
Tô Hảo dậy khỏi ghế, tới, Chu Dương vẫn tiện tay mở cửa ghế phụ như , cô chỉ thể lên ghế phụ, còn Chu Dương thì vòng qua ghế lái.
Tô Hảo thắt dây an .
Người đàn ông cũng lên xe, đầu lưỡi kêu răng rắc như đang ngậm kẹo bạc hà, thắt dây an xong, xe bắt đầu di chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-16.html.]
Ra khỏi con đường lớn, bóng cây hai bên đường che nắng. Chu Dương gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, nhớ chuyện tối qua, c.ắ.n chặt răng hàm: “Tối qua em ngủ ?”
Tô Hảo liếc , ừ một tiếng.
Chu Dương: “… Nói dối cũng chuẩn , ai like bài của Lý Tú?”
Tô Hảo , đầu lưỡi đang chạm cái gì , gò má nhô lên, từ góc trông cà lơ phất phơ, cảm giác xa. Tô Hảo chống tay lên cửa sổ, giọng điệu bình tĩnh: “Sao khó bản ?”
“Rõ ràng là cố tình trả lời.” Khi , Tô Hảo thu ánh mắt, thẳng.
Rắc…
Kẹo bạc hà vỡ .
Chu Dương lạnh lùng Tô Hảo một cái, từng cảm thấy khó xử như , vài giây , tức giận đến mức bật : “Em tự tin thật đấy.”
“Anh theo đuổi khiến em khó chịu ?” Anh tin.
Tô Hảo liếc .
Cô thừa nhận.
“Ừ.”
Anh nhấn ga, chiếc xe lao vun vút về phía với tốc độ cao. Tô Hảo theo phản xạ kéo dây an , Chu Dương nheo mắt , thực ghét nhất kiểu phụ nữ ăn kỳ quái, Tô Hảo cũng thuộc loại đó. Anh xoa khóe môi, đến đèn đỏ, dừng xe, cầm lấy điếu t.h.u.ố.c bên cạnh.
Anh khẽ nhếch môi, châm thuốc.
Tô Hảo cảm thấy đang tức giận.
Cô thầm nghĩ, lòng tự tôn tổn thương nặng ?
Cô hạ giọng : “Hay là, từ bỏ từ sớm ?”
“Thực chúng hợp bạn hơn.” Tô Hảo khuyên nhủ.
Chu Dương c.ắ.n điếu thuốc, miệng khẽ cử động, ngay đó nheo mắt : “Ồ? Em gì thì ?”
“Sao thử thẳng xem là thích em ?” Chu Dương nhả khói thuốc, giọng điệu lạnh lùng hơn, nhưng càng lạnh, càng bình tĩnh.
Tô Hảo gật đầu, qua loa: “Anh thể hiện rõ.”
Chu Dương đột nhiên cúi , mang theo mùi t.h.u.ố.c lá và một chút hờ hững, cô với vẻ mặt như như . Tô Hảo lập tức lùi , cô nhíu mày, biểu cảm tự nhiên, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, thật sự thể , gương mặt tỏ vẻ xa cách của cô thậm chí còn lộ sự chỉ trích.
Có cảm giác thanh cao, mà đây cũng chính là điều mà Chu Dương thích. Anh vốn thích những chủ động, thể chơi đùa, thoải mái, quan trọng nhất là hiểu tình hình, đừng quá kiêu ngạo.
…
Biểu cảm lúc của cô…
Chu Dương nhịn mà đưa tay chạm tai cô.
Một giây , tay cô dùng sức hất , Tô Hảo : “Nếu còn thì sẽ xuống xe.”
“Nét dịu dàng của em ?” Mu bàn tay tê, hạ giọng hỏi.
Dáng vẻ sốt của ai đó trong khách sạn đêm nọ, như thể là cô .
Tô Hảo khẩy: “Anh xứng ư?”
Chu Dương khựng , sắc mặt âm u. Anh đang định gì đó thì đèn xanh bật sáng, rút tay , thẳng lưng, những ngón tay thon dài cầm t.h.u.ố.c lá điều khiển vô lăng, khi một vòng mới thu , đưa điếu t.h.u.ố.c lên miệng. Cứ thế lái về nhà, gần đến nơi, Tô Hảo nhẹ nhàng : “Cảm ơn sáng nay giúp .”
Giọng như thể khôi phục sự dịu dàng đó, khiến động lòng.
Tô Hảo xong, lập tức mở cửa xe, bước xuống. Cô cầm túi xách, ngoảnh mà thẳng về phía cánh cửa sắt rộng lớn, như thể đang tránh né con thú dữ.
