ĐỪNG ĐÙA VỚI TRỊNH NHIÊN - CHƯƠNG 8 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-04-08 13:26:51
Lượt xem: 9,400

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5 phút sau, năm sáu người mẫu nam cùng bước vào.

Giang Triết Viễn ở trong số đó.

Cô bạn ngồi cạnh tôi hắng giọng: "Ngẩng hết đầu lên nào."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đồng tử Giang Triết Viễn co rút lại.

Cô bạn cười đầy ẩn ý, đầu ngón tay lướt qua tất cả mọi người rồi dừng lại ở chỗ Giang Triết Viễn.

"Những người khác đi đi, cậu ở lại là được rồi."

Giang Triết Viễn mặc áo sơ mi đen và quần tây, cúc áo mở đến ngực.

Nhìn anh ta là có thể đoán được tình cảnh của Chu Cảnh rồi.

Giang Triết Viễn nhìn tôi, lúng túng không biết phải làm sao.

Nhưng cô bạn lại hiểu ý tôi nhất.

Cô ấy trực tiếp ném một cọc tiền xuống đất.

"Muốn không?"

Giang Triết Viễn siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Cô bạn nghịch ngợm, ném từng quả nho xuống đất.

"Quỳ xuống ăn hết chỗ này đi, tiền sẽ là của mày."

Nho rơi xuống cạnh chân tôi.

15

Đã từng đính hôn, người ở đây ai mà không biết khúc mắc giữa tôi và anh ta.

Mọi người đều cùng một giới, cũng ngầm tuân thủ cùng một giới hạn cuối cùng.

Bất kể là bạn bè hay đàn ông, một khi đã phản bội thì cả đời này cũng không thèm nhìn tới nữa.

Mà Giang Triết Viễn không chỉ phản bội tôi, còn trộm của hồi môn của tôi, lại còn giả bệnh.

Đủ loại hành vi đều giẫm trúng vào điểm khó chịu của mọi người.

Cho nên bọn họ đều dốc hết tâm sức trút giận thay tôi.

Đã bị đẩy đến nơi này rồi, Giang Triết Viễn không muốn ăn cũng phải ăn.

Anh ta quỳ trên đất, dùng miệng nhặt từng quả nho lên.

Bạn tôi cười khẩy:

"Ối, ai nói dưới gối nam nhi có vàng hả, vì vàng mà chẳng phải nói quỳ là quỳ sao?"

"Câu này cậu nói sai rồi, người ta chính vì không lấy được vàng nên giờ mới phải quỳ đó."

Mọi người phá lên cười ha hả, lại có người tiếp tục trêu chọc:

"Đúng là đàn ông mà lẳng lơ thì cũng chẳng kém gì phụ nữ nhỉ. Nhìn cái dáng vẻ này chắc ở đây cũng phục vụ không ít đại gia rồi."

"Cậu đừng nói nữa, cái vẻ da trắng thịt mềm này đúng là có tiềm chất ăn bám thật."

"Ê, tôi biết một người giàu có thích kiểu đàn ông như cậu lắm đấy, đừng nói là ăn bám, người ta nhai rồi mớm cho cậu ăn cũng được luôn, cậu có muốn không?"

"Ấy dà, cậu nói bậy bạ gì thế, người ta là bệnh nhân ung thư dạ dày cơ mà~"

Mọi người cứ nói một câu, mặt Giang Triết Viễn lại tái đi một phần.

Anh ta quỳ lết đến trước mặt tôi, nhìn chùm nho dưới chân tôi mà mãi không sao nuốt nổi.

"Không cần tiền nữa à?"

Giang Triết Viễn nhìn tôi một cái, đáy mắt đỏ ngầu.

Yết hầu chuyển động một cái, anh ta vậy mà lại bật khóc trước mặt bao nhiêu người.

Có một người bạn trai cũ thế này, mặt mũi của tôi thật sự bị vứt sạch cả rồi.

Giang Triết Viễn đột nhiên ôm lấy chân tôi.

"Nhiên Nhiên, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không nên có suy nghĩ không đứng đắn với của hồi môn của em, càng không nên bị con tiện nhân kia quyến rũ.

"Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Thật sự cầu xin em đó.

"Bệnh của anh đều là giả vờ cả, anh khỏe mạnh lắm, chắc chắn có thể cùng em đi đến bạc đầu, cho anh thêm cơ hội nữa được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-dua-voi-trinh-nhien/chuong-8-het.html.]

