ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI , ANH KHÔNG XỨNG - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:12:53
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đắng quá.” Thuốc tan trong miệng, ý chí Tô Hảo rõ ràng lắm, mơ hồ kêu. Lúc Chu Dương mới rút ngón tay , ngón tay rõ ràng vẫn còn dính độ ấm, đầu cầm lấy ly nước đưa tay cô: “Thuốc hạ sốt, uống nước , em sốt .”

Giọng nam khàn khàn, mang theo chút kìm nén, vang lên trong đêm tối, giữa căn phòng phảng phất hương thơm của phụ nữ.

Tô Hảo cầm ly nước, ốm khiến cô càng dịu hiền hơn, cô dựa đầu giường uống từng ngụm lớn, uống xong cô cũng tỉnh tảo nhiều.

Mu bàn tay sờ lên trán, tất cả đều nóng bừng, cũng phân biệt rõ bên nào nóng hơn.

Cô đặt ly nước xuống, lẽ nhận đàn ông mặt, cô : “Chu Dương, cảm ơn, tối qua trời mưa thể dính mưa, em tưởng .”

Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, đôi mắt hề sự phòng nào.

Trầm mặc vài giây.

Chu Dương lên, đầu ngón tay cởi khuy măng-sét áo sơmi, dáng cao lớn cô từ cao: “Em nên quần áo ngủ tiếp, ban nãy uống nước lỡ dính .”

Tô Hảo duỗi tay sờ quần áo mắt theo bản năng, ẩm ướt. Cô đang mặc chiếc váy thắt eo màu trắng, khi lấy phản ứng cô nhẹ nhàng nắm lấy chăn kéo lên che hình dáng mờ nhạt.

Giọng vẫn dịu dàng như : “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, về . Hòm t.h.u.ố.c ở bàn , bên trong nhiệt kế còn một ít t.h.u.ố.c thường dùng. Nếu sáng mai hạ sốt thì nhớ uống thêm viên nữa.” Nói xong Chu Dương xoay khỏi phòng, đến phòng khách thì dừng bước, đầu lưỡi còn mang theo vị rượu, c.ắ.n răng, khom cầm lấy di động và thẻ phòng bàn . Tay đưa đúng lúc là cái tay đút t.h.u.ố.c , ngón trỏ thon dài dường như vẫn còn ấm.

Anh quét một lúc đó bỏ di động thẻ phòng trong túi quần, tay trái lười biếng nắm ngón trỏ tay , kêu răng rắc một tiếng, bẻ tay một chút rời khỏi căn phòng .

Anh , khí thế bức trong căn phòng cũng theo, trong khí còn thoang thoảng mùi rượu.

Cả Tô Hảo như mềm , vẫn dựa đầu giường nhúc nhích. Nhìn phòng khách bên ngoài, khi thấy tiếng đóng cửa mới dậy xuống giường, cởi váy lấy đồ ngủ . Thật mồ hôi nhưng cô dám tắm, đồ xong vội vội vàng vàng về giường, kéo kín chăn.

Dưới tác dụng của thuốc, cộng thêm thật sự mệt mỏi nên cô chìm giấc ngủ.

*

Sáng sớm hôm Tô Hảo đồng hồ báo thức đ.á.n.h thức. Cô trở , chuyện đầu tiên là giơ tay lên sờ trán, hình như hạ sốt . Cô dậy bước sàn nhà, cảm giác tinh thần hơn nhiều. Trên bàn phòng khách quả nhiên để một hòm thuốc, Tô Hảo qua mở hòm t.h.u.ố.c .

Nhiệt kế Chu Dương lấy để ở cùng, nơi dễ thấy, cô liếc mắt một cái thấy, khi lấy Tô Hảo ấn lên trán.

Chỉ chốc lát lấy xuống.

36.7

Hạ sốt , cô thở phào nhẹ nhõm, di động bàn vang lên tiếng bíp bíp.

Trần Ngọc gửi tin nhắn sang.

Trần Ngọc: [Chào Tô Hảo, chị đến công ty ? Chị chụp cho em xem quý một chút, bên đang đối chiếu, hai ghi chép thời gian đúng lắm.]

Bỗng chốc Tô Hảo tỉnh táo hơn nhiều, cô cầm lấy soạn tin.

Tô Hảo: [ mới dậy, đợi lát nữa đến chụp cho cô xem.]

Gửi xong, Tô Hảo liếc mắt thời gian, sớm á, hôm nay Trần Ngọc đến sớm .

Trần Ngọc: [Được, gửi cho em là , cần với Trương Nhàn, cũng thể với Lục Mễ Mễ.]

Tô Hảo im lặng mấy giây, hiểu tại Trần Ngọc gửi tin nhắn cho cô sớm như . Chắc là sổ sách bên Trần Ngọc sai nên tranh thủ bảo Tô Hảo báo với cô .

Tô Hảo suy nghĩ soạn tin: [Được.]

Cô là mới, còn là trợ lý, gặp chuyện hoặc ít hoặc nhiều cũng rắc rối nhưng quá mức nghiêm trọng, giúp thì giúp.

Tô Hảo để di động xuống, vẫn canh cánh chuyện trong lòng. Cô cầm quần áo đến phòng tắm tắm , mồ hôi, dính dính, nước nóng mở đến mức lớn nhất. Tắm xong thoải mái hơn nhiều, Tô Hảo chọn chiếc váy lụa dài mặc , mới ngoài thì thấy tiếng vang cửa.

đến, kéo cửa .

Là khách sạn mang cơm tới, Tô Hảo thật sự đói bụng. Cô nhận lấy xe đẩy đồ ăn, cảm ơn trở phòng khách, vài ba muỗng ăn xong bữa sáng, súc miệng.

Sau đó cầm túi xách, ngoài.

Có thể là trong phòng mở điều hoà lớn, bên ngoài nóng, nhiệt độ chênh lệch khá lớn nên Tô Hảo nổi da gà.

mới đóng cửa , cửa phòng 603 cách vách mở , đàn ông khoác áo vest tay , tầm mắt đúng lúc rơi cô. Hai cách xa gần, Tô Hảo mấp máy môi: “Chào buổi sáng.”

Chu Dương gật đầu: “Chào buổi sáng, hạ sốt ?”

