Rốt cuộc   thành  thế ?
 
Nước bọt phụ   văng đầy mặt , tiếng ông gầm thét suýt nữa lật tung cả mái nhà.
 
“Vương Tĩnh, Vương Tĩnh, con    đang  gì ?”
 
Trần Sinh chậm rãi mở miệng:
 
“Lệnh ái e là đang  việc cho kẻ nào đó, Vương thống lĩnh. Hoàng thượng vẫn khen ngợi ngài trung quân tận tụy,  giờ cũng học cách  phe phái ?”
 
Sắc mặt phụ   chợt lạnh hẳn .
 
Ta vội vàng :
 
“Phụ ,   con… cãi,  , giải thích! Thật  con chỉ là ái mộ Trần thế tử,   ngài  kết  cùng nữ tử khác nên mới nghĩ  hạ sách , chứ con  hề  việc cho ai cả.”
 
Ta nghiêm giọng:
 
“Trần thế tử, xin ngài đừng ăn  bừa bãi.”
 
Sắc mặt phụ   chẳng khá hơn chút nào:
 
“Con ái mộ Trần thế tử?”
 
“Vâng.”
 
Cảm tạ Nam Cẩm, bao năm nay đấu trí đấu dũng cùng nàng , rèn cho  đến mức  dối mà mặt  đổi sắc, tim  loạn nhịp:
 
“Phụ , tám năm  Trần thế tử một  bình định bọn thổ phỉ núi Hổ, trí tuệ mưu lược,  minh thần võ, dung nhan tuấn mỹ của ngài  khiến con sớm si mê, từ khi   thầm yêu sâu nặng.”
 
Khóe mắt Trần Sinh giật giật liên hồi.
 
Phụ   : 
 
“Không … con vốn thích thằng nhóc Lục gia  ?”
 
Ta  chớp mắt đáp : 
 
“Hắn thực  chỉ là thế  của Trần thế tử.”
 
Lặng ngắt.
 
Thư phòng chìm trong tĩnh mịch.
 
Hồi lâu , phụ   thở dài:
 
“Cho dù  thích   cũng  thể dựng chuyện hoang đường thế .”
 
Ông bắt   xin  Trần Sinh.
 
Ta  tiến  lùi, sảng khoái nhận .
 
Trần Sinh  :
 
“Vài ngày nữa công chúa sẽ mở tiệc tẩy trần cho , đến lúc đó cô nương hãy     mà  sáng tỏ.”
 
Ta: “!!!!”
 
Khác gì xử trảm công khai chứ?
 
Ta kinh hãi thất sắc.
 
Còn Trần Sinh thì  vô cùng sung sướng.
 
Có tiếng gõ cửa.
 
Là mẫu   đưa Nam Cẩm đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-lam-on-ta-muon-yen-tinh/7.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Nam Cẩm   còn sợ hãi mặt cắt  còn giọt m.á.u, giờ    bình phục, chẳng những  y phục mà còn trang điểm , dung nhan thanh lệ, dáng vẻ yểu điệu.
 
Phụ   cau mày:
 
“Các ngươi đến đây  gì?”
 
Mẫu   :
 
“Cẩm nhi  gần đây ông mệt nhọc, đặc biệt nấu canh an thần cho ông.”
 
Nam Cẩm liền đặt bát canh lên bàn.
 
Ánh mắt Trần Sinh rơi xuống  nàng :
 
“Vị  là?”
 
Mặt Nam Cẩm đỏ bừng, e thẹn cúi đầu.
 
Mẫu   đáp:
 
“Là cháu gái bên ngoại của , Nam Cẩm.”
 
Trần Sinh khẽ “ồ” một tiếng, đầy hàm ý:
 
“Thì  là  thích nhà các . Vừa nãy  còn thấy nàng  ở gần Nội ngục, ép buộc phu xe bỏ mặc Vương tiểu thư mà  . Ta còn tưởng nhà các   vị tiểu thư nào tính tình chẳng   gì, hóa  chỉ là một  bà con thôi .”
 
11
 
Mẫu   sững sờ.
 
Nam Cẩm cũng khựng , mặt “soạt” một cái đỏ lựng.
 
Phụ   cau mày:
 
“Chuyện gì thế ?”
 
Nam Cẩm vội ngẩng đầu, khóe mắt hoe đỏ:
 
“Thế tử hiểu lầm , là  hoảng sợ nên mới bảo phu xe chạy , chứ  hề ép buộc gì cả.”
 
Nàng  như thể chịu nỗi nhục to lớn, lệ đọng nơi mắt, sắp rơi mà chẳng rơi, ánh mắt ướt át  kiên cường  uất ức  Trần Sinh, như ngọn cỏ dại mọc  từ kẽ đá.
 
Trần Sinh : “Vậy ? Ta  tin.”
 
Nam Cẩm thoáng ngẩn .
 
Ta nhịn   bật .
 
Nàng  liếc  một cái, sắc mặt càng đáng thương:
 
“Có  biểu tỷ   gì  mặt Thế tử ? Biểu tỷ,   tỷ xưa nay chẳng ưa gì , nhưng cũng  thể vô cớ hủy hoại thanh danh của  chứ…”
 
Nàng  khẽ  nức nở.
 
Mẫu   bừng tỉnh,  sang Trần Sinh:
 
“Thế tử   đấy thôi, con gái  Vương Tĩnh từ nhỏ vốn bướng bỉnh, chẳng hiểu chuyện bằng cháu gái . Nếu nó   gì lung tung, ngài đừng để tâm.”
 
Rồi  qua , nghiêm giọng:
 
“Càng ngày càng vô phép, mau xin  biểu  !”
 
Ta coi như bà xì .
 
Trần Sinh  nhạt: