Đây   là tạm coi ,  tấm gấm đỏ thêu một vùng mẫu đơn phú quý lớn, ở giữa là hình rồng phượng bằng chỉ vàng quấn quýt, lấp lánh rực rỡ, suýt nữa   lóa mắt.
 
Giang Muội  một bên liên tục kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi! Nương ơi,  mau  xem, biểu tỷ Hạnh thêu  quá, ngay cả thợ ở Vinh Cẩm Phường cũng  thêu  như !”
 
Mấy     khen ngợi biểu  Hạnh nhi một hồi.
 
Đêm đó, đắp mặt chăn do biểu  Hạnh tặng, Giang Minh  vẻ đặc biệt hưng phấn, đến nỗi sáng hôm  thức dậy,  đau lưng  rã rời.
 
Ta khẽ đánh   Giang Minh trách mắng: “Đều tại , hôm nay là ngày rằm,  còn   Lâm Uyên Tự thắp hương nữa!”
 
Giang Minh vẻ mặt áy náy, nắm lấy tay , vành tai đỏ bừng: “Đều tại  đêm qua quá phóng túng,   nàng  thương chứ?”
 
“Nương tử cũng  đấy, khoa thi mùa thu sắp đến,   tận dụng thời gian dùi mài kinh sử, khiến chế nghệ tinh tiến hơn nữa, tranh thủ thi  thứ hạng . Vì   thời gian    ở thư phòng,   nhiều thời gian ở bên nương tử,  nghĩ đến điều , đêm qua khó tránh khỏi   kiềm chế .”
 
Vừa    ở thư phòng,  lộ vẻ  vui,  thở dài: “Hai chúng  còn  nhiều thời gian ở bên ,     lúc nào cũng , vẫn là việc học của  quan trọng, tuyệt đối   chậm trễ, đừng để phụ lòng cha   trời.”
 
Vừa   nhắc đến phụ , trong mắt Giang Minh lóe lên một tia tinh quang  vụt tắt,  cẩn thận dò hỏi: “Nương tử  cất kỹ thư tiến cử mà nhạc phụ đại nhân để  ?”
 
“Phu quân cứ yên tâm, thứ quan trọng như   nhất định giữ gìn  cẩn thận.”
 
Giang Minh  khi đỗ hương thí tuy  thể nhập sĩ, nhưng dù  xuất  quá thấp,  những cử nhân  đợi mười mấy năm mới  thể   chức quan  đáng kể,  quan   mấy năm, tuổi  cao   cáo lão về quê.
 
Muốn thăng tiến lên cao hơn nữa càng khó như lên trời, cả đời  thể vươn đến vị trí tri huyện đều là nhờ tổ tiên phù hộ.
 
Ban đầu Giang Minh  khi gặp ,  thể  đến chức chủ bạ  là mãn nguyện lắm .
 
 gặp  thì khác, cha  nhậm chức ở Đô Sát Viện nhiều năm, tuy quan chức  cao, nhưng quan hệ   rộng.
 
Có thư tiến cử của ông, Giang Minh chỉ cần đỗ đạt, tệ nhất cũng  thể  một huyện thừa, chỉ cần   sai sót gì, thăng lên tri huyện    thành vấn đề.
 
Sau đó Giang Minh quả nhiên dọn đến thư phòng, một tháng cũng khó gặp  vài ,  sợ  phiền  học tập, ít khi chủ động  tìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-choc-vao-goa-phu/chuong-6.html.]
 
Đêm đó nhiệt độ đột ngột giảm,  mang chăn bông đến cho Giang Minh, nào ngờ đến thư phòng, tối om om,  căn bản   ở đó.
 
Dọc đường tìm kiếm, khi tìm đến viện cạnh rừng trúc hậu viện, bên trong  mơ hồ hấy ánh đèn.
 
Ta nheo mắt , trong lòng một mảnh lạnh lẽo, nhẹ nhàng nhấc chân bước  cổng viện.
 
Trong sương phòng truyền đến tiếng rên rỉ và thở dốc khe khẽ.
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Hạnh Nhi… Hạnh Nhi…” là tiếng Giang Minh, mơ màng  hưng phấn.
 
Ta lạnh lùng lắng  tiếng hoan lạc trong phòng, thế mà  cảm thấy  chút đáng tiếc.
 
Bẩn ,  thể dùng  nữa.
 
Hai   khi hưởng lạc  ôm .
 
“Biểu ca, chúng  ở đây thật sự sẽ   nàng  phát hiện ?”
 
“Yên tâm , nàng  sẽ  bao giờ đến viện  .”
 
Ta tự nhiên   đến,    giam cầm trong viện  năm năm,  thấy viện   liền cảm thấy phiền toái, nhưng điều đó   nghĩa là  sẽ  đến.
 
“Biểu ca,  thể thanh bạch của   trao cho ,   sẽ  phụ  mà.”
 
“Nàng cứ yên tâm,  tuyệt đối sẽ  để nàng  chịu uất ức, đợi  đậu bảng vàng nhất định sẽ cưới nàng một cách long trọng.”
 
Ta  tò mò Giang Minh sẽ  thế nào để biểu  Hạnh nhi  thể gả cho  một cách long trọng, là bỏ   g.i.ế.c ?
 
“Biểu ca,    yêu nàng , vì  còn giữ nàng  ? Cha  nàng    còn  đời,      tỷ , cô mẫu cũng  thích nàng ,   để nàng  trắng trợn chiếm giữ  phận chủ mẫu trạch viện ?”
 
“Nha đầu ngốc, phong thư tiến cử  vẫn còn trong tay nàng ,   thư tiến cử    sẽ khó khăn trăm bề trong quan trường, nàng    thể  phu nhân quan lớn một cách huy hoàng?”