Rầm.

Cửa phòng đóng , Chu Dương về phía thang máy, liếc mắt cô một cái, : “Đi xuống chung , xe ở lầu, đưa em đến công ty .”

“Ừm.” Tô Hảo phía bóng lưng cao lớn của , nhớ đến tối qua. Nói thật, may mà còn sang thăm cô, nếu sáng nay chắc cô dậy nổi. Chút kháng cự và hài lòng thầm kín đó cũng tan nhiều. Vào thang máy, Tô Hảo nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn sáng ?”

Chu Dương cúi đầu di động, tuỳ ý lướt lướt, khi xong bèn nâng mí mắt lên cô: “Ăn , còn em?”

“Ăn , bữa sáng khách sạn đưa tới đúng lúc.”

Chu Dương thấp giọng , hỏi: “Ăn ngon ? Không ngon thể khiếu nại.”

Tô Hảo gật đầu: “Rất ngon.”

thấy sự nhạo trong mắt , cảm giác xa.

Anh đang tính kế khác?

Tô Hảo thêm một câu: “Là ngon thật, cần khiếu nại.”

Chu Dương , xoa nhẹ khoé môi, chuyện nữa. Thang máy cũng đúng lúc đến nơi, Chu Dương phía , Tô Hảo phía . Giờ đại sảnh khách sạn nhiều , chắc đều là đến du lịch. Một chiếc xe Porsche màu đen dừng ở ngoài cửa, tài xế mở cửa xe sẵn, đang đợi bọn họ.

Dưới ánh mắt của ít phụ nữ, dáng cao lớn của Chu Dương ghế phó lái.

Tài xế thuận tiện mở cửa xe , Tô Hảo tiếng cảm ơn phía . Trong xe mở điều hoà lớn nên lạnh, Tô Hảo thích ứng một chút nhưng mà da gà vẫn nổi lên.

Tài xế khởi động xe lái vòng xoay, chạy về phía đường chính. Điện thoại Chu Dương vang lên, bẻ một viên kẹo bạc hà, vắt tréo chân dài, lười biếng trả lời bên , đôi mắt hẹp dài lơ đãng nâng lên lướt nhanh qua phụ nữ ở ghế đang xoa lòng bàn tay lên cánh tay, thuận tay ném áo khoác qua.

Áo vest màu đen rơi xuống đầu gối Tô Hảo.

Chu Dương thu hồi tầm mắt, giọng trầm thấp: “Đắp , sắp đến .”

Tô Hảo sững sờ.

Một giây ngón tay cô nhẹ nhàng kéo áo khoác lên , xem như che đầu gối khá lạnh, nhưng phủ đến vai.

Chất liệu áo khoác cầm lên tay , còn chút độ ấm của . Tô Hảo chần chừ điều hoà một cái nhưng thấy tài xế đang lau mồ hôi trán.

lên tiếng nữa.

mà quả thật nhanh tới, logo Phí Tiết thật sự dễ nhận , khu vực trung tâm thương mại bên lớn hơn Lê Thành một chút. Xe dừng ở ngã tư, tài xế xuống xe mở cửa cho Tô Hảo. Cô cầm áo khoác, nghiêng đưa áo khoác cho Chu Dương, vẫn đang chuyện điện thoại, tiện tay nhận lấy.

Lúc ngón tay với khớp xương của đón lấy áo chạm ngón tay mảnh khảnh của cô, chạm buông.

Tô Hảo xoay nhanh chóng xuống xe, bên ngoài nhiệt độ cao nhưng cánh tay đang nổi da gà của cô bỗng chốc ấm áp lên. Túi xách hôm nay cô mang còn máy tính bảng và bút, nặng. Cô giơ tay lên che nắng, về phía ghế phó lái, vẫy tay với Chu Dương.

Cửa kính xe vốn Chu Dương hạ xuống, gật gật đầu, bớt chút thời gian : “Làm xong gửi tin nhắn cho , tài xế sẽ qua đón em.”

“Được.” Tô Hảo mỉm .

Dưới ánh mặt trời, cô chỉ lộ một bên má lúm đồng tiền, giống hình trăng lưỡi liềm. Chu Dương chống cánh tay lên cửa sổ, nửa ở trong phòng điều hòa, cảm giác mát lạnh, nửa tựa cái nắng gay gắt bên ngoài, nóng rát. Cảm giác như cùng lúc trải qua cái lạnh và cái nóng đan xen, nheo mắt , Tô Hảo xoay về phía toà cao ốc.

Tài xế đóng cửa xe, trở ghế lái khởi động xe.

Chu Dương bóng dáng mảnh khảnh biến mất trong tầm mắt bèn đầu , lúc đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới, chú ý liền ấn .

Giọng mềm mại của Lý Tú vang lên: “Anh công tác ? Sao với em?”

Anh sững , lấy điện thoại , thì thấy hai cuộc gọi chồng lên . Anh di chuyển về để bên tai, thờ ơ hỏi : “Bây giờ em là bạn gái của ?”

Lý Tú bên nghẹn họng, gương mặt mơ hồ đỏ.

Chu Dương tựa , một tay vắt lên áo khoác, áo khoác còn chút độ ấm là của là của Tô Hảo. Đầu ngón tay gõ gõ, rụt tay , : “Cho dù là bạn gái của , cũng thể quản , ?”

“Bây giờ em dám theo đuổi , như thế từ lâu ? Hửm?”

Gương mặt vốn dĩ ửng đỏ, thấy lời lập tức lạnh , Lý Tú hung hăng xì một tiếng, tức giận lập tức cúp máy.

Cúp máy thì đương nhiên chuyển sang cuộc gọi khác.

Là của Lý Dịch.

Người đàn ông im lặng mấy giây.

Lý Dịch: “Cậu đấy, thật sự tệ quá tệ.”

Kết quả còn nhiều phụ nữ thích như , cũng chả hiểu .

*

Chi nhánh Phí Tiết ở Hải Thị nhiều như Lê Thành, chỉ chiếm tầng bốn và tầng năm của tòa cao ốc. Tô Hảo đại sảnh, nhân viên kế toán của chi nhánh xuống đón.

Thái độ dịu dàng nhưng ánh mắt đ.á.n.h giá Tô Hảo một lượt.