Chu Dương cánh cửa ghế phụ đóng , dựa ghế lái, lấy t.h.u.ố.c lá, nhưng châm lửa, mở cửa xe bằng một tay, chân dài đặt xuống đất, rõ sắc mặt.
Anh thằng ngu.
Bây giờ Tô Hảo còn đặt tâm tư nữa, mấy hôm nay nhận .
Nếu như cô chút tình cảm dành cho , giờ phút cũng chẳng chật vật đến thế.
Lúc điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ cô Lý. Chu Dương nhướng mày, mấy , bấm , giọng mang ý , trêu chọc: “Hôm nay cơn gió nào thổi mà cô Lý gọi điện thoại cho con đấy?”
“Gọi cho con để đòi tiền dâu tây. Mẹ con hái trộm hẳn một xe tải .” Bên , giọng thẳng thắn của phụ nữ truyền đến.
“Một xe tải ư? Cô Lý chắc chứ? Không chỉ là một rổ nhỏ thôi ư?”
“Chu Dương, đừng nhiều lời với cô, dùng đống dâu đổi giúp cô một chuyện.” Cô Lý quả là chuyện gì thì sẽ tìm đến. Chu Dương khẽ một tiếng: “Cô cứ .”
“Vài ngày nữa là sinh nhật của Lý Tú, con nhất định đến đấy. Cô quan tâm đám thanh niên các con thế nào, nhưng cũng nên để con bé thỏa mãn , uổng công con bé theo đuổi con lâu như .”
Nghe , Chu Dương chỉ trong yên lặng.
Vài giây , : “Quả thật chuyện lớn nhỉ.”
“Đến ? Đàn ông cần hổ .” Cô Lý cũng là tàn nhẫn, nhắm ngay điểm yếu.
“Không…” Lời còn dứt, tường kính phản chiếu bóng dáng một phụ nữ, dáng mảnh khảnh, cô đang nhón chân nhận chiếc móc rèm từ tay Tô Thiến.
Tóc buộc gọn, nét mặt dịu dàng.
ở mặt lạnh lùng như . Chu Dương híp mắt, cúi đầu sửa lời: “Được, con cô Lý .”
“Ừ, mới đúng chứ.” Nói xong, bên cúp điện thoại.
Chu Dương cầm điện thoại, rời khỏi ghế lái, đóng sầm cửa , về phía cửa chính của nhà, thẳng trong.
Lúc đang giày ở cửa, trong phòng khách tiếng chuyện.
Tô Thiến cúi đầu hỏi Tô Hảo: “Hảo Hảo, dì nhớ năm lớp 11 một trai theo đuổi con, tên gì nhỉ… tên là Lâm Đường đúng ?”
“Cũng là theo đuổi, chúng con là bạn cùng bàn.”
“Cái gì mà bạn cùng bàn chứ, con với dì , nhét thư tình ẩn danh cặp sách của con. Sau khi con thích con, con ý gì với nên giữ cách, đúng ?”
Tô Hảo: “Dạ.”
“Cái tính của con, thể tùy tiện như nữa, nếu ở công ty theo đuổi con, cũng nên xem xét một chút, đừng xa cách thế. Hơn nữa, Thẩm Hách cũng đấy, con nên cân nhắc nhiều hơn về Thẩm Hách, còn liên lạc với thằng bé ?”
“Có liên lạc.”
“Vậy cũng , nếu hai đứa thật sự cơ hội, thì những đàn ông theo đuổi con, con cứ giữ cách nhé! Nếu thì lấy Thẩm Hách bịt miệng bọn họ .” Tô Thiến thật sự quan tâm đến hạnh phúc của Tô Hảo.
Tô Hảo : “Vâng, con sẽ giữ cách những theo đuổi khác ạ.”
Trước cửa, đàn ông trong bóng tối, im lặng một lúc, vài giây mới giày, đặt chìa khóa xe xuống. Anh , mở cúc cổ áo, đến tủ rượu, rót một ly rượu, mở ngăn kéo, cho một viên đá , dựa tủ rượu, dáng vẻ lười biếng.
Lúc Tô Thiến mới thấy .
“Ở ngoài đó gọi điện lâu thế? Ai gọi ?”
Chu Dương sang, đầu lưỡi chạm viên đá: “Mẹ đoán xem?”
“Không, mày đừng với , đứa con ăn chơi như mày.” Tô Thiến xua tay, đó dựa tay Tô Hảo xuống, kéo Tô Hảo tiếp: “Đi nào, chúng đồ ăn, gần đến giờ bữa trưa .”