"Nhiên Nhiên, anh sai rồi, anh sai rồi, chỉ cần lần này em giúp anh trả tiền, sau này anh làm trâu làm ngựa báo đáp em, anh làm chó cho em cũng được."

Thật không có chút khí phách nào, tôi ghét bỏ nhíu mày, rồi tung một cước đá vào n.g.ự.c anh ta.

Anh ta bị tôi đá ngã lăn ra đất, còn định lại gần thì bị tôi mắng chặn lại.

16

"Mọi chuyện hôm nay đều là do anh tự chuốc lấy, bây giờ đến cầu xin tôi thì muộn quá rồi.

"Tôi không có thói quen ăn lại cỏ cũ đâu."

Giang Triết Viễn vẫn mặt dày mày dạn xin lỗi, tôi đành phải gọi quản lý ở đây tới.

Sau khi giải thích sơ qua tình hình, Giang Triết Viễn bị đưa đi thẳng.

"Mày vốn là đến đây trả nợ, còn dám chọc khách không vui, đúng là chán sống rồi.

"Vừa rồi tay nào động vào người ta?

"Lôi xuống đánh gãy đi, dưỡng cho tốt rồi quay lại làm việc!"

Giang Triết Viễn liều mạng giãy giụa, nhưng không cẩn thận làm rơi bộ tóc giả trên đầu.

Cái đầu hói bị chiếu đèn tới phản quang, khiến cả quản lý cũng thấy buồn nôn.

"Mẹ kiếp, cái bộ dạng ma quỷ này của mày là muốn dọa c.h.ế.t khách của bọn tao phải không?"

Bị Giang Triết Viễn phá đám như vậy, không khí tại hiện trường lập tức bị đẩy lên cao trào.

Mọi người chơi đến tận mười hai giờ mới tan.

Tôi uống hơi nhiều rượu, sắp ra đến cửa mới phát hiện quên điện thoại ở bên trong.

Sau khi quay lại, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, tôi bỗng nghe thấy tiếng giãy giụa của con gái.

"Đừng đụng vào tôi, cút đi, các người cút hết cho tôi!

"Tôi không phải đến đây để bán thân!"

Tôi vốn định tìm người giúp đỡ, nhưng sau khi nghe rõ giọng nói này thì lại thôi.

Là Chu Cảnh.

Cô ta giãy giụa vô ích, trong nhà vệ sinh nhanh chóng vang lên tiếng 'xoẹt'.

"Mẹ kiếp, đến đây rồi còn giả vờ cái gì, chẳng phải bọn mày cứ đưa tiền là được sao? Lão tử cho mày tiền, yên tâm đi!

"He he, tao nghe nói rồi, mày ở bên ngoài chỉ thích làm tiểu tam cho người ta thôi."

Sau vài tiếng quần áo bị xé rách, lại vang lên tiếng kêu kinh ngạc của một người đàn ông.

"Đệt, chảy m.á.u rồi!

"Lão tử hôm nay gặp may, gặp phải bà bầu, phen này đổi vận rồi!"

Đủ loại âm thanh khiến người ta khó chịu trong người.

Tôi rảo bước nhanh hơn rồi đi thẳng ra ngoài.

Loại người này không đáng để giúp.

Cho dù lúc đó tôi có tìm người giúp đỡ, cô ta cũng sẽ tìm ra vô số lý do để đổ lỗi chuyện này lên đầu tôi.

Nếu đã vậy, thì cứ tôn trọng số phận của người khác thôi.

Vài ngày sau, tôi bất ngờ nhận được giấy triệu tập của tòa án.

Giang Triết Viễn kiện tôi ra tòa, nói tôi nợ tiền sính lễ của anh ta.

Đúng là nực cười.

Giấy cam kết tự nguyện tặng cho vừa đưa ra, đến thẩm phán cũng phải cạn lời với anh ta.

Giang Triết Viễn đã đến đường cùng rồi, còn tôi thì tiền đồ sáng lạn!

Tôi không những không trả tiền, mà còn cầm tiền của anh ta đi nước ngoài chơi cả tháng trời!

Tiền từ trên trời rơi xuống tiêu đúng là không thấy xót!

Còn về phần hai người bọn họ, nửa đời sau cứ ở đó mà làm trâu làm ngựa, làm gà làm vịt đi.

-- Hết --

 

 

 

Loading...