Đối với phòng kế toán của tổng bộ, các cô sợ nhất là Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ, hai tới ngay cả một chút tiền cũng trốn thoát.

mà nhân viên kế toán Trần Ngọc , trái khá sơ ý.

Nhân viên kế toán khẽ hỏi: “Cô mới tới ?”

Tô Hảo gật đầu: “Phải.”

“Thay công việc của ai?”

“Trước mắt chỉ phụ.”

“Hả? Không ai nghỉ hả?”

“Không .”

“Cô chủ yếu phụ ai?” Trong thang máy vẫn luôn hỏi, thái độ , dấu vết. Tô Hảo quét mắt một cái, mấy giây cô mỉm : “ phụ chị Trương Nhàn.”

Quả nhiên.

Sắc mặt nhân viên kế toán cứng đờ.

Giây tiếp theo, thái độ cung kính hơn nhiều.

Tô Hảo thấy thế thì gì nữa.

Trong lòng ít nhiều gì cũng hiểu một chút, thang máy nhanh chóng đến tầng năm. Sau khi , nhân viên kế toán dẫn cô đến văn phòng, Tô Hảo lấy máy tính bảng và cuốn sổ còn bút xuống ở bàn lớn.

Bên chỉ thủ quỹ và kế toán, lên nữa là quản lý hành chính trực tiếp.

Không đặc biệt phân giám đốc tài chính nên nhân viên bên khá rải rác, sổ sách và hoá đơn đều đưa tới cho Tô Hảo xét duyệt, nhân viên rối, Tô Hảo dừng một chút tập trung nhân viên thủ quỹ .

Chỉ cần vấn đề gì sẽ đuổi nhân viên thủ quỹ ngay.

Tránh cho thoái thác nữa, lợi cho công việc.

Sau khi cô xuống.

Mấy đang ở ngoài cửa về cô.

“Nghe là cấp của Trương Nhàn, nhưng mà Trương Nhàn nghiêm khắc như , thật sự là do chị dẫn dắt hả?”

“Không chừng là Trương Nhàn lừa chúng . Mụ già kiêu ngạo như , thể dẫn dắt chứ?”

, Lục Mễ Mễ lợi hại như , mụ già cũng dẫn dắt cô thì sẽ dẫn loại mới ?”

“Người chắc chắn là cùng với Trần Ngọc.”

Âm thanh loáng thoáng, Tô Hảo dừng ngón tay đang quẹt máy tính bảng.

Đã đoán ?

Những nhận đáp án khẳng định liền rời , xa còn : “Làm cùng với Trần Ngọc, gì để lo lắng cả.”

.”

Khoảng nửa tiếng , nhân viên thủ quỹ ngoài đưa một ly cà phê đá cho Tô Hảo, ngón tay cô gõ gõ, : “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Nhân viên thủ quỹ Tô Hảo, lơ đãng quét mắt mấy .

Thấy cô sắp xếp sổ sách một cách rành mạch, cực kỳ cẩn thận, sắc mặt nhân viên thủ quỹ liền đổi. Lại qua mười phút Tô Hảo lấy bút đ.á.n.h dấu mấy chỗ nghi ngờ cuốn sổ ghi chú, : “Lô vật liệu thu mua tháng , giá cả d.a.o động lớn, tháng d.a.o động lớn như ? Không đều cùng một nhà cung cấp ?”

Nhân viên thủ quỹ khựng , gọi kế toán tới.

Hai cùng giải thích, Tô Hảo xong bèn gọi điện thoại cho Trương Nhàn.

Rất nhanh.

chuyện với Trương Nhàn, Trương Nhàn ở đầu dây bên liền hỏi thăm.

Nửa phút bèn gửi một tài liệu cho Tô Hảo, cô bấm mở, giá cả bên rõ ràng chi tiết, cô đẩy qua cho hai cô xem.

“Bộ phận thu mua ? Làm phiền mời cô lên đây một chuyến.”

Sắc mặt hai đổi, Tô Hảo, thế nào cũng dám tin cô thật sự là do Trương Nhàn dẫn dắt. mà cô việc cẩn thận như , thật sự đúng là ma quỷ.

*

Một buổi sáng Tô Hảo tóm một chút lỗ hổng, cơm trưa là do nhân viên thủ quỹ dẫn cô xuống lầu ăn. Sau khi xuống cũng nhiều, xuống cung cấp một ít liệu cho Tô Hảo. Cô nghỉ ngơi, ăn cơm trưa xong tiếp tục bận việc, hơn ba giờ mới xử lý xong một phần.

Tô Hảo báo cáo tiến độ với Trương Nhàn gửi tin nhắn cho Chu Dương.

Tô Hảo: [Em xong .]

Khoảng hai mươi phút, Chu Dương mới trả lời .

Chu Dương: [Được, bảo tài xế đón em.]

Tô Hảo: [Ừm.]

Chu Dương: [Xong sớm như , em qua Trung tâm thương mại quốc tế dạo ? Bảo tài xế đưa em qua.]

Tô Hảo: [Không, ngày mai còn việc .]

Chu Dương: [Được.]

Lại qua nửa tiếng, bốn rưỡi, tài xế lái xe đến cửa tòa cao ốc. Tô Hảo xách túi xách xuống, trong tay còn cầm một cuốn sổ kế toán.

Sau khi lên xe cô nhận điện thoại của Trương Nhàn.

Trương Nhàn gọi tên Tô Hảo.

Một tiếng khiến Tô Hảo khẽ giật .

“Chị Trương Nhàn.”

“Buổi sáng Trần Ngọc ghi sai hai sổ sách ? Em tìm thấy gửi thẳng cho cô , báo cáo với chị?”

Tô Hảo khựng , nắm chặt cuốn sổ kế toán.

“Cô giở trò lươn lẹo, em cũng học theo ?”

“Xin , chị Trương Nhàn.”

“Đồng nghiệp mến, như , quan hệ cá nhân của em và Trần Ngọc như nào chúng quan tâm, nhưng mà trong công việc, một một, đó cáo trạng, đó là báo cáo .”

Tô Hảo thở dài một , gật đầu: “Em hiểu .”

“Lần em sai .”

“Ừm, .” Trương Nhàn lười nổi cáu, thái độ Tô Hảo nhận sai cũng nên chị thêm nữa, xong thì cúp máy là .

