“Động đến vết thương .”
 
Ta lập tức  dám nhúc nhích.
 
Hắn nhân cơ hội kéo tay  lên môi hôn một cái.
 
Ta lập tức nghiêm mặt:
 
“Này, ngài đừng   đằng chân lân đằng đầu nhé!”
 
25
 
Cuối cùng thì phụ   cũng  chuyện. 
 
Thân phận hiện tại của Trần Sinh  còn đơn giản chỉ là thế tử tĩnh Hải Vương. 
 
Hắn  ám sát, đó là chuyện lớn. 
 
Hoàng thượng hạ lệnh tra xét, nhưng trong ngoài tra đến ba lượt, vẫn chẳng điều   gì.
 
Điều tra  mới là lạ. 
 
Đám thích khách  chỉ cần  y phục là biến thành hộ vệ của khổ chủ, còn điều tra    nữa?
 
Trần Sinh cũng  nhân cơ hội vu oan cho ai khác, nhưng các phiên vương ở xa vẫn  nghi ngờ đồng đều.
 
Chuyện    đỡ kiếm cũng theo đó mà truyền khắp nơi, ầm ĩ đến mức ai ai cũng .
 
Triệu Tam và La Ngũ đến thăm , :
 
“ là tình yêu chân chính, tình yêu thật sự!”
 
Phụ   thì  rơi  trầm tư rối rắm.
 
Hoàng thượng  triệu phụ    cung bàn chuyện,   phụ  đồng ý, còn vì  xin  một đạo thánh chỉ, bất cứ lúc nào cũng  thể hòa ly.
 
Không cần, thật sự  cần.
 
Khi thánh chỉ ban hôn  ban xuống, Trần Sinh  với :
 
“Nàng sẽ  hối hận khi chọn  .”
 
Đến giờ  vẫn tưởng rằng  ở giữa  và thế tử Lâm An Vương mà cân nhắc, cuối cùng vì cảm động mà chọn .
 
Hắn và  đính hôn, ngôi vị Thái tử coi như   thể lay động. 
 
Hoàng thượng vốn dĩ   ý chọn , nay  thành con rể của công chúa, chỉ riêng vì công chúa, Hoàng thượng cũng sẽ  chọn kẻ khác. 
 
Đại khái chỉ cần  sinh con, thánh chỉ lập Thái tử sẽ công bố thiên hạ.
 
Ta vẫn ở trong phủ công chúa.
 
Công chúa trang trọng tổ chức yến nhận   cho ,  ngoài nhắc đến  liền gọi một tiếng “con ”.
 
Mẫu  cũng đến tìm  một .
 
Ta   gặp.
 
Công chúa :
 
“Ta  ngươi chán ghét bà , nhưng  gì thì  cũng là sinh mẫu ngươi, coi như  dáng cho thiên hạ .”
 
Mẫu  đến tìm ,  vẫn vì Nam Cẩm. 
 
Ta   liền  lạnh. 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Bao nhiêu năm ,  cũng  hiểu , mẫu   yêu .
 
Tình thương của bà  hạn, ca ca mới là  bà yêu nhất. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-lam-on-ta-muon-yen-tinh/17.html.]
 
Bà vốn định thương , nhưng Nam Cẩm xuất hiện, bà mang ơn, mang áy náy,  từ thương hại mà hóa thành thật lòng yêu thương. 
 
Bà  còn thừa tình thương để chia cho  nữa.
 
Bà :
 
“Nam Cẩm  gia đình ép  gả cho lão già hơn nàng hai mươi tuổi để  kế thất, con giúp nó một chút . Nói cho cùng, nếu   vì con, phụ  con cũng sẽ  đưa nó về.”
 
Ta hỏi bà:
 
“Hôn sự đại sự, do phụ mẫu định, do bà mối se,  giúp thế nào?”
 
Bà  một cách tự nhiên:
 
“Con bảo thế tử Tĩnh Hải Vương nạp nó   , chỉ cần con gật đầu, thế tử sẽ  phản đối.”
 
Ta tức , :
 
“Được thôi, chỉ cần nó dám bước  cửa,  dám g.i.ế.t nó. Một tiểu  mà thôi, chắc cũng chẳng ai truy cứu .”
 
Bà  khiếp sợ  , nụ  vui mừng  nở  liền đông cứng.
 
Ta lạnh giọng :
 
“Cho bà mặt mũi quá  đúng ? Nam Cẩm hết   đến  khác vu khống hãm hại ,   g.i.ế.t nó là   rộng lượng,  mà bà còn dám bảo  giúp nó?”
 
“Con dám ăn  với  như thế!” 
 
Bà giận đến dậm chân:
 
“Tin     tố cáo con bất hiếu, đến lúc đó xem thế tử còn cần con nữa ?”
 
Ta nheo mắt, giọng càng thêm lạnh lẽo:
 
“Bà  ,  g.i.ế.t bà thì còn  trói buộc bởi luân lý, nhưng công chúa thì !”
 
Bà há miệng,  thể tin nổi.
 
Ta :
 
“Nghe  hiểu tiếng  ? Ta   vô   , bà từ lâu  còn là mẫu  của . Về   chỉ  một  công chúa là mẫu , bà bớt đến đây tìm sự hiện diện !”
 
26
 
Ta mắng thì sướng miệng thật, nhưng trong lòng  chẳng thoải mái chút nào. 
 
Người ngoài   quan tâm mẫu  đối xử với   . 
 
Chỉ cần bà  là sinh mẫu của , thì đương nhiên    lời,  hiếu thuận. 
 
Nếu bà  thực sự bất chấp mà  tố cáo , hừ, chẳng cần  cũng ,  sẽ chẳng  kết cục   gì.
 
Ta phiền não vô cùng,  chẳng thể thật sự g.i.ế.t bà .
 
Công chúa :
 
“Hay là…  nhận ngươi  con thừa tự, theo họ ?”
 
Nhận  con thừa tự khác với nhận nghĩa nữ. 
 
Một khi nhận  con thừa tự,  và sinh mẫu sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa. 
 
Theo họ Công chúa, thì  ghi thẳng  ngọc điệp,  luật pháp công nhận đàng hoàng.
 
Công chúa bàn với phụ  , chẳng  vì cân nhắc điều gì mà ông  gật đầu. 
 
Mẫu  phản đối, nhưng phản đối cũng vô ích.