“Vâng.” Tô Hảo theo , hai qua mặt Chu Dương, Tô Hảo lấy một cái, Chu Dương nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi sườn mặt của cô.
Một lúc , ly rượu đặt “cạch” lên bàn.
Chu Dương lên lầu.
Món ăn mà Tô Thiến , Tô Hảo , là thịt xào dứa. Dứa cắt lát, thịt cũng thái miếng và ướp một lúc, khi đủ thời gian thì thể cho chảo xào.
Cần dùng lửa lớn, xào xong, dứa sẽ giòn, thịt cũng mềm.
Tô Hảo bên cạnh khen ngợi.
Tô Thiến đắc ý, lấy thêm rau, : “Món , hôm nay để Hảo Hảo xào.”
Tô Hảo đồng ý.
Không lâu , khi món ăn xong, giúp việc gọi Chu Dương xuống ăn cơm. Tô Hảo bê món ngoài, đúng lúc đàn ông xuống, thẳng phòng ăn, kéo ghế , đôi mắt nóng bỏng Tô Hảo. Tô Hảo bình tĩnh, cô đặt món ăn xuống, bếp giúp thêm.
Tô Thiến cũng thấy.
Bà nhíu mày, cảm thấy liệu ảo giác .
Ba cùng ăn cơm, Tô Thiến chuẩn một hộp giữ nhiệt, bảo tài xế lát nữa mang cho bố Chu. Giai đoạn tập đoàn đang nhiều việc, bố Chu thường ở công ty.
Sau khi ăn trưa xong, Tô Thiến đề nghị chơi cờ, nhất quyết bắt Tô Hảo chơi với Chu Dương. Trước đây Tô Hảo chơi giỏi, nhưng mấy năm nay chơi nên gần như cũng quên hết.
Chu Dương sofa, ngậm t.h.u.ố.c lá, chân dài duỗi , vẻ mặt kiêu ngạo.
“Không dám chơi ?”
Tô Hảo ngẩng đầu.
Không ứng chiến.
Kết quả là Tô Thiến ứng chiến: “Sao dám chơi chứ? Tô Hảo chơi giỏi đấy, đến đây Tô Hảo, đ.á.n.h với thằng , nếu thắng, tối nay dì sẽ chân gà ngâm chanh cho con.”
Nói xong, bà kéo Tô Hảo , Tô Hảo gần như ép buộc, cúi đầu bàn cờ.
Tướng.
Xe.
Tốt.
Tô Hảo bắt đầu .
Chu Dương kẹp điếu thuốc, dựa bàn , cũng theo. Anh phát hiện rằng cô thật sự khá giỏi, nhưng lúc bàn tay mảnh mai, trắng nõn của cô cầm quân cờ…
Quá nổi bật.
Khiến thể tập trung.
Tô Thiến thấy Tô Hảo chơi khá , sắc mặt , bà dậy cắt trái cây.
Quân của Tô Hảo Chu Dương ăn mất, cô ngẩn một lúc. Muốn di chuyển một chút, thì tay của Chu Dương cũng vươn , nắm lấy ngón tay cô, ngón tay ngả ngớn vuốt ve. Nhìn ngón tay đó, cho miệng. Tô Hảo ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hẹp dài của . Chu Dương nhướng mày: “Xin , lỡ tay.”
Tô Hảo rụt mạnh tay .
Cô cầm lấy cốc nước bên cạnh, hắt lên quần âu của , cũng : “Xin , lỡ tay.”
Chu Dương cúi đầu .
Tức đến bật .
Lúc , điện thoại của Tô Hảo rung lên, gọi là Thẩm Hách. Chu Dương liếc qua, thấy tên gọi, im lặng . Tô Hảo cũng về phía đó, nét mặt cô bỗng trở nên dịu dàng hơn nhiều. Cô cầm điện thoại lên, dậy phòng khách nhận cuộc gọi, Chu Dương nguyên tại chỗ, nắm chặt quân cờ.
Vài giây , ném quân cờ trở bàn cờ, ngả phía , miệng ngậm t.h.u.ố.c lá.
Tô Thiến cắt xong trái cây , bà liếc Chu Dương một cái, tới, dùng nĩa cắm một miếng dưa lưới đưa miệng Tô Hảo.
Âm thanh từ điện thoại truyền đến.
Tô Thiến nhận đó là giọng của Thẩm Hách, ngay lập tức phiền nữa. Bà , thấy ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt góc cạnh của Chu Dương.
Anh biểu cảm gì.
là , tâm trạng của như thế nào chứ. Bà tới, khom , cố ý thì thầm bên tai Chu Dương: “Chẳng lẽ con thích Tô Hảo ?”
“Đừng thích, cửa .”