*

Đến khách sạn, tâm trạng Tô Hảo mới bình phục một chút. Trong lòng nghĩ đến mềm lòng. Quay phòng, cô phịch xuống sofa, đột nhiên nhớ và Liêu Vân.

Vì thế cô lượt gọi điện thoại cho Liêu Vân và , trò chuyện một lúc tâm trạng cũng lên.

Thực khi nghiệp cô ít việc, một lòng chỉ tập trung việc chăm sóc già cho nên đối với cô mà , xã hội vẫn xa lạ.

Nhân viên phục vụ khách sạn mang cơm tối lên. Tô Hảo ăn xong nghỉ ngơi một chút tắm. Thay đồ ngủ thoải mái hơn, Tô Hảo xem tin tức trong vòng bạn bè một chút, thả lỏng thần kinh, bao lâu, hơn tám giờ cô ngủ.

Có thể là ban ngày tinh thần vẫn luôn tập trung cao độ, lúc dính giường ngủ mất.

Mấy tiếng trong lúc mơ mơ màng màng thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Hảo duỗi tay khỏi chăn lấy điện thoại qua, ấn .

Đầu dây bên .

Vậy mà là Trợ lý Lục.

Giọng vội vàng: “Tô Hảo, cô ở khách sạn ?”

“Có.” Tô Hảo tỉnh táo , đèn đầu giường

“Phiền cô xem sếp Chu một chút ? mới gọi điện thoại cho mà mãi nhận, tối nay uống nhiều rượu.”

Tô Hảo sửng sốt.

Trợ lý Lục: “Cô đừng cúp máy, qua đó xem thử với một tiếng là .”

Tô Hảo nghĩ thầm.

Lỡ như trong phòng thì ?

Tô Hảo thấp giọng : “Trong phòng …”

“Không ai.” Trợ lý Lục : “Nửa tiếng còn bảo gửi tài liệu cho nữa, nửa tiếng vẫn mãi điện thoại.”

sợ ngộ độc rượu.”

Nói đến đây Tô Hảo cũng lo lắng, suy nghĩ khác đều tan biến, cô mang dép lê, : “Được, xem thử.”

Tô Hảo đẩy cửa phòng , gọi điện thoại của khách sạn ở phòng khách đưa thẻ phòng lên. Tô Hảo mở cửa, điện thoại cúp, vẫn đang chuyện, cô nhận lấy thẻ phòng đến cửa phòng 603, quẹt thẻ .

Bố cục hai phòng đều giống .

Trong phòng quả thật mùi rượu, còn mùi gỗ linh sam thoang thoảng, là mùi mà Chu Dương quen mang, đèn trong phòng bật sáng, Trợ lý Lục ở đầu dây bên hỏi thế nào .

Tô Hảo về phía phòng khách.

Liếc mắt một cái thấy đàn ông dựa sofa, dáng vẻ đang ngủ, cà-vạt cởi rủ xuống, cổ áo mở lộ chút da thịt.

Dáng vẻ uể oải lờ đờ.

mà ấn đường thì nhíu .

Trợ lý Lục: “Thế nào ?”

“Hình như đang ngủ.”

“Ngủ mà cũng thấy điện thoại hả?” Trợ lý Lục hoài nghi. Tô Hảo đến gần nhưng phát hiện cổ Chu Dương đỏ nhạt. Cô chút trực giác, qua sofa, duỗi mu bàn tay chạm trán thử, lúc Chu Dương dựa qua bên .

Cánh tay vắt lên lưng ghế sofa, chống cằm, mở mắt, đôi mắt đen nhánh tóm lấy cô, giọng khàn khàn: “Hình như sốt .”

Tô Hảo dựa một, dừng một chút : “Em lấy nhiệt kế.”

Người đàn ông miễn cưỡng trả lời: “Được.”

dậy về phía cửa, vài bước hỏi: “Sao sốt?”

Chu Dương , đầu ngón tay túm lấy cà-vạt kéo xuống: “Bị em lây chăng?”

trêu chọc.

Tô Hảo : “Sốt đến hồ đồ hả?”

Nói xong cô rời khỏi căn phòng , về phòng . Trợ lý Lục ở đầu dây bên đều thấy hết, trong phút chốc dám lời nào.

đó ngẫm , sếp Chu quen chọc khác, thỉnh thoảng đùa cũng bình thường, với đối tượng chọc còn là Tô Hảo, càng thể xem là thật .

Trợ lý Lục bổ sung xong : “Tối qua hình như sếp Chu ngủ muộn, lén hút t.h.u.ố.c ở ban công một lát, cũng chỉ là thôi.”

“Không trúng gió lúc đấy , cũng nhẹ nhõm . Tối nay uống Remy Martin, rượu đó mạnh, còn uống khá nhiều nữa cho nên mới lo lắng, vất vả cho cô Tô Hảo.”

“Không , bên thuốc.” Tô Hảo xách hòm t.h.u.ố.c lên, cúp máy về phía phòng 603, phòng khách.

Chu Dương duỗi chân dài , vắt tay lên trán.

Xem rượu và sốt khiến thoải mái. Tô Hảo đặt hòm t.h.u.ố.c xuống, cầm nhiệt kế lên gọi: “Qua đây.”

Anh mới cử động, cánh tay vắt lên đầu , cúi qua.

Tô Hảo chạm lên trán .

Vừa thì thấy.

Màu đỏ.

37.8.

Tô Hảo: “Anh bệnh viện ?”

“Uống t.h.u.ố.c .” Chu Dương cầm cổ tay cô qua, con nhiệt kế.

Không đợi Tô Hảo phản ứng , buông tay .

Tô Hảo để nhiệt kế xuống, : “Anh còn uống rượu nên uống canh giải rượu, hai tiếng nữa mới uống t.h.u.ố.c .”

“Còn kỹ như ?” Chu Dương mắt cô, cô đang xổm, mảnh khảnh, mặc chiếc váy bông màu xám, đơn giản nhưng mơ hồ hương vị phụ nữ khó thể rõ. Anh dời tầm mắt, nghiêng gọi điện thoại cho lễ tân, bảo mang canh giải rượu lên, lễ tân t.h.u.ố.c giải rượu.

