“Thế… Thế tử, ngài   chứ?”
 
Hắn nghiến răng chịu đựng,  chẳng nên lời, chỉ khẽ lắc đầu.
 
Ta rút mê hồn tán bên hông, tung , nhân lúc chúng né tránh,  ôm  lăn xuống sườn dốc bên .
 
Đó là con dốc thoai thoải, đầy đá vụn và cành cây, tuy đau đớn nhưng  nguy hiểm đến tính mạng.
 
Ta  tính toán .
 
 tính toán sai.
 
Chúng  lăn quá đà,  suýt rơi xuống vực, may mà  kịp nắm lấy tay .
 
Vai  loang đầy m.á.u.
 
Phía , sát thủ từng bước ép tới.
 
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y   buông, vết thương   rách toạc, m.á.u chảy dọc cánh tay xuống.
 
Hắn gầm:
 
“Mau buông tay!”
 
Ta  , chỉ lắc đầu, nước mắt dâng lên, thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt .
 
“Đi c.h.ế.t !”
 
Có kẻ phía  gào, lưỡi kiếm bổ tới mang theo luồng gió lạnh lẽo.
 
Ta nhắm mắt, mặc  phận.
 
Đau đớn dự liệu  đến.
 
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.t vang dậy.
 
Có tiếng hô lớn:
 
“Thế tử! Thế tử!” 
 
Rồi   lao đến, cùng  kéo  lên.
 
Viện binh tới.
 
Ta gần như kiệt sức,  phịch xuống đất, thở dốc, nở nụ  với :
 
“Tốt ,  cần c.h.ế.t nữa.”
 
Hắn nửa  đẫm m.á.u,  , biểu tình vô cùng phức tạp.
 
24
 
Ta ngủ  lâu, đến khi tỉnh  thì  là chiều ngày hôm . 
 
Công chúa  canh bên cạnh, thấy  mở mắt liền mắng:
 
“Muốn c.h.ế.t hả? Chẳng   bảo  nguy hiểm thì  phóng tín hiệu ?”
 
Ta liếc quanh, thấy   ai, liền hạ giọng :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-lam-on-ta-muon-yen-tinh/16.html.]
“Không  , bọn thích khách  là  của Trần Sinh giả trang.”
 
Công chúa ngẩn :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Không thể nào, Trần Sinh  thương   nhẹ.”
 
“Ta quan sát , giày của bọn thích khách  đều  sạch sẽ. Trên núi  mưa xong, nếu bọn chúng thực sự  theo dấu lên đây thì giày   sạch thế ? Nếu  mai phục sẵn, thời cơ  nhất chẳng  lúc trời  tối,  và  đều đói mệt  ?”
 
“Việc gì  đợi đến khi chúng  ăn uống no nê,  còn ngủ một giấc  mới  tay? Điều quan trọng nhất là   tin Trần Sinh chỉ đơn giản mời   núi để bồi đắp tình cảm. Hắn tất sẽ  cái gì đó. Không ‘gạo nấu thành cơm’ thì cũng là mưu kế khác.”
 
“Khi thích khách xuất hiện,   nghĩ, nếu   dũng cứu mỹ nhân, chắn cho  một kiếm,    sẽ cảm động mà lấy  báo đáp? Quả nhiên,  thật sự   đỡ kiếm. Hắn liều mạng, cả bả vai đều  đ.â.m xuyên, hiệu quả cực kỳ chấn động.”
 
“   ngờ  thà c.h.ế.t cũng  chịu buông tay. Ta đem đến cho  sự chấn động lớn hơn nữa chứ? Giờ   chắc chắn    mê hoặc đến hồn điên phách đảo .”
 
Công chúa vỗ tay:
 
“Ta   ngươi đúng là nhân tài mà.”
 
Trên   đều là thương nhẹ, sợ phụ  lo nên   kể với ông.
 
Đến chập tối, Trần Sinh đến thăm . 
 
Thật khó cho , vai quấn băng thật dày, vì mất m.á.u quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch dọa ,  nhờ  khiêng mới tới   mặt .
 
Hắn :
 
“Sao nàng  đến thăm ?”
 
Lại còn tỏ vẻ ấm ức, đôi mắt như  rửa sạch, long lanh dịu mềm,   khiến lòng  cũng mềm theo.
 
Ta :
 
“Ta đang hối hận.”
 
Hắn nghi hoặc:
 
“Hối hận cái gì?”
 
“Hối hận vì  buông tay. Đồ tay c.h.ế.t tiệt , não cũng bảo ngươi buông   mà!”
 
Vừa    lấy tay trái đánh tay , đánh mấy cái liền.
 
Trần Sinh bật , mắt sáng rực rỡ.
 
Hắn đưa tay nắm lấy tay :
 
“Không quan tâm, dù  nàng cũng  buông tay.”
 
Ta gạt .
 
Hắn  nắm.
 
Ta  gạt.
 
Hắn  nắm.
 
Như trẻ con, chơi mãi  chán.
 
Ta còn định gạt tiếp,  bỗng nhăn mày, kêu lên một tiếng “áy da”: