Một cái tát chưa đã ghiền, tôi học theo dáng vẻ của đại ca kia, túm tóc cô ta đập mạnh vào tường một cái.
"Cốp" một tiếng, tôi dường như còn nghe thấy tiếng nước trong não cô ta rung lắc.
"Đừng tưởng tao không biết những chuyện mèo mả gà đồng mà hai đứa bây làm sau lưng tao."
"Chu Cảnh, bạn trai của người khác thơm thế à?"
"Giang Triết Viễn, bên ngoài đống cứt chó nào anh cũng muốn nếm thử đúng không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Với cái não của bọn mày mà cũng đòi phát tài, đợi kiếp sau đi."
Giang Triết Viễn nhìn tôi, mắt như muốn phun ra lửa.
Nhưng cánh tay anh ta hình như gãy rồi, trên đầu m.á.u lại chảy ròng ròng.
Cả người nằm bò trên đất đến lết cũng không dậy nổi.
Xả giận xong, tôi lái xe nghênh ngang rời đi.
Báo ứng của bọn họ còn lâu mới kết thúc.
13
Sáng hôm sau, Chu Cảnh đẩy Giang Triết Viễn ngồi trên xe lăn, hai người đầy thương tích chạy đến cửa nhà tôi.
Mặt Giang Triết Viễn bị đánh thành đầu heo, nhất thời tôi suýt không nhận ra.
"Trịnh Nhiên, con đĩ thối tha này mày dám lừa tao!"
"Của hồi môn mày đưa tao là giả! Cái gì mà hơn một triệu tiền vàng toàn bộ đều là giả, mày dám tay không bắt sói à!!"
Tôi khoanh tay dựa vào cửa, ung dung nhìn bọn họ.
"Anh bị thần kinh à, của hồi môn của tôi vẫn ở nhà nguyên vẹn, thật hay giả thì liên quan gì đến anh?"
Giang Triết Viễn nghiến răng, lần này một chữ cũng không nói nên lời.
Hehe.
Vậy mà cũng biết chuyện mình làm mất mặt, còn ngại không dám nói ra ngoài cơ đấy.
Anh ta thấy khó mở lời, nhưng Chu Cảnh lại chẳng thấy có gì.
"Nói thật cho mày biết, bọn tao sớm đã nghi ngờ vàng trong của hồi môn của mày có phải thật không, cố tình lấy đi một ít đi giám định."
"Kết quả giám định ra toàn bộ là hàng giả, mày không thấy xấu hổ à?"
"Dùng vàng giả của mày đổi lấy bao nhiêu sính lễ và tam kim nhất toản của người ta, tạo nghiệp như thế mày không sợ ra đường bị xe tông c.h.ế.t à?"
Chưa đợi tôi nói, Giang Triết Viễn lại cúi người che miệng ho mấy tiếng.
Anh ta lại làm ra cái bộ dạng thoi thóp sắp c.h.ế.t kia rồi.
"Trịnh Nhiên, em biết mà, những thứ đó là toàn bộ gia tài của anh."
"Trả lại cho anh được không, đó là tiền dưỡng già của người nhà anh đấy, sao em nỡ lòng lừa anh?"
Tôi vỗ tay cảm động, hai người họ vẫn còn vẻ mặt không hiểu gì.
"Oscar đúng là nợ hai người tượng vàng rồi."
"Giang Triết Viễn, anh thấy bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối nào mà nhảy nhót tưng bừng như anh chưa."
"Miệng thì cứ nói tôi lừa anh, không phải anh cũng đang lừa tôi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-dua-voi-trinh-nhien/chuong-7.html.]
"Như nhau cả thôi?"
Giang Triết Viễn và Chu Cảnh nhìn nhau, vẫn cố sống cố c.h.ế.t không thừa nhận.
"Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu cô nói gì cả."
Tôi cười khẩy một tiếng, nhấn nhá từng chữ vén màn bí mật của trò chơi.
"Biết tại sao vàng miếng lại là giả không?"
"Bởi vì vàng thật đã bị tao đổi lại rồi, ngày đính hôn tao đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đôi cẩu nam nữ chúng mày tráo hàng."
"Cho nên sau khi chúng mày rời đi, tao đã lấy lại của hồi môn của mình rồi."
"Những thứ mà anh vẫn luôn cất trong két sắt vốn dĩ đã là hàng giả."
Mặt Giang Triết Viễn trắng bệch, ngay sau đó lại đỏ lên, rồi chuyển sang tím tái.
Sắc mặt đặc sắc như bảng pha màu vậy.
Anh ta thẹn quá hóa giận gầm lên: "Mày lừa tao, còn trộm đồ của tao!"
Tôi nhún vai.
"Vậy anh nghĩ thế thì tôi cũng chịu."
"Nhưng mà hai người vẫn nên nghĩ xem trả nợ thế nào đi."
Tôi đã nhờ người điều tra rồi, bọn họ ngoài khoản nợ nặng lãi 2 triệu rưỡi ra.
Giang Triết Viễn còn bán cả nhà ở quê, trả tiền cọc một căn nhà ở Hải Nam.
Căn nhà đó mỗi tháng tiền vay phải trả không ít đâu.
Nhưng với tình cảnh hiện tại của anh ta, đến tiền trả góp tháng đầu tiên cũng không có.
14
Giang Triết Viễn và Chu Cảnh bắt đầu chạy vạy khắp nơi vay tiền.
Nhưng nhân phẩm của hai người này vốn đã kém, vay một vòng đến hai mươi nghìn cũng không được.
Đám côn đồ cho vay nặng lãi thấy bọn họ thực sự không có tiền trả, liền dứt khoát bắt người đi.
Nghe được tin tức về bọn họ lần nữa đã là chuyện của nửa tháng sau.
Bạn bè rủ tôi đi hát karaoke, đang lúc cao hứng bỗng thần thần bí bí nói:
"Có chuyện này cậu nghe nói chưa? Thằng bạn trai cũ hủy hôn của cậu làm việc ở đây đấy."
???
Tôi nhìn quanh một vòng, thật sự không nghĩ ra có vị trí nào mà anh ta có thể đảm nhiệm được.
"Anh ta ở đây?"
Cô bạn cười bí hiểm, trực tiếp vỗ tay bảo mọi người có mặt im lặng.
"Hôm nay tớ vui, tớ mời, gọi mấy anh người mẫu nam đến góp vui cho mọi người!"
Tôi nhướng mày, thú vị đây.