Chu Dương mệt mỏi chống sofa, mấy giây : “Không cần.”

Anh đầu , đầu lưỡi khẽ chạm má trong, Tô Hảo: “Cô nấu canh giải rượu ?”

*

Tác giả lời :

Nửa củ cải trắng: Đồ chó, cái gì đấy?

Chương11:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-theo-duoi-toi-anh-khong-xung/chuong-10.html.]

Nấu canh giải rượu cần khá nhiều nguyên liệu, thể giúp giảm đau đầu và tỉnh rượu. Tô Hảo cầm lấy điện thoại bàn , lướt qua. Bây giờ cũng muộn .

dậy, tà váy ngủ rủ xuống, lúc cho dù váy ngủ dài rộng thế nào cũng giấu dáng mảnh khảnh. Cô bước đến sô pha cạnh bàn tam giác, cầm lấy điện thoại bàn gọi điện thoại cho lễ tân.

Rất nhanh, bên máy.

Tô Hảo gọi mấy nguyên liệu nấu ăn như rong biển, đậu phụ, cá nhỏ,… hỏi: “Bây giờ còn những nguyên liệu ?”

Lễ tân bên ngạc nhiên, phòng đó gọi điện đến, lập tức trả lời: “Có… thể mua , cần ngay bây giờ ạ?”

Tô Hảo đầu Chu Dương, Chu Dương chống cằm, duy trì tư thế , cũng cô. Hai bốn mắt , Tô Hảo bình tĩnh lùi , : “Ừ, cần bây giờ, nếu mua thì phiền đưa lên đây nhé, cảm ơn.”

Đợi bên ”, Tô Hảo bỏ ống xuống, Chu Dương: “Anh đó , chuẩn .”

Nói , cô bếp.

Phòng bếp mới, dụng cụ bếp đều đầy đủ, vốn là chuẩn cho mấy Chu Dương nên khách sạn dám qua loa, cho dù là dùng đến cũng đổi mới hết.

Tô Hảo đun nước nóng để tráng dụng cụ bếp một lượt, đó lấy d.a.o và thớt , mở lọ gia vị, dáng mảnh khảnh đung đưa trong gian bếp.

Cổ Chu Dương đỏ bừng, cánh tay với những đường nét trơn tru cũng mơ hồ ửng đỏ, mu bàn tay buông lỏng cũng nổi đầy gân xanh. Anh liếc qua điện thoại, cô gái trong bếp, nét mặt nhạt nhiều, đôi mắt dài hẹp nặng nề, vẻ càng đen hơn. Sự nghiêm túc của cô vẻ đắn của biến thành một trò đùa.

Anh dựa , tựa lên sô pha, nhắm mắt .

Anh thích dáng vẻ thế của Tô Hảo, bởi vì nghiêm túc quá, nghiêm túc đến mức khiến thể buông tay, chạm là sẽ dính chặt, bỏ .

Nóng quá.

Đầu ngón tay cầm cổ áo, xốc lên.

Cồn và cơn sốt giác quan của kém , ngược càng trở nên mẫn cảm. Trong phòng bếp truyền tiếng động, tất cả đều rơi tai . Tiếng bước chân của cô gái, cô duỗi tay lấy đồ tủ, lấy giẻ lau lau bàn, đầu ngón tay dính đầy bọt nước, chắc là đang lau khô.

Cửa phòng mở.

Tiếng bước chân từ trong bếp vọng , qua bàn phía , đến hành lang, mở cửa.

“Ngại quá, phiền .” Tô Hảo nhận đồ, giọng dịu dàng, chữ nào chữ nấy đều rõ ràng, đó “cạch” một tiếng, cửa đóng . Tô Hảo mang túi , tiếng bước chân càng lúc càng gần, mí mắt Chu Dương khẽ cử động, mở mắt, cả đều lười nhác.

Tựa như là mệt c.h.ế.t .

Anh thấy tiếng ly nước đặt lên bàn , đó, giọng dịu dàng hỏi: “Ngủ ?”

“Chưa ngủ thì uống nước .”

Nói , cô xoay , cũng mang cả giọng dịu dàng trở gian bếp. Chu Dương rốt cuộc cũng chịu mở mắt, thẳng dậy, cúi ly nước thủy tinh .

Lồng n.g.ự.c cũng rung lên theo nhịp tim.

Thình thịch, chắc là do cồn.

Anh nghĩ thế.

Cầm ly nước lên, uống một ngụm, thuận tay với lấy bao thuốc, run rẩy lấy một điếu, ngậm bật lửa.

Ánh cam phản lên đỉnh lông mày.

Thuốc bén lửa, nhả một vòng khói, thưởng thức.

Điện thoại bàn phát tiếng “ting ting”.

Đều là của Tô Hảo.

Tô Hảo cài đặt Wechat chỉ thông báo, tên nhưng thấy nội dung.

Một là Thẩm Hách.

Một là T.

Lúc là 10 giờ rưỡi đêm.

Đôi mắt Chu Dương lướt qua hai Wechat .

*

ngờ muộn như mà khách sạn vẫn đưa nguyên liệu tươi thế , khi phản ứng , tầm đúng lúc chợ buôn bên mở cửa, các khách sạn và quán ăn lớn đều thống nhất sẽ đến chợ đó để lấy đồ ăn đặt.

Thế nên nguyên liệu nấu mới thể tươi như thế.

Cá nhỏ vẫn còn tung tăng bơi lội, họ đưa cho cô mười con, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn đủ, tốc độ của Tô Hảo nhanh, chẳng mấy chốc, mùi hương ùa mặt.

Tô Hảo tìm một cái chén khá lớn, múc canh và nguyên liệu , mang khỏi phòng bếp.

Trong phòng khách mùi t.h.u.ố.c lá, đàn ông đang xem email điện thoại, đầu ngón tay kẹp t.h.u.ố.c lá, nếu như mùi rượu, bên cổ bên tai đỏ ửng bất thường thì lẽ sẽ cho rằng chẳng cả. Tô Hảo đặt chén xuống, muỗng để trong chén, lau tay: “Ăn .”

Chu Dương dập t.h.u.ố.c lá, cong môi : “Cảm ơn.”

“Không gì, lúc cũng giúp em nhiều.”

Nghe câu của cô, tay Chu Dương khựng một lúc, đó cầm muỗng múc canh, biểu cảm cảm khó lường, thấy rõ.

Tô Hảo xổm xuống, lục tìm hòm t.h.u.ố.c bàn . Vì lúc cô cũng tìm t.h.u.ố.c hạ sốt ở đây nên bây giờ tìm cũng khó. Váy ngủ cô là váy dài tay, rộng, lúc tìm thì phần tay chảy xuống chỗ khuỷu tay, lộ cổ tay trắng nõn tinh tế, giống như miếng đậu phụ trong bát canh giải rượu của Chu Dương.

Chu Dương cầm chén lên, tay chống đầu gối, uống canh. Đôi mắt dừng cổ tay cô, : “Em hai tin nhắn Wechat.”

“Hả? Để em xem.” Tô Hảo nghiêng đầu, mở sáng màn hình.

Sau khi xong, cô xem vội, đầu tìm t.h.u.ố.c hạ sốt.

Chu Dương nuốt miếng đậu phụ xuống, mặt mày sáng sủa: “Ngoài Thẩm Hách , còn là Đường Nhuệ ?”

Tô Hảo cuối cùng cũng thấy t.h.u.ố.c hạ sốt, cô ngừng một lúc, lấy một viên màu đen , : “ .”

“Canh giải rượu ngon đấy, ?” Rất mới mẻ, đây là đầu Chu Dương uống, vì cũng từng sốt lúc uống rượu bao giờ, giọng điệu như để ý lắm, chút đổi.

Tô Hảo cũng hào phóng trả lời: “Ừ, là món tủ của em, khi ba em bệnh cũng uống rượu, thỉnh thoảng em cũng nấu cho ông , Đường Nhuệ uống nhiều quá, thành cũng thích uống.”

“Ồ?” Chu Dương uống một hớp nữa, canh cạn.

Tô Hảo đặt t.h.u.ố.c trong tầm mắt , đó cầm điện thoại, : “Hai tiếng thì uống thuốc, em .”

“Đừng tắm, mai hạ sốt tắm.” Trước khi Tô Hảo dặn dò, đó tắt đèn ở cửa, rời khỏi căn phòng .

Cửa mở .

Tà váy của cô cô thu về, đó cánh cửa khép , cùng với tà váy cũng biến mất khỏi tầm mắt.

Căn phòng rơi yên tĩnh.

Mùi hương nhàn nhạt liên quan đến cô gái cũng theo đó mà tản , Chu Dương cửa, đó thu hồi tầm mắt, cầm lấy viên t.h.u.ố.c bàn, t.h.u.ố.c hạ sốt đen trắng trong hòm t.h.u.ố.c . Tối qua viên Tô Hảo uống là màu đen, đầu ngón tay hình như vẫn còn nóng. Tính cách dịu dàng giống như dây leo .

Sau khi sinh trưởng, chỉ leo lên.

Quấn quanh, rút về, sẽ để dấu vết.

mổ cá, cho dù rửa sạch tay thì vẫn còn mùi tanh. Tô Hảo về phòng, tắm một nữa, bộ đồ ngủ khác, đó xuống ngủ.

Trước khi nhắm mắt, cô nhớ thái độ của Chu Dương đêm nay.

khác so với thuở thiếu niên. Ít nhất là hiện tại, dịu dàng, vẻ kiêu ngạo khó thuần dường như năm tháng mài giũa.

Người đàn ông hợp để bạn.

Cô nghĩ mãi, đột nhiên nhớ là còn trả lời Wechat.

Cô lấy điện thoại, bấm mở.

Thẩm Hách: [Hảo Hảo, bao giờ mới về ? Khụ khụ khụ, thể lén biếng xíu ?]

Tô Hảo: [Không , công việc , chắc cũng sắp xong , em xong sẽ về.]

Thẩm Hách: [Ủa ngủ hả? Anh còn tưởng em ngủ .]

Tô Hảo: [Chuẩn đây.]

Thẩm Hách: [Vậy em ngủ sớm , xong sớm chút về, hiếm khi mới công tác!]

Tô Hảo: [Được thôi.]

Sao đó bấm thoát, xem tin Wechat khác.

T: [Ngủ ?]

Tô Hảo: [Ngủ .]

T: [Nhìn kiểu ngủ , việc mới thế nào?]

Tô Hảo: [Vẫn .]

T: [Ừ.]

Câu trả lời cuối cùng chậm, Tô Hảo cũng mệt, buông điện thoại xuống, cũng đáp .

*

Hiệu quả của canh giải rượu , độ một tiếng , Chu Dương cảm giác cồn còn nồng nặc nữa, dậy, cầm viên t.h.u.ố.c màu đen bỏ miệng, đó cởi cúc áo sơ mi, phòng tắm. Cơ bụng lộ , mở vòi sen, nước ấm chảy xuống, bắt đầu tắm rửa.

Sợi tóc lập tức chùng xuống, chống lên vách tường, lông mày đều là hạt nước.

Nhắm mắt .

Ngoại trừ tiếng nước rơi xuống, tựa như còn âm thanh nào khác, tiếng động trong phòng bếp, tiếng bước chân , dáng mảnh khảnh, còn tay áo rủ xuống lúc tìm thuốc, lộ cổ tay trắng nõn.

Yết hầu chuyển động, bọt nước theo cổ mà chảy xuống.

Tiếng nước lách tách.

Giọng của đàn ông trầm.

“Đệt.”

Tác dụng của t.h.u.ố.c nhanh, khi tắm rửa xong, Chu Dương choàng áo tắm dài, ở mép giường, lười nhác lau tóc, lau sơ qua xong thì xuống.

Tác dụng của t.h.u.ố.c đến.

Anh rơi giấc mơ, một giấc mơ vòng eo mảnh mai tựa như nhành liễu.

*

Vừa mới bình minh, Tô Hảo tiếng đồng hồ báo thức đ.á.n.h thức, vang lên cùng lúc với tiếng đồng hồ còn tiếng chuông điện thoại, là Trần Ngọc gọi. Tô Hảo sững một lúc, tay nắm một lọn tóc, dậy.

“Chào buổi sáng, Trần Ngọc.”

“Chào buổi sáng chị Tô Hảo, bao giờ chị đến Phí Tiết thế?”

“Lúc nữa , mới dậy.” Tô Hảo ngáp một cái, chân trần kéo rèm, để ánh sáng bên ngoài chiếu trong. Trần Ngọc bên chần chừ, : “Chị Tô Hảo, hôm nay nhờ chị giúp em điều chỉnh công nợ tháng 3 của Phong Doanh nhé.”

Phong Doanh.

Đây là nhà cung cấp hôm qua Tô Hảo tìm giá mua khác ?

Tô Hảo trố mắt, phản ứng : “Cô… lúc đó đối chiếu ?”

Trần Ngọc ngờ là Tô Hảo phản ứng nhanh như , giọng cô nhỏ : “Không đối chiếu mà là em thấy biến động giá.”

“Chị tìm hộ em, đưa cho em, em sẽ sửa sổ cái một chút, với chị trả lời bên , đó giao cho Tăng tổng, còn bên … tạm thời chị đừng cho Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ.”

Vẫn là kịch bản như thế.

Tô Hảo nhớ đến lời hôm qua Trương Nhàn , cô đắn đo một lúc, : “Chị Trương Nhàn hết đấy, cô vẫn nên đừng giở trò mặt chị .”

“Chị ý gì?” Lời Trần Ngọc định nghẹn , cô hỏi Tô Hảo.

Từ đến nay, trong công ty, quan hệ của Tô Hảo và Trần Ngọc , Trần Ngọc mang cơm cho cô, đưa cô quen với công ty, lúc Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ tỏ vẻ thiện với cô, là Trần Ngọc hướng dẫn cô. Tô Hảo luôn nhớ kỹ ân tình , nhưng lúc việc thật sự thể thiên vị, Tô Hảo : “Sổ sách hôm qua, chị Trương Nhàn hết .”

“Chị ?” Trần Ngọc hỏi nữa.

Thật lúc đó Trương Nhàn với Trần Ngọc , tiếc là Trần Ngọc bận coi điện thoại, nhất thời để ý tới, lúc quên mất.

hỏi, Tô Hảo liền hổ.

Cô thấp giọng : “Hôm qua chị Trương Nhàn gọi điện với .”

“Thật ? Sao chị với em?”

Tô Hảo thấy cô hổ báo quá, đơn giản cũng lười giải thích, giọng điệu của cô vẫn ôn hòa như cũ, chút sát thương nào nhưng kiên quyết: “Sau , chuyện nhỏ giúp thì sẽ giúp, nhưng chuyện lớn như tính sai công nợ, cẩn thận tìm để sửa thì đều sẽ báo cho chị Trương Nhàn, hy vọng cô thể giải thích.”

Tút…

Bên ngắt máy.

Tô Hảo cầm điện thoại, thở một tiếng, cô ngoài cửa sổ, mãi cũng hồn.

Đứng ngây một lúc, cô mới tắm rửa, chỉ là trong lòng vẫn thở một . Nếu chị Trương Nhàn gọi cho cô, vì với Trần Ngọc? Khiến cho Trần Ngọc trút hết lửa giận lên cô?

Tô Hảo nhíu mày.

Sau khi suy nghĩ, chắc là chị Trương Nhàn gì đó, ngẫm thái độ việc của Trần Ngọc.

Chắc là… nghiêm túc nhỉ?

Nghĩ , Tô Hảo cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô đổi một bộ quần áo khác, biểu cảm cũng suy sụp như lúc đầu. Bữa sáng của khách sạn mang lên để cửa, Tô Hảo lấy , khi tập trung ăn xong thì mang túi nhỏ cửa. Ở cửa thang máy, đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần dài, cúi đầu lướt điện thoại, thấy tiếng động thì cô một cái.

“Đến ?”

Tô Hảo gật đầu, mỉm bước lên phía , hỏi: “Anh đỡ sốt ?”

“Đỡ .” Chu Dương cô: “Sắc mặt lắm, tối qua ngủ ngon ?”

Người đàn ông khả năng thấu mạnh, Tô Hảo gật đầu: “Ừm, ngủ ngon.”

nhắc đến việc của công ty.

Chu Dương trầm: “Ồ? Nghĩ gì thế?”

Đôi mắt dài hẹp của cong lên, một chút ngả ngớn. Tô Hảo thấy , cảm thấy biểu cảm của quen thuộc, cô ngẩn một lúc, : “Không nghĩ gì cả.”

Sau khi thang máy xuống, hai thang máy, gì.

Anh khẽ ho, nghiêng đầu.

Tô Hảo , suy nghĩ một lúc, : “Uống nhiều nước , hôm nay uống thêm nước ấm , sẽ như thế nữa.”

Tay Chu Dương siết để bên môi, khi xong, đầu sang cô, mỉm : “Ừ.”

Xuống tầng một.

Vẫn đông đúc như thế, bên ngoài cũng đầy nắng.

Ánh sáng ở đây khá , Tô Hảo phát hiện sắc mặt Chu Dương vẫn tái nhợt, xem cũng hạ sốt hẳn, nhưng cho dù là thế, khí thể của vẫn mạnh.

Rất nhiều đều .

Sau khi lên xe, nhanh đến Phí Tiết. Tô Hảo vẫn dặn dò Chu Dương vài câu, kêu uống nhiều nước, đó xách túi chạy vội tòa cao ốc, thời gian cũng muộn .

Vào tòa nhà, cô lên tầng, điện thoại thông báo.

lấy thấy.

Chu Dương: [Em nên uống nước gì?]

Tô Hảo nhíu mày.

Câu cũng ngả ngớn quá .

mà… cô nghĩ cũng thể nghĩ lung tung với một bệnh .

Tô Hảo: [Nước ấm.]

Chu Dương: [Được.]

Nhìn thấy câu trả lời, Tô Hảo thở một thang máy, xử lý các công việc tiếp theo.

Hôm nay việc thuận lợi lắm, Trần Ngọc hợp tác, Tô Hảo mấy đều Trần Ngọc phiền đến bực, cuối cùng chỉ thể tìm Lục Mễ Mễ nhờ giúp.

Lục Mễ Mễ Trần Ngọc phối hợp thì Trần Ngọc một hồi. Mấy phút , Trần Ngọc mới ngoan ngoãn gửi Wechat cho Tô Hảo, bấy giờ Tô Hảo mới thể những việc tiếp theo.

Thủ quỹ bên mặt đoán ý, ý chế giễu.

Sau khi đưa ngân phiếu định mức cho Tô Hảo thì : “Bên tổng bộ cũng nhiều yêu ma quỷ quái lắm, Trợ lý Tô thành thật thế , chú ý nhé.”

Thật tuy rằng Tô Hảo thật thà nhưng mà cô thông minh, cũng nhạy cảm. Nên thủ quỹ hôm qua khi xem sổ công nợ của cô thì cũng dám coi thường.

mà cô lắm lời, hơn nữa cũng mấy drama cho Tô Hảo , tiếc là Tô Hảo , đôi khi, một vài chuyện càng ít thì càng .

*

Thời gian tan ca của hôm nay muộn hơn chút, lẽ chậm trễ xíu thời gian, tài xế của Chu Dương vẫn đến đón Tô Hảo. Tô Hảo về khách sạn, ăn cơm chiều sửa công nợ thì nghỉ ngơi, đêm nay mộng . Hai ngày , Tô Hảo thấy Chu Dương, hình như cũng về khách sạn, đều là tài xế đưa cô về.

Đợi đến khi cô xử lý sổ sách xong, Trợ lý của giám đốc Tăng gọi cho cô, : “Tô Hảo, mua vé máy bay cho cô , chiều cô về nhé.”

Tô Hảo bất ngờ: “Được.”

Trợ lý của giám đốc Tăng còn : “Tổng giám đốc Chu còn việc bận, chắc là còn Hải Thị hai ngày nữa.”

Ồ.

Ra là .

Tô Hảo bắt đầu thu dọn hành lý, tài xế đến đón cô sân bay, vẫn là khoang thương gia, một Tô Hảo . Lúc ba giờ chiều thì đến Lê Thành, Tô Hảo kéo vali đến công ty, đến giao sổ sách trực tiếp cho công ty, đưa cho Trương Nhàn, Trần Ngọc đang vùi đầu xử lý ngân phiếu định mức.

Cố Diệp Phi

Chỉ Lục Mễ Mễ chào Tô Hảo.

Tô Hảo mỉm , tầm mắt hạ xuống Trần Ngọc, đó về nhà.

Sau khi giặt quần áo, quét dọn phòng khách và phòng ngủ, cả như cảm giác an yên và thuộc bao phủ. Tô Hảo lên sô pha, lười nhác.

Lúc , điện thoại thông báo Wechat.

Cô cầm lên ngó qua.

Thẩm Hách: [Hảo Hảo, em về hả? Anh còn bận hai hôm nữa, hai ngày gặp .]

Tô Hảo: [Được.]

Hai ngày , Tô Hảo cũng bận, cộng công nợ, các khoản phân bổ cũng đối chiếu, còn nhiều hóa đơn cũng .

Tô Hảo vội đến mức chân chạm đất, ngoại trừ việc với Trần Ngọc thì cũng thêm lời nào.

Hai ngày .

Cuối cùng cũng rảnh rỗi, Tô Hảo tan ca sớm, lướt xem điện thoại.

Thẩm Hách gửi Wechat đến.

Thẩm Hách: [Anh đến công ty em đón em luôn nhé?]

Tô Hảo đành dừng chân để phản hồi.

Tô Hảo: [Ừm.]

Vừa nhắn xong, một chiếc xe màu đen lái đến đậu cửa, cửa sổ hạ xuống, Thẩm Hách vẫy tay chào: “Hảo Hảo!”

Tô Hảo mỉm lên phía , mở cửa xe , ghế phụ.

“Đi ăn gì ?” Tối nay Thẩm Hách mặc áo ngoài màu đen mũ với quần jeans, trông khá trẻ tuổi. Tô Hảo nghĩ một lúc, : “Em cũng , em thật sự quen chỗ cho lắm.”

“Ok, chúng ăn món Nhật .” Thẩm Hách khởi động xe, nghiêng đầu lén Tô Hảo một cái, cô mặc váy đen hở vai, dáng thon thả.

Mái tóc búi lên, rối.

Vẫn xinh .

*

Màn đêm buông xuống, một chiếc Porsche đến sân bay, đàn ông cao lớn kéo cà vạt xuống, cúi xe, hai chân bắt chéo, ánh mắt cũng mỏi mệt, nhưng vẻ phong lưu vì thế mà mờ nhạt.

Trợ lý Lục hạ kính, hỏi: “Sếp Chu, về công ty ạ?”

Chu Dương lấy điện thoại, mở Wechat.

Trong nhóm Wechat mấy đang chuyện phiếm, rủ rê.

Lý Dịch: [Rảnh ? Qua uống rượu .]

Giang Úc: [Đến quán rượu nhà ông ?]

Lý Dịch: [Ừ.]

Lý Dịch: [@Chu Dương tới ?]

Chu Dương cầm điếu t.h.u.ố.c lên cắn, châm lửa, ngậm điếu t.h.u.ố.c lá, ngón tay gõ gõ.

Chu Dương: [Tới , mệt c.h.ế.t, còn uống rượu? Chậc.]

Lý Dịch: [Là đến đúng ?]

Văn Trạch Lệ: [Em vợ của vẫn đang ở Lê Thành, tối nay hẹn hò.]

Hứa Điện: [Ỏ? Lạ nha, ch.ó Chu Dương mai mối ?]

Văn Trạch Lệ: [ , ai mà ngờ Chu tổng đây còn bà mối , ha ha ha ha. Lúc nào đấy cũng giới thiệu cho một em ? cũng ! Mỹ nhân Giang Nam, giống Tô Hảo , dịu dàng như nước á.]

Ánh đèn ngoài cửa sổ xuyên , chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Chu Dương, rõ biểu cảm. Anh màn hình trượt những tin nhắn chuyện phiếm, đó lấy khăn giấy nhổ t.h.u.ố.c lá , rời khỏi khung chat, bấm ảnh đại diện của Thẩm Hách.

Chu Dương: [Đến uống rượu , Lương Tửu mà lúc tìm.]

Chu Dương: [Đưa cả Tô Hảo đến, đừng để cô về nhà một .]

 

Loading...